Buôn Đồ Người Chết

Chương 1: Ác mộng




Chuyện gã chủ thuyền cho tôi ấn tượng sâu sắc nhất. Sở dĩ như vậy, không phải bởi vì chuyện này quá kinh khủng, cũng không phải vì vật tà âm có giá trị cao, mà bởi quá trình xử lý quá dị thường, khiến tôi từng muốn từ bỏ.
Thời gian thấm thoát trôi, cũng được khoảng hơn một năm sau vụ gã chủ thuyền; năm đó, trong giới thương nhân đồ cổ, danh tiếng tôi vang xa, thời gian này cũng tiếp khá nhiều khách hàng, có điều chỉ toàn buôn bán nhỏ, hầu hết là long người tác quái chứ không có vật tà âm nào cả.
Bởi vậy tới lúc này, tôi bắt đầu hết kiên nhẫn, chẳng hứng thú làm ăn nữa, hầu hết đều giao cho Lý mặt rỗ đi xử lý. Dựa theo chỉ dẫn của tôi, lão Lý cũng giải quyết được vài vật tà âm thường thường. Hắn thậm chí gọi tôi là sư phụ.
Tôi thầm nghĩ thật không biết xấu hổ, với hiểu biết của Lý mặt rỗ trong nghề này, chỉ có thể coi như một cái bình rỗng, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện.
Có điều tôi không nghĩ tới, chuyện xảy ra sớm mà lại nghiêm trọng như vậy.
Đó là vào khoảng gần tết, tôi định đóng cửa mấy ngày, về qua nhà nghỉ ngơi. Nhưng không ngờ đúng lúc ấy thì Lý mặt rỗ gặp chuyện.
Gần tết, buôn bán ế ẩm, nên Lý mặt rỗ chỉ ở nhà cả ngày phụ đạo việ học hành của con trai. Nhưng hôm đó, tôi lại nhận được điện thoại của hắn, mà giọng hắn có vẻ rất thất kinh, tràn ngập lo sợ, tới mức nói lắp ba lắp bắp.
Tôi vội hỏi Lý mặt rỗ, rốt cuộc có chuyện gì?
Lý mặt rỗ khóc lóc nói tôi đừng hỏi nữa, nói qua điện thoại không rõ được, bảo tôi nhanh chóng tới nhà hắn, chậm một bước hắn sẽ mất mạng.
Tôi nghe mà giật mình, chẳng suy nghĩ nhiều, lập tức khoác áo ra khỏi cửa hàng. Bên ngoài tuyết lớn, chân đi mà lún sâu tới mắt cá, chẳng thể đi nhanh, chỉ hơi sơ sẩy liền có khả năng bị ngã.
Trầy trật khó khăn lê từng bước tới nhà Lý mặt rỗ, toàn thân đã lạnh cóng tới mức chân tay tê dại.
Tôi gõ cửa, đợi một hồi lâu mới thấy con trai Lý mặt rỗ ra mở cửa. Vừa trông thấy tôi, thằng bé bổ nhào vào ngực, không ngừng nấc lên: "Trương thúc thúc, người rốt cuộc cũng tới. Thúc mau vào xem phụ thân của con xem phụ thân làm sao rồi?"
Tôi vội trấn an thằng bé, bảo nó đừng quá kích động, tôi vốn đã thấp thỏm, thấy nó như vậy thì càng chột dạ. Thằng bé này là một đứa bé lạc quan, rất ít khi thấy nó sợ hãi như vậy.
Tôi sợ rằng Lý mặt rỗ bây giờ đang thập tử nhất sinh.
Ấy vậy mà lúc tôi vào trong phòng, nhìn thấy Lý mặt rỗ, lại nằm ngoài suy đoán. Hắn nhìn qua êm đẹp, không có dấu hiệu ốm đau, chỉ nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn trân trân lên trần nhà, nhưng sắc mặt lại rất tốt.
Tôi liền hỏi hắn, chuyện gì xảy ra?
Lý mặt rỗ hít sâu một hơi, bảo con trai ra phòng khách học bài, sau đó đóng cửa lại, bắt đầu chửi ầm lên: "Con mẹ nó, lão tử nào có trêu ghẹo ai? Chỉ có ngủ với gái mà cũng xảy ra vấn đề được."
Tôi vội bảo hắn bé mồm một chút, đừng để con hắn nghe thấy, dù sao từ câu nói của hắn, tôi cũng lờ mờ đoán được sự tình phát sinh trên người Lý mặt rỗ, trẻ con không nên nghe.
Lúc này Lý mặt rỗ mới nhỏ giọng nói một lượt.
Vốn là, mấy ngày trước hắn cảm thấy thân thể không thoải mái, cứ ngủ mơ thấy có người giẫm chân lên đầu gối của mình, nhìn chằm chằm vào mắt.
Mới đầu hắn cũng chẳng để tâm, chỉ nghĩ là ban ngày suy nghĩ nhiều nên đêm ngủ mơ vậy thôi. Mà "suy nghĩ nhiều" đó, chính là việc hắn gặp mấy ngày trước. Mấy hôm trước, Lý mặt rỗ đi tới một sơn thôn nhỏ để mua đồ cổ. Do hắn khéo mồm khéo miệng, hay là giả xưng mình là cao nhân gì gì đó, tóm lại là lừa được một quả phụ lên giường với hắn.
Nửa đêm, hắn đang ngủ thìcảm thấy có người giẫm lên đầu gối của mình. Hắn cố mở mắt ra, thì phát hiện quả phụ kia không biết từ lúc nào, bò lên người hắn, đứng trên đầu gối của hắn, không nhúc nhích.
Lý mặt rỗ nghĩ cô ta bị mộng du, liền im lặng kéo nàng xuống, ôm vào lòng ngủ tiếp.
Từ hôm đó, Lý mặt rỗ thường xuyên gặp ác mộng, đêm hôm khuya khoắt cứ cảm thấy có người giẫm lên đầu gối của mình.
Sớm tỉnh dậy, còn thấy đau đầu gối. Có điều, cảm giác đau này chỉ trong một lúc, sau đó biến mất, cho nên hắn chẳng nghĩ nhiều.
Tối nay, hắn giống như mọi hôm, gặp ác mông kia. Nhưng lúc nãy tỉnh lại, cảm thấy đầu gối đau đớn hơn mấy lần. Hắn không chịu được, liền bật đèn, cởi quần dài ra xem xét. Kết quả, hắn nhìn thấy đầu gối mình thì sợ choáng váng, biết là lần này gặp phải thứ gì không sạch sẽ cho nên mới lập tức gộ điện cầu cứu tôi.
Tôi thắc mắc, ngươi nhìn thấy gì mà bị dọa thành bộ dạng thế này? Lý mặt rỗ nơm nớp nhìn xung quanh, nhở giọng nói với tôi, bảo tôi chuẩn bị tâm lý trước, đừng la lớn, ảnh hưởng tới con hắn.
Tôi cười: "Bớt nói nhảm đi."
Nói xong, liền lật chăn của hắn ra. Lý mặt rỗ chỉ mặc mỗi cái quần lót màu hồng, thật biến thái. Ánh mắt tôi lập tức quét xuống hai đầu gối của hắn, liền rợn tóc gáy.
Chẳng thể nghĩ tới, trên đầu gối của hắn xuất hiện nhiều dấu chân chồng chéo. Không sai, là dấu chân, đã tím bầm. Tựa như có người đứng trên đó một thời gian dài, dẫn rới khí huyết không lưu thông được, làm cho da thịt chỗ đó đã hoại tử.
Mà dấu chân kia đích thị là dấu chân người, có thể nhìn rõ cả dấu ngón chân trên đầu gối.
Tôi định dùng ngón tay ấn thử, Lý mặt rỗ liền cản lại, hắn nói không thể đụng vào dấu chân này, đụng vào sẽ rất đau rát.
Tôi cau mày, hỏi Lý mặt rỗ đây là chuyện gì? Phải chăng quả phụ kia bị ngươi làm tình làm tội tới chết, biến thành ma tới tìm ngươi?
Lý mặt rỗ nói: "Trương gia tiểu ca, đến nước này ngươi còn đùa được, ngươi mau nghĩ cách giúp ta đi. Hiện giờ hai đầu gối ta như có kim châm, còn cảm thấy có thứ gì bên trong muốn chui ra ngoài."
Tôi nhẹ gật đầu, dù gì nếu hắn bị phế hai chân, tôi sẽ mất một tên sai vặt. Lập tức xốc hắn lên, đưa thẳng tới bệnh viện.
Tơi nơi, bác sỹ còn định làm test phản xạ đầu gối, bị Lý mặt rỗ mắng cho một trận; hiện giờ đầu gối hắn chạm nhẹ đã đau, nói chi tới dùng búa gõ vào.
Lý mặt rỗ liền được bác sỹ chụp x-quang, xem đầu gối hắn có phải có dị vật gì không mà hắn cứ luôn kêu là có thứ gì muốn chui ra ngoài.
Kết quả chụp phim làm tất cả giật mình, đầu gối Lý mặt rỗ còn có dấu hiệu bị tróc ra. Tới đây thì bác sỹ cũng bó tay, nói đầu gối tróc ra thế này, hắn chưa từng gặp qua. Chẳng còn cách nào khác, đành đi mấy bệnh viện lớn, kết quả cơ bản đều giống nhau. Bác sỹ đề nghị Lý mặt rỗ cưa chân.
Đem hai cái chân lành lặn cưa đi, Lý mặt rỗ tất nhiên không chịu, tức giận chửi mắng bệnh viện trong nước thật kém cỏi.
Vừa hay tiểu Nguyệt có quen bằng hữu nước ngoài, tôi liền bảo nàng liên hệ với bệnh viện bên đó xem. Liên hệ xong xuôi, vốn chuẩn bị sáng hôm sau sẽ lên máy bay, ai ngờ vào ban đêm, bệnh tình của Lý mặt rỗ lại có chuyển biến xấu.
Để tiện chăm sóc Lý mặt rỗ, tôi ở lại nhà hắn. Đại khái khoảng hai giờ sáng, đang ngủ say thì tôi bị đánh thức bởi tiếng lão Lý kêu thảm. Quá sợ hãi, tôi vội vàng chạy vào xem hắn làm sao.
Lý mặt rỗ tỉnh lại, chỉ rên rỉ, phát sốt, lời nói không rõ ràng, mê sảng. Tôi sợ hãi, liền lật chăn lên, muốn xem qua đầu gối hắn có phải bị giẫm nữa hay không.
Vừa lật chăn lên, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, khiên tôi choáng váng. Lấy tay bịt mũi, tôi cố gắng xem xét đầu gối của lão Lý. Mà nhìn thấy, tôi lập tức kinh hãi há hốc mồm.
Chỗ đầu gối của hắn đã bât đầu thối rữa, nổi lên từng bọt nước nhỏ. Thậm chí dưới nhưng bọt nước đó, còn thấy rõ có giòi đang ngọ nguậy.
Con trai Lý mặt rỗ cũng nghe tiếng hét, sốt ruột gõ cửa, hỏi Trương thúc, cha con làm sao rồi? Tôi nói không có chuyện gì, chỉ là gặp ác mông thôi.
Sau đó, tôi tìm một cây kim, hơ qua lửa khử trùng, sau đó chọc thủng bong bóng trên đầu gối Lý mặt rỗ.
Trong nháy mắt, máu đen ồ ạt chảy ra, kéo theo những con giòi. Mà những con giòi màu xám. Những con giòi này ra ngoài nhưng vẫn muốn chui lại đầu gối, bị tôi dùng kim đâm hết.
Không được, không thể tiếp tục đợi được nữa. Tôi đoán rằng lúc ngủ với quả phụ kia, Lý mặt rỗ đã bị ám toán.
Thủ đoạn bàng môn tả đạo đều rất tà môn, trông cậy vào bệnh viện là không xong. Tôi không nói hai lời, trực tiếp cõng Lý mặt rỗ lên, ném vào xe, tiến thảnh về thôn Bạch Sa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.