Buôn Đồ Người Chết

Chương 5: Đồng hồ Treo tường




Tôi lắc đầu: "Không có, việc này vượt quá phạm vi năng lực của ta, cho nên chúng ta lực bất tòng tâm. Tốt nhất ngươi nên tìm cao nhân khác đi."
"Không được." Gã chủ thuyền giọng chắc nịch: "Ta đã tìm các ngươi, các ngươi nhất định phải giúp ta. Thương nhân âm phủ bọn ngươi chẳng phải có quy tắc là đã quản thì phải quản cả đời sao?"
"Nhưng thực sự ta không làm được." Tôi cười khổ: "Cứ dây dưa thế này, ngươi sẽ chết nhanh hơn mà thôi."
Gã chủ thuyền thở dài: "Nói thật với ngươi, trước khi tìm ngươi ta đã tìm không ít cao nhân, nhưng có điều đều là giả mạo, bản lĩnh chẳng tới nơi tới chốn, bởi vậy ta thật sự khổ tâm. Ta đành tìm chuyên gia xin ý kiến, chuyên gia nói, người giải quyết được chăn kim hoa, bản lĩnh chắc chắn đủ để đối phó với vật ám vào ta. Các ngươi đừng từ chối nữa, có đôi khi khiêm tốn chưa chắc đã tốt đâu."
Nghe gã chủ thuyền nói chuyện âm dương quái khí, tôi liền biết trong bụng hắn chẳng tốt đẹp gì, lập tức hỏi hắn, đến cùng có ý gì? Chúng ta đối với chuyện này thực sự là bất lực.
Gã chủ thuyền lạnh lùng nói: "Muốn buông tay mặc kệ? Chỉ sợ các ngươi sẽ không tránh khỏi liên lụy đâu."
Lý mặt rỗ phẫn nộ mắng: "Liên lụy cái đầu ngươi, ngươi dám báo cảnh sát bắt chúng ta không? Chúng ta không giết người, không phóng hỏa, ông đây lại sợ quá."
Chủ thuyền lại chậm rãi nói: "Nếu các ngươi không giúp, ta cũng đành chịu, có điều tối nay ta chết bất thường, ngươi nghĩ có thể thoát được liên quan sao? Tất cả mọi người trên thuyền đều đã thấy ngươi trói ta hôm qua, đến lúc đó, các ngươi chối cãi kiểu gì?"
Nghe hắn nói vậy, tôi lập tức đau đầu. Đúng, sao tôi lại chủ quan như thế? Làm thương nhân âm phủ mấy năm nay, sai lầm sơ đẳng vậy đáng nhẽ không nên phạm phải. Điều này khiến tôi nghĩ tới lời ông nội, hoặc là cả đời không quản, đã quản thì phải quản cả đời. Chẳng lẽ từ nơi sâu xa, có một sợi dây vô hình trói buộc tôi vào quy củ ấy? Tôi thầm mắng một câu xúi quẩy.
Gã chủ thuyền nói có lý, hiện giờ chúng tôi đúng là không thể rời đi. Bởi vậy cho dù đâu đầu như điên, tôi vẫn phải cố nghĩ ra cách gì đó.
Lý mặt rỗ thì cứ khăng khăng bảo lão chủ thuyền uy hiếp hắn, nên có chết hắn cũng không xen vào. Tôi đã đi guốc trong bụng Lý bát giới này, thừa biết hắn đơn giản là muốn vòi tiền mà thôi. Cuối cùng, gã chủ thuyền đồng ý tăng thù lao lên gấp ba lần.
Tiếp đó, tôi nghiên cứu lại cụ thể tình hình một lượt. Đêm qua gã chủ thuyền xì hơi, chắc chắn không phải do vật tà âm đùa cợt, mà là nó có mục đích.
Vậy mục đích của nó là gì? Không gì khác ngoài việc dùng mùi thối để che giấu, tránh bị chúng tôi phát hiện.
Nó đã dùng cái này để bảo hộ, vậy chúng tôi sẽ phá nát tầng bảo hộ của nó, làm nó không chỗ che thân.
Tôi liền lên một danh sách, bảo gã chủ thuyền đi chuẩn bị: gỗ đào, sừng tê giác, dao mổ trâu đã qua sử dụng, thậm chí cả một chút nước mắt trâu.
Gã chủ thuyền xem qua, rất tò mò hỏi tôi tại sao lại cần mấy thứ này? Tôi nói, ngươi cứ tranh thủ thời gian đi kiếm, những thứ khác không cần để ý tới.
Những thứ này ở Nam Kinh đều rất hiếm, nhất là sừng tê giác, chính phủ từ lâu đã ban hành lệnh cấm buôn bán rất nghiêm ngặt. Vậy mà, không biết bằng cách nào, gã chủ thuyền vẫn kiếm được một chế phẩm sừng tê.
Chờ hắn kiếm đủ, tôi lại bảo hắn mua bốn cái mặt nạ chống độc, sau đó bốn người tiếp tục vào buồn nhỏ trên khoang thuyền.
Lần này có mặt nạ chống độc, cho dù gã chủ thuyền có phát nổ thành hơi tôi cũng không sợ. Điều lo lắng duy nhất là, những thứ tôi chuẩn bị liệu có hữu dụng hay không?
Màn đêm buông xuống, chúng tôi mở hết cửa sổ trên khoang thuyền ra, tăng cương lưu thông không khí, sau đó trói chủ thuyền vào ghế như hôm qua.
Hôm nay gã đã rút kinh nghiệm, trước khi bị trói, gã móc trong túi ra một miếng bọt biển, nhét vào miệng mình, khỏi sợ phải ăn tất thối của Lý mặt rỗ.
Chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi lại ngồi ở ngoài cửa quan sát.
Lúc đầu thì vẫn yên tĩnh giống như tối qua. Đến nửa đêm, chủ thuyền mới bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, giằng co. Lần này do đã có chuẩn bị trước, nên chúng tôi không hoang mang, mà chỉ thận trọng quan sát số đồ cổ phía trong, xem cái nào phát ra hiện tượng quỷ dị.
Nhìn kỹ một lượt, chẳng phát hiện được gì.
Tôi biết vật tà âm này có linh tính, nó biết hôm nay chúng tôi đã chuẩn bị sẵn, nên không quấy phá chủ thuyền, hắn chỉ run rẩy chốc lát, rồi lăn ra ngủ.
Tôi cầm sừng tê giác, vào đi một vòng quanh phòng chứa đồ cổ. Sừng tê giác ẩn chưa một mùi hương tự nhiên, mùi hương này sẽ có phản ứng đặc thù với mùi của vật tà âm. Phản ứng cụ thể thế nào phụ thuộc vào thuộc tính của mỗi loại vật tà âm khác nhau, nên tôi chỉ cần quan sát sừng tê giác, hẳn là có thể tìm ra phạm vi vật tà âm được đặt.
Nhưng tôi quá lạc quan rồi, đi một vòng chẳng phát hiện điều gì dị thường cả. Trong lòng tôi chợt cân nhắc, liệu có phải vật tà âm không được cất ở đây?
Cũng không có khả năng, hôm qua nó không chế chủ thuyền xì hơi chẳng phải là tránh bị phát hiện sao? Điều ấy đủ để chứng minh nó được cất ở đây.
Ấy vậy mà hôm nay, nó lại không có biện pháp gì để che giấu bản thân? Điều này là sao?
Không ổn!
"Không phải có người thừa lúc chúng tôi không để ý mà trộm vật tà âm này đi chứ?" Đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ đáng sợ.
Tôi lập tức gọi tiểu Nguyệt và Lý mặt rỗ, cùng nhau kiểm tra xem có ngăn chứa nào không có đồ cổ, hoặc cố đồ cổ nào bị đánh tráo không. Nhưng chúng tôi cũng không quen thuộc với nơi này lắm, tìm một vòng mà chẳng phá hiện đồ cổ nào bị mất hay không.
Bởi vậy, tôi nghĩ chỉ có cách nhờ gã chủ thuyền kiểm tra.
Tôi đi lên nhìn thoáng qua, phát hiện gã chủ thuyền nằm trên ghế, ánh mắt đăm đăm nhìn chằm chặp vào thưa gì đó. Miếng hắn há to, mặt tím tái, có vẻ như không thở nổi.
Tôi giật mình, vội hướng theo ánh mắt của gã nhìn lên. Phía vách tường đối diện có treo một cái đồng hồ. Mặt đồng hồ nhìn rất đỗi bình thường, nhưng không hiểu sao, tôi chỉ nhìn nó vài giây liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Liền sau đó tôi có cảm giác bị một bàn tay lớn bóp nghẹt cổ họng, không thể hô hấp. Mà tôi muốn nhìn qua chỗ khác cũng không được, chỉ trợn mắt há mồm nhìn đồng hồ. Chỉ một phút ngắn ngủi mà tôi có cảm giác sắp chết vì thiếu oxi.
"Này này, này" Đúng lúc này, bên tai bỗng vang lên tiếng của Lý mặt rỗ gọi.
Nhờ Lý mặt rỗ lay động, rốt cuộc mắt tôi đã có thể chuyển hướng, hô hấp cũng thông, lập tức ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc.
Lúc này, tôi chợt nhớ tới gã chủ thuyền. Tối chịu đựng chưa tới một phút đã chết đi sống lại, huống chi hắn đã chịu một lúc lâu rồi. Tôi quay qua, đạp hắn một cước.
Một đạp của của tôi, gã chủ thuyền cùng cái ghế ngã lăn ra đất, hắn hét thảm một tiếng. Sau đó liều mạng thở dốc, toàn thân run rẩy không ngừng, như muốn hít tất cả không khí trong căn phòng vào vậy.
Lý mặt rỗ không hiểu gì, nhìn chúng tôi hỏi: "Hai ngươi lên cơn điên à?"
Giờ phút này, trong lòng tôi vẫn chưa hết sợ hãi. Tôi cảm thấy tứ chi tê liệt, cử động cũng khó khăn. Nhưng tôi vẫn cố hết sức lấy đà, nhảy bật lên gỡ cái đồng hồ xuống, úp nó dưới đất: "Đừng nhìn cái đồng hồ này, có tà tính."
Lý mặt rỗ giật nảy mình: "Thứ này treo trên tường lúc nào vậy? Hôm qua đâu có thấy?"
Tôi nói: "Đừng nói nhảm nữa, mau xem gã chủ thuyền chết chưa? Không thể để hắn chết, hắn mà chết chúng ta sẽ lôi thôi lớn."
Cũng may, gã chủ thuyền đã dần ổn định, chỉ có điều hô hấp hơi khó khăn, toàn thân run rẩy, miệng chảy nước dãi. Chẳng do dự, tôi cởi xích cho hắn, đỡ hắn nằm xuống đất, giúp hắn xoa bóp lồng ngực để hắn hô hấp tốt hơn.
Gã chủ thuyền tỉnh táo lại liền gào khóc, hắn nói vừa rồi đã tới quỷ môn quan, thậm chí còn trông thấy hắc bạch vô thường tới đón hắn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.