Buôn Đồ Người Chết

Chương 14: Giải trừ oan khuất




Lập tức thu hút sự chú ý, tôi tập trung ánh mắt về phía Lý mặt rỗ. Vạn lần không thể ngờ, lúc này Lý mặt rỗ lại ghé vào giường, trong miệng phát ra âm thanh hô hố.
Hắn đang làm gì? Nghiến răng?
Tôi giật nảy mình, trong vô thức cảm giác được, là hắn đang muốn nôn.
Tôi vội đánh thức tiểu Nguyệt dậy. Trông thấy Lý mặt rỗ như vậy, tiểu Nguyệt lập tức luống cuống, thanh âm sợ hãi nói: "Nhanh ngăn hắn lại, hắn đang muốn nôn. Trước kia, khi giảm cân tôi cũng nôn nhiều lần, cảnh này rất quen thuộc."
Tôi không nói nhiều, trực tiếp xông tới đè Lý mặt rỗ xuống. Hắn có thể đã nằm sấp quá lâu, mặt mũi đỏ bừng, miệng đầy máu. Đáng chết, chắc hẳn hắn cắn cả vào lưỡi, không biết thương tổn tới mức độ nào?
Khi nhìn thấy quan tướng phục trên người tôi, Lý mặt rỗ bỗng sợ hãi, co quắp trên giường, một lời cũng không nói.
Doãn Tiểu Nguyệt ho khan một tiếng, tôi biết đã tới lúc bắt đầu diễn kịch. Chỉ có điều tôi không chuyên nghiệp, sợ sẽ làm trò cười cho nàng.
Mà không đợi tôi nói lời thoại, Lý mặt rỗ lại kêu lên: "Đói, đói." Sau đó điên cuồng cắn xé ga giường, nuốt bông gòn vào miệng. Nhưng bông căm bản không đủ no, hắn rất nhanh liền từ bỏ, đi tới đi lui trong phòng. Mà tư thế của hắn vô cùng quái di, hai chân uốn lượn, tôi sợ hãi, chân của hắn bị gãy khi nào?
Hắn tìm vòng vòng trong phòng, cũng không tìm được thứ gì để ăn. Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người tôi, miệng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ: "Thịt
..ta ăn thịt."
Nói xong liền nhảy bổ vào tôi. Tôi không kịp đề phòng, bị Lý mặt rỗ đẩy ngã xuống đất. Tôi tức tối giãy dụa, nhưng Lý mặt rỗ khí lực lớn đến kinh người, ép tôi không thể phản kháng.
Doãn Tiểu Nguyệt cũng lo lắng, muốn đẩy hắn ra. Nhưng nàng là một yểu điệu thục nữ, càng không thể làm gì.
"Mau nói lời thoại, nói lời thoại." Tiểu Nguyệt gấp quá, trán đầy mồ hôi, khóc không thành tiếng.
Nhưng tôi căn bản không cách nào nói lời thoại, giờ phút này, cổ tôi bị Lý mặt rỗ kẹp chặt, thở cũng khó khăn.
Doãn Tiểu Nguyệt bỗng nhiên chạy ra cửa: "Tôi đi tìm đạo sĩ kia." Nhưng ai ngờ, cửa cũng bị nam nhân khóa bên ngoài, không có cách nào thoát ra.
Tiểu Nguyệt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm mồ hôi, cuối cùng không biết lấy đâu ra dũng khí, gom khí lực toàn thân thốt lên một tiếng: "Cha!"
Thời Hán triều, không xưng hô phụ thân, với đấng sinh thành đều dùng từ "cha", đây là điều nam nhân đã dặn chúng tôi. Không nghĩ, một câu đó lại có tác dụng, tay Lý mặt rỗ buông lỏng một chút.
Cổ họng đau buốt, nhưng tôi vẫn cố khàn khàn hô lên một tiếng: "Triều Thác to gan, ngươi muốn làm phản ư?"
Lý mặt rỗ lập tức toàn thân run lên,hoảng sợ nhìn tôi, tay càng buông lỏng.
Tôi liền vùng đứng dậy, ngẩng đầu nói; "Triều Thác, hoàng đế phán ngươi trọng tội, xử ngươi lăng trì tại chỗ. Niệm tình ngươi phò tá hoàng thượng lâu dài, ta cho phép ngươi một thỉnh cầu, ngươi còn tâm nguyện gì, mau nói ra."
"Thần..." Lý mặt rỗ quỳ trên mặt đất, thất hồn lạc phách nhìn tôi, một mực hoảng sợ.
"Thần.. vô tội."
"To gan, hoàng thượng phán ngươi có tội, còn dám giảo biện. Tốt, vậy ta sẽ xử lăng trì ngươi ngay bây giờ." Nói xong tôi làm động tác chuẩn bị hạ thủ.
"Chờ đã." Lý mặt rỗ hô to một tiếng: "Thần chỉ muốn gặp hài nhi một lần, mong đại nhân thành toàn."
"Được, ta tán thành. Cha con các ngươi nhận nhau đi." Vừa nói tôi vừa liếc qua tiểu Nguyệt
Tiểu Nguyệt lập tức gạt đi một giọt nước mắt chạy tới. Chuyên nghiệp đúng là chuyên nghiệp, muốn khóc là khóc.
Nàng quỳ gối trước mặt lão Lý, khóc nấc lên: "Cha, nữ nhi tới gặp người."
Lý mặt rỗ nháy mắt lệ tuôn như mưa, nhẹ nhàng lau mặt tiểu Nguyệt: "Hài nhi, cha bất tài, không thể nhìn con lớn lên, đừng trách cha."
"Cha, con không trách người, người hãy yên tâm mà ra đi."
"Hài nhi, chớ thay ta báo thù, hãy chăm sóc mẫu thân cho tốt."
Doãn Tiểu Nguyệt nức nở: "Cha, người yên tâm."
"Trở về nói với mẹ con, Triều Thác ta kiếp sau có làm trâu ngựa cũng muốn báo đáp ân tình của nàng."
"Cha, ngươi cứ yên tâm nhắm mắt."
"Không đúng, không đúng, vạn lần không đúng." Lý mặt rỗ bỗng nhiên đẩy tiểu Nguyệt ra, ôm đầu nói: "Ngươi không phải con ta. Con ta còn chưa ra đời, ngươi làm sao...."
Tôi thấy sự tình khả năng bại lộ, lúc này gầm lên giận dữ: "Triều thác, giờ ngọ đã tới, chịu chết đi! Đây chính thực là hài ngi của ngươi, ngươi không chứng kiến lúc nàng hạ sinh, giờ sao còn trách cứ?"
Lý mặt rỗ thở dài: "Hài nhi, là cha sai rồi."
Tôi như ngồi trên đống lửa, xem ra chí ít Triều Thác cũng tin tưởng, lập tức cầm con dao bổ củi, ban ngày bôi máu lươn, vỗ một cái vào eo Lý mặt rỗ.
Lý mặt rỗ hét thảm một tiếng, mí mắt lật ngược, ngã lăn ra đất.
Trước khi hôn mê, hai mắt còn nhìn chòng chọc vào tiểu Nguyệt, biệu lộ giẫn dữ trước đó đã thay bằng nụ cười mãn nguyện.
Oan khuất đã được giải!
Lúc này, cửa liền được mở ra, nam nhân đi vào, cầm một nắm muối trong tay, cậy miệng lão Lý nhét vào. Cũng không lâu lắm, Lý mặt rỗ tỉnh lại, ho khan một trận kịch liệt. Hắn ho một hồi, phun sạch muối trong miệng ra, nước mắt nước mũi tèm lem, sau đó rót nước tu ừng ực.
Uống xong hắn mới thở hồng hộc hỏi: "Thế nào, thành công không?"
Nam nhân gật đầu: "Bây giờ nghĩ cách lôi sợi dây chuyền ra là xong."
"Lôi ra?" Lý mặt rỗ vẻ mặt khó xử: "Ta đây còn chưa mất trinh cúc hoa, làm sao có thể kéo ra sợi dây chuyền lớn như vậy?"
Tôi nói, không lôi ra cũng được, ngươi cứ để nó trong bụng đi, đưa ta mấy trăm vạn, coi như là để lại di sản cho hậu thế.
Cuối cùng hắn vẫn đành nhắm mắt uống thuốc xổ, ngồi xổm trên bồn cầu ba, bốn tiếng đồng hồ, mới lôi được sợi dây chuyền ra ngoài.
Rửa kỹ dây chuyền chục lượt, chúng tôi từ biệt Tống Long Cơ về đại lục. Tiểu Nguyệt giao nó cho ông chủ.
Tôi đồng thời căn dặn tiểu Nguyệt, thứ này tốt nhất đừng nên dùng, tuy đã nói tẩy sạch oán khí Triều Thác, nhưng dù gì nó vẫn là chí âm tà vật, sử dụng thời gian dài ât kết cục không tốt.
Về sau không bao lâu, đài truyền hình kia giới thiệu một nhóm nhạc thiếu niên, đồng thời thông qua một gameshow, một đêm thành danh, xuất hiện trên trang đầu của trang web giải trí lớn, quả thực như phượng hoàng xuất thế.
Ông chủ cao hứng, còn cho thêm chúng tôi một trăm vạn tiền thưởng, tổng cộng tôi với Lý mặt rỗ chia nhau mỗi người hai trăm vạn tệ.
Có điều cầm tiền này tôi không vui mừng, bởi tôi biết, giúp hắn, ngược lại là hại hắn. Lòng người tham lam vô độ, một khi bước vào con đường danh lợi, cuối cùng một ngày, thảm án dây chuyền xương người sẽ còn tiếp diễn.
Hết phần 4.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.