Đến khi điện được sửa lại thì cũng đã đến rạng sáng ngày hôm sau.
Ánh đèn màu vàng ấm áp chiều xuống trên đỉnh đầu, hơi chói mắt, Lộc Nhiên vùi mặt vào trong đệm thịt mềm mại ở trước mặt. Hương thơm của nước giặt quần áo càng thêm rõ ràng trước chóp mũi của cô, ý thức dần dần quay về, thân thể Lộc Nhiên cứng đờ, bỗng nhiên buông tay ra, đẩy Thẩm Tịch về phía sau.
Thế mà cô lại ôm Thẩm Tịch, còn ôm lâu như vậy nữa chứ! Lộc Nhiên hận không thể trở về lúc một tiếng trước, đánh cho chính mình một trận.
“Như thế nào, lợi dụng xong thì đẩy ra ngay à?” Thẩm Tịch vừa mới tan làm trở về, trên người vẫn mặc áo sơ mi trắng, đoán chừng cảm thấy hơi nóng, anh đưa tay cởi hai cúc áo trên cùng, “Không dễ thương chút nào nhỉ?”
Lúc này Lộc Nhiên mới chú ý đến chiếc áo sơ mi nhăn nhíu của anh, còn bị nước mắt của mình thấm ướt, đột nhiên cô sinh ra cảm giác hối lỗi, cô cắn môi, nói: “Thật xin lỗi cậu.”
Thẩm Tịch dựa người trên ghế sofa, dáng vẻ lười biếng, kéo dài âm điệu trả lời cô: “Không vấn đề gì.”
Lúc này đã bình tĩnh lại, lí trí của Lộc Nhiên cũng dần dần quay về, “Sao cậu là có chìa khóa nhà tôi vậy?”
“Mẹ cậu không yên tâm để cậu ở nhà một mình, dặn tôi nếu có việc gì thì mở cửa xem.”
Sự việc lúc còn nhỏ ấy, không chỉ để lại bóng ma trong Lộc Nhiên mà còn giấy nên một hồi chuông cảnh báo ba mẹ Lộc, hai người họ tự kiểm điểm bản thân một phen, chuyển trọng tâm về phía cô con gái của mình, cuối cùng công việc cũng không quan trọng gì so với mạng sống và tinh thần khỏe mạnh của con cái.
“Đói bụng không?”
Lộc Nhiên sờ sờ bụng, không cần nói cũng biết.
Thẩm Tịch đi đến phòng bếp nhìn thoáng qua, mấy ngày nay trong nhà không hề đụng đến bếp lửa, chỉ có mấy gói mì và vài quả trứng gà mà thôi.
“Nấu cho cậu một tô mì nhé?”
Lộc Nhiên gật đầu như gà con mổ thóc.
Vài phút sau, một tô mì trứng nóng hổi vừa thổi vừa ăn ra lò, Lộc Nhiên đói quá mức, rất nhanh đã giải quyết hết một tô. Thẩm Tịch cười nhẹ, đưa nốt tô mì còn phân nửa của mình sang cho cô, lúc ở công ty, anh có ăn khuya rồi, nên cũng không quá đói bụng.
Lộc Nhiên cũng không khách sáo, nhanh chóng chén sạch tô mì của anh.
Bên ngoài cửa sổ, mưa vẫn tí tách rơi xuống. Sau khi Thẩm Tịch về nhà rửa mặt sơ qua, dự định sẽ ngủ ở ghế sofa nhà Lộc Nhiên một đêm.
“Cậu về nhà ngủ đi, tôi không có việc gì đâu.”
Thẩm Tịch quen cửa nẻo lấy ra một chiếc chăn dự phòng, trải lên trên ghế sofa, “Đừng đóng chặt cửa đấy, nếu sợ thì gọi tôi.”
Sắc mặt của anh quá đỗi tự nhiên, giống như tự động lấp đầy vết nứt của khoảng thời gian năm năm qua, dường như coi đây là chuyện đã qua mấy đời rồi vậy. Cả một đêm nay, không có sét đánh, nhưng Lộc Nhiên vẫn mất ngủ như cũ.
Thẩm Tịch vẫn luôn là sự ngoại lệ trong cuộc đời của cô, mỗi khi gặp được anh, mọi thứ đều lập tức tan rã không chút do dự.
Một cách triệt để nhất.
Ngày hôm sau, lúc Lộc Nhiên thức dậy, Thẩm Tịch đã mua sẵn bữa sáng, sau đó còn chủ động đưa cô đi làm.
“Tiện đường.”
Đều ngủ chung cả một đêm mà không có việc gì xảy ra, Lộc Nhiên cũng không ngượng ngùng nữa, đành đồng ý thôi.
Xe này mua lúc Thẩm Tịch tốt nghiệp đại học, Cayenne phiên bản giới hạn, từ vẻ bề ngoài đến nội thất bên trong đều toát lên sự xa hoa. Đây là lần thứ ba Lộc Nhiên ngồi xe của anh, vẫn không thể khống chế nội tâm ngạc nhiên của mình.
Từ nhỏ đến lớn, những thứ Thẩm Tịch thích đều là thứ tốt nhất, anh sống ngay thẳng nhưng tùy ý, không hề biết tem tém lại chút nào.
Lộc Nhiên tính toán, với tiền lương hiện tại của cô, thì phải tăng ca thêm hai mươi năm nữa mới có thể mua nổi. Sau khi đã giác ngộ ra điều này, cô uống sữa đậu nành thật cẩn thận, sợ làm bẩn chiếc xe yêu quý của Thẩm Tịch, ngay cả khi xuống xe, động tác cũng mềm nhẹ khác thường.
Thẩm Tịch thấy thế, khóe miệng hơi cong, vẫy vẫy tay với cô, rời đi.
Thời gian một đêm thật ngắn ngủi, hai người đã phát triển ngoài ý muốn, tâm trạng của Lộc Nhiên bây giờ rất rối loạn, rõ ràng đã quyết định sẽ bình tĩnh đối mặt, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, trái tim vẫn không khống chế được mà đập mạnh.
Cô bước vào công ty với tâm sự nặng nề, đúng lúc lại chạm mặt với chủ quản. Ký ức đau khổ ngày hôm qua ùa về trong đầu cô một lần nữa, Lộc Nhiên nở một nụ cười tiêu chuẩn, chào một tiếng, “Chào chủ quản ạ.”
Ánh mắt chủ quản nhìn vào người cô với vẻ nghi hoặc, hơn nữa còn mang theo sự tìm tòi nghiên cứu, “Người đưa cô đến là bạn trai à? Rất có tiền nhỉ.”
Lời giải thích muốn tuôn ra khỏi miệng nhưng lại kẹt lại trong yết hầu của Lộc Nhiên, xem ra cô đã hiểu rõ, chủ quản xem cô là một cô gái hám tiền đeo bám người nhà giàu.
Cô thay đổi cách nói, cười ngọt ngào với chủ quản, “Không phải chủ quản đã dạy dỗ chúng em phải cầu thị, không thể suy đoán lung tung nếu chưa có chứng cứ sao, chính mình nên làm gương tốt trước đi ạ.”
Tiếng nói vừa dứt, trên mặt của chủ quản lập tức xuất hiện sự ngạc nhiên, “Cô……”
Lộc Nhiên giơ tay xem thời gian, “Ôi, bị muộn rồi, em đi trước nhé chủ quản.”
Không xem biểu cảm của người nọ nữa, Lộc Nhiên chạy chậm rời khỏi đó, trong lòng cảm thấy thật sảng khoái. Dù sao vị chủ quản này muốn nhằm vào cô, hà tất gì phải khiến bản thân mình vô tư chịu đựng, đáp trả lại, ít nhất sẽ không cảm thấy nghẹn uất như vậy nữa.
Đối với chuyện này, những đồng nghiệp khác đều yên lặng giơ ngón tay cái đối với Lộc Nhiên. Cô ngượng ngùng cười cười, nhất thời cảm thấy cả người có thể thẳng thắn hơn, dù sao cô đến công ty là để làm quảng cáo, chứ không phải làm chân sai việc vặt cho chủ quản.
Cơ hội đã đến rất nhanh.
Một buổi hội nghị triển khai kế hoạch được mở ra, kế tiếp sẽ hợp tác với một công ty game, yêu cầu mỗi nhân viên đều lên ý tưởng soạn ra kế hoạch cho dự án, thời hạn là đến cuối tuần.
Đây là lần chiến đấu đầu tiên của Lộc Nhiên ở công ty mới này, cô đã sớm bắt tay vào làm việc, chuẩn bị thể hiện năng lực của mình. Chỉ là thời gian hơi eo hẹp, phải tra rất nhiều tư liệu, sau khi đã hiểu biết các thông tin rồi, cô mới biết được lần hợp tác này là với công ty của Thẩm Tịch.
Nói như vậy thì cô càng phải chuẩn bị thật tốt, muốn biểu hiện thật tốt trước mặt anh một phen. Nghĩ thế, nhiệm vụ công việc càng thêm nặng nề, Lộc Nhiên không thể không vận dụng thời gian làm đẹp quý giá của chính mình, thức trắng tận mấy đêm liền.
Ba mẹ Lộc vừa nghỉ phép trở về, mở cửa ra, nhìn thấy con gái mình với đôi mắt thâm đen như gấu trúc, vẻ mặt ghét bỏ, lập tức bắt cô đi ngủ ngay. Còn mong ngóng đến chuyện công việc, Lộc Nhiên lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, vào lúc này, Thẩm Tịch đã gửi một tin nhắn wechat đến cho cô.
“Muốn ăn bánh trôi hoa quế rượu [1] không?”
Lộc Nhiên ầm thâm nuốt nước bọt, lý trí nói rằng cô phải từ chối anh ngay, nhưng vào giờ phút này, trong đầu đã gào thét điên cuồng.
“Muốn ăn thì đi ra đây.”
Mỹ thực đang ở ngay trước mặt, làm ra vẻ thì không đúng lắm. Lộc Nhiên thuyết phục chính mình trong mấy giây, sau đó hứng phấn chạy ra ngoài.
Thẩm Tịch hơi nghiêng người dựa vào tường, áo khoác đã được cởi ra, vắt ở trên cánh tay anh, một tay khác đang xách theo hộp đựng cơm, khuôn mặt bình tĩnh thản nhiên. Ánh đèn cảm ứng ở hành lang vì động tác mở cửa của cô mà sáng lên, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên một nửa bên sườn mặt của anh, làm lộ rõ đường cong rõ ràng góc cạnh ở cằm.
Trong đầu Lộc Nhiên lập tức hiện lên từ “cấm dục” này.
Thẩm Tịch quay đầu, ánh mắt chăm chú, khuôn mặt sau khi nhìn thấy cô thì mày hơi nhíu lại.
Lộc Nhiên không chú ý đến sự biến hóa trên khuôn mặt anh, giờ phút này, trong mắt cô chỉ có món bánh trôi hoa quế rượu ngọt trong tay anh, mùi thơm bay tỏa ra, khiến cho cái miệng của cô thèm muốn chảy nước bọt.
Thẩm Tịch bất đắc dĩ cười khẽ, đưa đồ ăn cho cô. Hai người ở trên hành lang, mỗi người cầm một hộp bánh trôi rượu trắng, ăn ngon lành.
Đây là món yêu thích của Lộc Nhiên, vô số đêm mất ngủ, cô sẽ bật đèn, gọi Thẩm Tịch đang thức đêm học bài đi chung, chỉ vì muốn ăn một chén bánh trôi hoa quế rượu ngọt này. Suốt dọc đường đi, Thẩm Tịch đều oán trách, bảo rằng cô làm ảnh hưởng đến chuyện học tập của mình, nhưng mỗi lần như thế anh đều không từ chối, thấy vẻ mặt mĩ mãn của cô khi ăn xong một chén lớn, khóe môi anh cũng lén cong lên.
Khi ấy tuổi còn nhỏ, chỉ tưởng đó là thói quen, cũng không nghĩ phương diện sâu sa khác. Sau này cô đột nhiên tỏ tình, quấy rầy đến hồ nước mùa xuân yên tĩnh của mình, anh mới bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm của bản thân.
Bỗng dưng bả vai hơi nặng, Lộc Nhiên ăn uống no say đang dựa vào vai anh, ngủ say giấc, Thẩm Tịch nghiêng đầu, đánh giá tỉ mỉ. Ngũ quan của cô gái nhỏ đã thay đổi không ít, sự đơn thuần của trẻ con dần mất đi, da thịt trắng mịn, mang theo đặc điểm của phụ nữ trưởng thành.
Thẩm Tịch nhịn không được, duỗi tay chạm vào mặt cô, một tiếng nói mê bất chợt vang lên, truyền vào tai anh, dường như còn có sự chỉ trích rất nhỏ, khiến trái tim anh đạp mãnh liệt.
“Vì sao cậu lại không đến tìm tôi?”
**
Hết chương 5
__
[1] Bánh trôi hoa quế rượu ngọt: Đây là món tráng miệng yêu thích nhất của người Thượng Hải, cũng chính là món ăn nhẹ truyền thống của người Giang Tô, còn được vùng Vân Nam gọi với cái tên “Canh bánh trôi rượu trắng”. Bánh trôi hoa quế được phủ một lớp hoa quế, khi ăn vào liền cảm nhận được hương thơm nhè nhẹ, ngòn ngọt của hương hoa. Những viên bánh trôi mềm mịn kết hợp cùng rượu gạo ngọt nổi tiếng Trung Quốc không chỉ có tác dụng làm đẹp da, mà người ta còn bảo nhau rằng bánh trôi hoa quế rượu ngọt còn cực kỳ có ích trong việc làm nảy nở vòng một của phụ nữ. Chính vì thế, những cô gái là tín đồ của làm đẹp thì nhất định không được bỏ qua món ăn này! Một số người khi ăn còn đập thêm một quả trứng để làm thành canh trứng, giúp món ăn đậm dinh dưỡng hơn, và đây cũng chính là cách ăn thường thấy của người Thượng Hải. (Nguồn: Weibo Việt Nam)