Buôn Đồ Người Chết

Chương 1: Diêm vương pháp trường




Sau hai chuyến buôn bán vừa rồi, cũng coi như có chút vốn liếng, nên tôi quyết định ghỉ ngơi cho thật tốt. Dù sao quãng thời gian qua ngày nào cũng bị hù dọa, đến ăn cơm cũng không yên.
Dạo này lão Lý cũng nhàn rỗi thường ghé qua tiệm nhà tôi. Mà mỗi lần tới đều mang theo rượu thịt. Dần, dần, tửu lượng của tôi cũng vì vậy mà bị lão Lý bồi dưỡng đi lên.
Lý mặt rỗ uống nhiều quá, còn hỏi tôi gần đây có vụ nào giấu hắn không.
Tôi tức giận nói: " Thế gian này, lấy đâu ra nhiều tà vật chí âm như vậy? Chúng ta làm nghề này, ba, năm năm không có một cuộc làm ăn cũng là chuyện bình thường."
Lý mặt rỗ thở dài, nói tôi không có chí tiến thủ, không biết kiếm tiền, liền muốn tự mình đi tìm, đợi ngày mai sẽ lái xe dẫn tôi đi các thôn quê nghèo đói, thu thập thêm kiến thức.
Tưởng hắn chỉ nói vậy lúc say, nào ngờ hai ngày sau, hắn quả nhiên đem xe tới, phía sau thùng xe chất đầy đồ đạc dụng cụ, thậm chí có cả lều vải, xem ra thực sự chuẩn bị đi xa.
Tôi bất đắc dĩ cười khổ: "Huynh đệ, tiền kiếm cả đời không đủ, ngươi liều mạng như vậy làm gì?"
Lý mặt rỗ cười hắc hắc nói: "Trương gia tiểu ca, ngươi không hiểu sao? Ta phải vì con trai mà tích lũy tiền, học phí, mua nhà, cưới vợ, nuôi con nào có dễ dàng. Còn ngươi, không chịu kiếm thêm chút, e là ngay cả bà già cũng không chịu gả cho ngươi."
Được rồi, ở lâu trong tiệm cũng buồn tẻ, chi bằng cũng Lý mặt rỗ đi thăm thú một phen. Nghĩ thông suốt, tôi gom vài bộ quần áo đơn giản, liền cùng hắn xuất phát.
Ngồi trên xe nhàm chán, không đầy một giờ, tôi ngủ thiếp đi, lúc mở mắt ra, bên ngoài cửa sổ xe đã đen kịt một màu. Duỗi lưng một cái, ngó qua GPS, vậy mà chúng tôi đã đi xã nhà bảy, tám trăm cây số.
Tôi giật nảy mình, vội hỏi Lý mặt rỗ, liệu GPS có bị hỏng không? Hắn lúng túng cười, mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Tôi bị dọa lần nữa, hỏi không phải ngươi lái xe từ sáng tới đêm không nghỉ đó chứ?
Lý mặt rỗ gật gật đầu, ngáp một cái; tay hắn trượt đi, chút nữa đâm phải cây đại thụ ven đường. Tôi vội kêu hắn dừng xe, mắng: "Mau trả lời thật, ngươi cố gắng đến cùng là ý gì, không phải muốn bán ta ra nước ngoài chứ?"
Lý mặt rỗ ngáp không ngừng: "Là ta sợ nói ra nới đến, ngươi sẽ không chịu đi, nên chỉ có cách tiền trẩm hậu tấu. Ngươi kiên trì một chút, sắp tới nơi rồi." Nói xong, hắn lại muốn lái xe đi, ánh mắt mông lung.
Tôi vội đuổi hắn xuống ghế sau, nhìn bộ dạng hiện thời của hắn, làm sao có thể lái xe. Nghĩ lại vừa rồi chút nữa đâm phải cái cây, tôi vẫn còn rùng mình.
Đã đến nước này, có muốn về cũng không thể, cho nên tôi chỉ còn cách khởi động xe, dựa theo định vị của Lý mặt rỗ, tiếp tục đi tới.
Tôi hỏi Lý mặt rỗ, ngươi làm cách nào mà nghe ngóng được một nơi cách cả ngàn cây số? Đáp lại, chỉ nghe tiếng ngáy, tôi thầm chửi hắn vì tiền bán mạng.
Tôi lái xe một mạch hai giờ, tới cao tốc Giang Tô - Côn Sơn mới đánh thức hắn dậy. Lý mặt rỗ mơ màng hỏi tôi tới rồi sao? Tôi nói tới rồi. Hắn liền cầm điện thoại bấm số.
Rất nhanh, một chiếc xe màu đen từ đâu đi tới chỗ hai người, còn bấm còi inh ỏi. Lý mặt rỗ lập tức giục tôi đuổi theo chiếc xe kia. Cũng không biết gã tài xế gấp đến cỡ nào, mà phóng bạt mạng, tôi chỉ có cách giẫm chết chân ga đuổi theo.
Cũng may, được một lát, chiếc xe màu đen dừng lại tại một quán rượu ở Côn Sơn. Chủ xe là một người trẻ tuổi, mặc bộ quần áo thể thao, hắn ném cho tôi hai cái thẻ phòng, nói: "Hai vị vất vả, tôi đã đặt phòng khách sạn cho hai người. Tạm thời đêm nay ngủ lại đây đi, chờ tôi xong việc sẽ tìm hai người." Sau khi nói xong, liền lái xe đi.
Tôi bị hắn làm cho khó hiểu, vội quay qua hỏi Lý mặt rỗ: "Tên này rốt cuộc là ai, ta cảm thấy hắn không đáng tin."
Lý mặt rỗ nhếch môi: "Biết tại sao lại ra vẻ thần bí vậy không? Bởi vì chúng ta sắp thực hiện một vụ mua bán lớn, không thể không giữ bí mật. Đi, tới khách sạn tắm rửa trước, ta mệt chết rồi."
Lý mặt rỗ ngồi trên xe quá lâu, hai chân tê dại, vừa xuống xe luền ngồi bệt xuống đất. Tôi cũng không chịu nổi, nôn thốc nôn tháo, sau đó mới tỉnh táo đôi chút.
Tôi thầm mắng Lý mặt rỗ, nếu lần này không lời được trăm vạn, nhất định không tha cho hắn.
Chúng tôi ngủ một giấc tới sáng. Hôm sau tỉnh dậy, Lý mặt rỗ ném cho tôi một bộ quần áo, nói là mặc vào để thuận tiện hành động.
Tôi xem quần áo, chỉ là một bộ đen tuyền, chất vải thô cứng. Có chút khó chịu, tôi hỏi hắn, cớ sao lại mua đại mớ đồ vỉa hè như vậy. Hắn cười hắc hắc nói: "Chúng ta hành động lần này tương đối bí mật, tốt nhất là làm ban đêm, dùng mớ quần áo màu đen này tránh bị phát hiện."
Tôi càng lúc càng cảm thấy không đúng, liền nắm cổ áo Lý mặt rỗ bắt hắn nói rõ đầu đuôi. Hắn lén lén lút lút, đóng hết cửa sổ lẫn cửa chính lại, hạ giọng nói: "Trương gia tiểu ca, ngươi đã nghe qua Diêm vương pháp trường chưa?"
Diêm vương pháp trường? Tôi ngơ ngác không hiểu hắn muốn nói gì.
Lý mặt rỗ giải thích: "Thời gian trước, ở vùng nông thôn Côn Sơn này, đang xây đập chứa nước, đạo được một cái diêm vương pháp trường. Ngươi nghĩ xem, diêm vương pháp trường, nghe thấy danh tự liền rất tà môn, bên trong vật tà âm khẳng định không ít."
Tôi đương nhiên không tin thế gian này lại có diêm vương, nên bảo hắn nói rõ, rốt cuộc là cái gì. Lý mặt rỗ nhẹ giọng, lúc này mới nói: "Trước đây ta buôn bán ở Tô Châu, có một vị huynh đệ. Hồi đó hắn mở một nhà máy gia công thực phẩm, tuy nhiên kinh doanh không được thuận lợi. Theo hắn nói, mỗi tuần, trong nhà xưởng đều xuất hiện điều lạ. Ví như nửa đêm, máy móc đột nhiên tự khởi động, lại có khi nhân viên lúc tan việc, nhìn thấy ngoài cửa sổ xuất hiện nhiều bóng đen."
"Lại có lần, một nhân viên đi vệ sinh, bỗng nghe sau lưng có tiếng động, nhìn lại đằng sau, ngươi đoán xem thấy gì? Xuất hiện một người mặc quân phục Nhật Bổn, giơ đao nhìn hắn cười lạnh. Hắn sợ quá ngất đi, khi tỉnh dậy liền nộp đơn thôi việc."
Sự việc này đồn tới tai mọi người, cộng thêm việc mùa đông rét mướt, không bao lâu nhân viên lũ lượt xin nghỉ hết, nhà xưởng vì thế cũng đóng cửa.
Tôi có chút hứng thú, hỏi sau đó thì sao? Làm sao ngươi khẳng định đó là diêm vương pháp trường? Hay là còn nhìn thấy đầu trâu mặt ngựa, tiểu quỷ chảo dầu?
Lý mặt rỗ nói: " Đừng nói tiểu quỷ chảo dầu, ngay cả cẩu đầu trảm cũng tìm thấy."
Tôi lập tức ớn lạnh, run lên một chút. Bình sinh tôi cho rằng, cái gọi là mười tám tầng địa ngục, còn có diêm vương gia, đều là lời đồn bịa đặt. Càng không tưởng tượng nơi này mà tìm được chảo dầu, lại còn có cẩu đầu trảm, tôi lập tức kêu Lý mặt rỗ kể chi tiết sự tình.
Nguyên lai, người huynh đệ của hắn thấy nhà xưởng không thể gắng gượng nữa, liền bán đất lại cho chính quyền, để chính phủ xây đập chứa nước. Nhưng đang đào đập, lại gặp cớ sự. Trong lúc đào đất, đào sâu được hai mét, vậy mà lại đào trúng một bộ xương người, còn có một đống gạch. Đống gạch đó nhiều năm rồi, rất lớn, mà cung không phải gạch hiện đại.
Lúc đó công nhân rất hưng phấn, cho rằng đào trúng cổ mộ, như vậy coi như phát tài. Nhưng tiếp theo, công nhân đào sâu xuống, thì thấy không đúng, bởi nơi này không hề giống cổ mộ, mà giống hố chôn tập thể hơn. Chỉ nửa ngày đào lên không biết bao nhiêu hài cốt.
Mà hầu hết hài cốt đều không nguyên vẹn, cái thì thiếu tay, cái thì thiếu chân, giống như là trước khi chết bị chặt đi vậy.
Đám công nhân giờ mới hiểu rại sao nhà máy bị phát sinh quỷ sự. Khỏi nói, dưới chân nhà máy chôn nhiều thi thể như vậy, không có ma mới là chuyện lạ.
Công nhân hết thảy ngừng lại. Dù sao chuyện này quá tà môn, chỉ sợ nếu tiếp tục đào, sẽ chọc giận vô số vong linh,àm liên lụy mọi người.
Nhưng có lẽ đã muộn, vong linh dưới đất hình như đã bị chọc giận mất rồi.
Đêm đó, đội công nhân liền xảy ra chuyện. Phụ trách chỉ huy công trình bông nhiên lăn ra chết. Mà tử trạng lại vô cùng thê thảm. Đầu hắn bị nhứng vào chảo dầu ăn, dầu ăn sôi sục làm đầu hắn biến dạng. Việc này lại khiến đám công nhân tức giận, bọn hắn quyết đem số hài cốt dưới mặt đất đào lên, dùng lửa thiêu hủy, thậm chí còn mời một pháp sư tới trấn yểm.
Bọn hắn tiếp tục đào bới, mới phát hiện không phải đào được cái hố chôn tập thể, mà đào được một khối đá cẩm thạch, trên tấm bia đá khắc rõ bốn chữ "Diêm Vương Pháp Trường"
Bốn chữ này khiến đám người kinh hồn táng đởm. Ngay sau đó, bọn họ đào được một cái vạc lớn, bên trong có một bộ xương bị nấu nát. Bên canh còn đào lên rất nhiều đồ vật kỳ quái, như đại trát đao rỉ sét, dây dùng hình treo cổ,.v..v.
Biết đào lên diêm vương pháo trường, tất cả mọi người sợ choáng váng, ngay cả pháp sư trấn yểm cũng nói không quản được, trước khi đi dặn công nhân lấp hố đất lại.
Nhưng sự việc không vì lấp hố mà dừng lại. Vào lúc nửa đêm, đội kiến trúc lại chết thêm một người. Người đó chết cũng thật thê thảm, đầu bị dao phay chém đưta lìa, lăn lóc trên sàn nhà. Mọi người biết, đây là bắt chước "cẩu đầu trảm" dùng hình.
Trong lúc nhất thời, diêm vương bị chọc giận, muốn đem tất cả xuống mười tám tầng địa ngục tra khảo.
Ai cũng biết, người phương nam đặc biệt mê tín, đụng phải quái sự như thế, bọn hắn đều không chút nghi ngờ. Đội xây dựng cũng không báo cảnh sát, mà giấu nhẹm chuyện này, chỉ nói do địa hình mảnh đất không hợp, không thể xây đập.
Mà người trong thôn cũng mỗi ngày đều cúng thịt cá, cầu khẩn diêm vương tha thứ.
Không ngờ làm như vậy lại có tác dụng, đội xây dựng về sau không còn người chết, tất cả đều bình yên.
Tôi hít một hơi thật sâu, không thể tưởng tượng nổi, nhìn lão Lý: "Ngươi nói chuyện này, là thật?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.