Buôn Đồ Người Chết

Chương 1: Thư Họa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quả nhiên linh tính của tôi đã đúng. Tiểu Nguyệt nói với tôi, nàng bị dính líu tới một vụ án mạng, bây giờ đang ở sở cảnh sát.
Tôi bàng hoàng, không dám hỏi thêm, liền vội vã tới sở cảnh sát. Cũng không hiểu sao tôi lại lo lắng cho nàng quá như thế, chỉ là lúc ấy quá khẩn trương, căn bản cũng không nghĩ gì nhiều.
Tới sở cảnh sát, tôi gọi điện cho tiểu Nguyệt. Lát sau, có một cảnh sát trung niên đi ra, dẫn tôi vào văn phòng.
Tiểu Nguyệt đang ngồi bên trong, sắc mặt tiều tụy, bộ dạng đáng thương. Trông thấy tôi đi vào, nàng lại bắt đầu òa khóc, khóc như suối lệ tuôn trào, hai mắt đẫm nước. Tôi có chút đau lòng, ôm lấy nàng: "Không sao, không sao, đừng khóc nữa, không phải tôi đã tới rồi sao."
Cảnh sát kia đưa cho tôi danh thiếp, tự giới thiệu mình: "Trương tiên sinh, tôi có nghe nói qua đại danh của ngài. Tôi là Lý Vân Thiên, đội trưởng đội cảnh sát hình sự."
"Chào Lý hình cảnh." Tôi giơ tay ra bắt: "Xin hỏi ngài, là chuyện gì đã xảy ra?"
Lý hình cảnh cười khổ: "Cụ thể cũng không biết nói thế nào, tóm lại là vụ án này rất tà môn. Tôi đánh án nhiều năm như vậy, mà chưa gặp vụ nào quỷ dị thế này."
Tiếp theo, Lý Vân Thiên miêu tả một chút vụ án cho tôi nghe.
Sáng hôm nay, khoảng năm giờ, có người tới sở cảnh sát báo án, nói cư xá Giang Tân xảy ra một vụ án hung sát. Cảnh sát liền tới đó, hiện trường vụ án ở lầu ba cư xá.
Một cô gái trẻ tuổi, đầu bị cắt chỉ còn chút ít da dính trên cổ, nằm trên bậc cầu thang tư thế đang bò xuống. Máu của nàng nhuộm đỏ mười mấy bậc cầu thang, hiện trường rất ghê rợn. Cửa phòng người chết mở toang, vết máu kéo dài từ trong phòng ra ngoài. Cảnh sát nhận định đây là một vụ mưu sát, lập tức phong tỏa hiện trường, tìm kiếm manh mối.
Nhưng càng tìm kiếm hiện trường, cảnh sát càng thấy vụ án này không thể tưởng tượng nổi.
Đầu tiên, họ xem camera giám sát hành lang phát hiện, người chết bò từ trong phòng ra, đầu đã bị đứt. Theo lý thuyết, người này khẳng định là đã chết hẳn, nhưng cơ thể lại như còn sống, bò tới bậc cầu thang. Thêm nữa, vết thương trên cổ rất gọn gàng, hiển nhiên là bị vật rất sắc bén cắt mất đầu. Nhưng tìm khắp phòng cũng không thấy hung khí, dấu vân tay lạ cũng không có.
Càng quỷ dị hơn, đó là vào khoảng bốn giờ sáng, tức là sau khi nạn nhân chết hai giờ, lại vẫn bấm điện thoại. Một cuộc gọi cho Doãn Tiểu Nguyệt, một cuộc gọi cho số lạ, đến giờ vẫn chưa tra ra chủ nhân.
Mà nạn nhân trước khi chết, tiếp xúc cuối cùng là Doãn Tiểu Nguyệt, nên phía cảnh sát mới cho gọi nàng đến lấy lời khai.
Tôi nghe mà rùng mình, cổ với đầu chỉ còn dính một chút da lại có thể bò từ nhà ra ngoài. Bất giác toát mồ hôi hột, chẳng phải là xác chết vùng dậy sao?
Tôi có chút sợ hãi, nhìn Lý hình cảnh: "Cảnh sát Lý, hiện giờ cảnh sát kết luận thế nào?"
Lý Vấn Thiên ủ rũ, rút một điếu thuốc đưa cho tôi: "Bản án dạng này, ngài nói chúng tôi phải kết luận thế nào? Đây giống như một vụ án không đầu không cuối, lại chẳng có cách nào điều tra, thật làm chúng tôi khổ sở."
"Được rồi, bây giờ hai người có thể đi. Nhưng Doãn tiểu thư trong mấy ngày này, đừng đi xa, khi cần chúng tôi sẽ gọi. Ngoài ra còn có, chúng tôi nghi ngờ cuộc gọi cuối cùng, là của hung thủ gọi cho cô. Hắn sẽ không vô duyên vô cớ gọi cho cô như vậy, nếu cảm thấy không an toàn, cô có thể đề nghị cảnh sát bảo vệ."
Tiểu Nguyệt lắc đầu, nàng thần sắc nhợt nhạt, hoàn toàn không có tâm trí nghĩ những việc này, chỉ đi cùng tôi ra ngoài.
Ra khỏi sở cảnh sát, tôi liền hỏi tiểu Nguyệt, quan hệ của nàng với nạn nhân như thế nào? Nàng nói: "Xem như là bạn thân đi. Trước kia cùng học đại học, giờ làm MC, đang thực tập ở công ty."
Tôi hỏi: "Lần gặp cuối cùng, cô với nạn nhân gặp nhau làm gì?"
"Tôi với nạn nhân có sở thích sưu tầm tranh chữ, hôm qua tôi với cô ấy đi phố đồ cổ, mua một bộ tranh chữ lớn." Nói tới đây nàng dùng ánh mắt cổ quái nhìn tôi: "Sở dĩ tôi gọi anh đến, là bởi vì..."
"Cô cảm thấy là do vật tà âm gây ra?" Tôi ngắt lời.
"Đúng." Tiểu Nguyệt nhẹ gật đầu.
Tôi hít một hơi sâu, rút một điếu thuốc châm lửa: "Vậy là cô muốn tôi hỗ trợ phá án?"
Tiểu Nguyệt lắc đầu quầy quậy: "Tôi không biết nữa, nhưng cô ấy chết không minh bạch như vậy, tôi rất lo sợ sẽ không cam tâm, biến thành quỷ tới tìm tôi. Tôi thật sự rối lắm."
Tôi vỗ vỗ bờ vai nàng: "Thực sự thì việc này tôi chưa chắc đã giúp được gì. Không phải là tôi không đối phó được vật tà âm, nhưng cảnh sát phá án, mà lại là cảnh sát trong nước, không thể hướng việc này theo hướng tâm linh được. Cảnh sát chắc chắn sẽ tìm chuyên gia, dùng khoa học phân tích tất cả. Giờ cô nói do vật tà âm gây ra, bọn họ có tin không?"
Doãn Tiểu Nguyệt gật gật đầu nói: "Vậy thôi đừng quản, dù sao lòng tôi trong sạch, không làm gì trái với lương tâm, chẳng sợ quỷ gõ cửa."
Tôi vỗ nàng, an ủi nói sẽ không sao đâu, để tôi đưa cô về nhà trước đã.
Đưa tiểu Nguyệt về, tôi mới biết, cô nương này sống một mình trong một biệt thự. Tôi cũng thấy lạ, một thư ký công ty giải trí, sao lại có nhiều tiền tới mức mua được biệt thự?
Không phải cô nương này nhận cha nuôi chứ (sugar daddy). Nhưng tôi cảm thấy khả năng này không xảy ra, bởi vì trước giờ chưa thấy nàng cùng đàn ông nào thân thiết, nhất là đàn ông có tuổi.
Tiểu Nguyệt nói, bạn thân xảy ra chuyện, nàng không muốn ở một mình, muốn tôi ở lại cùng nàng mấy ngày. Tôi nhìn nàng thực sự sợ hãi đành gật đầu đồng ý, cũng coi như thử trải nghiệm cuộc sống của người giàu. Biết đâu sau này, tôi cũng có tiền mua một căn biệt thự, thực hiện giấc mơ của mình he he.
Tiểu Nguyệt tâm trạng không tốt, nên đi ngủ rất sớm, bữa tối cũng chưa ăn. Tôi thì buồn buồn, ở phòng khách xem tv. Xem tới tận rạng sáng, mới mơ màng thiếp đi.
Có điều, tôi cảm giác vừa chợp mắt không bao lâu, đã bị đánh thức. Mắt nhắm mắt mở, thấy tiểu Nguyệt đang khóc, đứng trước mặt, lay cánh tay của tôi.
Tôi bừng tỉnh, vội hỏi tiểu Nguyệt, chuyện gì xảy ra? Nàng sợ hãi đưa điện thoại cho tôi, nói: "Cô ấy... cô ấy lại gửi tin nhắn cho tôi."
Đầu tôi giật lên một cái: "Ai gửi tin nhắn cho cô?"
"Cô bạn thân mới chết của tôi."
Tôi lập tức cầm điện thoại lên xem, trên điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ, cùng một tin nhắn. Nội dung tin nhắn là: "Ngươi trông thấy cánh tay của ta không?"
Trời!
Tôi bị dọa suýt nữa ném điện thoại đi: "Cô xác định đây là số của cô ta?"
Tiểu Nguyệt gật đầu: "Chắc chắn không nhầm."
Tôi liền không còn thấy buồn ngủ nổi nữa, vội bật hết đèn trong phòng khách lên, an ủi tiểu Nguyệt, nói có thể là ai đó đùa ác ý. Điện thoại hiện đang nằm ở sở cảnh sát, phải chăng tiểu Nguyệt đắc tội với cảnh sát nào đó, cho nên hắn mới chủ ý đùa cợt.
Tiểu Nguyệt vội vàng lắc đầu, nói tuyệt đối không có chuyện cô đắc tội với cảnh sát. Tôi nhíu mày, nói chờ đến trời sáng, tới sở cảnh sát hỏi một chút, sẽ rõ.
Kết quả, còn chưa tới sở cảnh sát, Lý Vân Thiên đã gọi điện cho chúng tôi. Nghe giọng cảnh sát Lý có vẻ khẩn trương, nói cũng lắp bắp, có thể thấy đang rất rối loạn.
Tuy vậy, cũng có thể lờ mờ nghe được ý cảnh sát nói gì. Hắn nói, hai tay của người chết đã không cánh mà bay. Cái này với nội dung tin nhắn, cùng diễn đạt một ý! Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn qua tiểu Nguyệt, nàng đã bị dọa cho choáng váng.
Mà đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó bỗng nhiên mời tôi ra ngoài uống rượu. Tôi nói không uống.
Lý hình cảnh nói: "Không uống rượu không quan trọng, ta mời ngươi uống trà. Hẹn ngươi ở thanh vân trà quán."
Dứt lời hắn liền cúp máy, không cho tôi cơ hội từ chối. Tôi bất đắc dĩ để điện thoại xuống, nói với tiểu Nguyệt: "Có phải cảnh sát đều như vậy? Tôi còn chưa kịp từ chối hắn nhất định mời tôi uống trà."
Doãn Tiểu Nguyệt cũng hiểu ra, ngại ngùng nói: "Thật không phải, Trương ca, tôi lại làm liên lụy tới anh."
"Không sao, việc nên tới ắt sẽ tới." Tôi nói.
Tôi và tiểu Nguyệt đều hiểu, Lý Vân Thiên đoán chừng là thực sự không phá được án này, nên mới quyết định mời tôi uống trà, nhân cơ hội tìm thương nhân âm phủ tôi mà cầu cứu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.