Bước Vào Giang Hồ Gặp Giai Nhân

Chương 2: Thế Tử Đại Nhân





Tề Nghiên Dương một tuổi tổ chức sinh thần lớn nhất kinh đô, hoàng đế Đại Lăng đích thân đến dự.
Tuy mất đi phụ mẫu, nhưng Nghiên Dương rất hiểu chuyện, không khóc không nháo không đòi mẹ.
Điều này càng làm Định Lăng Vương thêm đau lòng, quyết định phải hảo hảo bù đắp cho hài tử này.
Nàng lên năm tuổi liền được mang vào cung học tập ở Quốc Tử Giám cùng thái tử.
Tuy nhiên trái ngược với thái tử điện hạ luôn chăm chỉ đọc sách, Tề Nghiên Dương luôn nghịch ngợm không chịu học đàng hoàng.
Cả ngày ở trong cung nháo đến gà bay chó chạy, trêu chọc các tiểu công chúa khóc nháo om sòm.
Từ lúc đó đã xác định Tề Nghiên Dương lớn lên sẽ không như kì vọng của tất cả mọi người trở thành một trụ cột quốc gia, củng cố địa vị của Tề gia.
Nàng ngược lại trở thành nhân vật nghịch ngợm ăn chơi trác táng nhất kinh đô.
Lí tưởng không tới nơi, học vấn không tới chốn, Tề Nghiên Dương bình thường ở Quốc Tử Giám học một chút liền trốn ra ngoài, kết quả bị lão sư bắt được liền xô ngã lão ta xuống hồ cá ven Quốc Tử Giám.
Lão sư vừa mới đến, còn tưởng nàng là con nhà quan lại, hắn nhất quyết đến hoàng thượng đòi công đạo.
Ai ngờ được nàng lại là Tề Nghiên Dương, là đích tôn của Định Lăng Vương cùng trưởng hoàng công chúa, mẫu thân là Hoàng Lan công chúa, phụ thân là Bắc Định Hầu, bản thân lại là Định Lăng Thế tử.
Hắn bị doạ cho sợ, trên đời lại có kẻ hoàng thân quốc thích nhiều đến như vậy sao.
Tuy nói là bị tố cáo nhưng Tề Nghiên Dương một chút sắc mặt hối hận cũng không có, huống hồ Mộ Lăng Thần căn bản không để ý, mắt nhắm mắt mở dung túng cho nàng.
Trải qua nhiều năm, hiện tại, Tề Nghiên Dương mười chín tuổi, không lập gia thất cũng chịu vào triều nghị sự.
Người trong kinh đô gọi nàng là Thế tử đại nhân không phải là kính nể mà là vì sợ hãi.
Nàng lớn lên trông xinh đẹp, thân hình ốm yếu mảnh khảnh, làn da trắng như bông tuyết, mi mục như hoạ, mắt phượng mày ngài, môi hồng răng trắng, mũi cao thanh tú có thể diễn tả nhan sắc xinh đẹp được thừa hưởng từ quận chúa và đại tướng quân.
Bởi vì vẻ đẹp ấy, mà khi nàng mặc nam trang, tuy có khí chất cao quý ngời ngời nhưng chung quy nhìn ra vẫn là một tiểu bạch kiểm lắm tiền nhiều của hoặc là một tên đoạn tụ (đồng tính nam)
Buổi sáng mùa hạ trong trẻo, bầu trời ít mây nên những tia nắng mặt trời thay nhau chiếu rọi xuống nhân gian.
Gió thổi mang theo cái oi bức khó chịu, Tề Nghiên Dương vận một bộ y phục màu xanh lam thêu hoa văn xa xỉ, tóc thả một nữa, một nữa vấn lên bằng kim quan tinh xảo.
Nàng cầm quạt phe phẩy đi trên đường, vừa hay gặp một thiếu nữ cỡ chừng mười tám tuổi.
Nhìn khuôn mặt không tệ, Tề Nghiên Dương quyết định đến trêu ghẹo một phen, nghĩ vậy liền đem theo hai ba tên thuộc hạ đi đến chặng đường thiếu nữ

"Cô nương, đi đâu vội vàng vậy?"
Thiếu nữ kinh sợ giật mình lùi ra sau, ai ngờ phía sau đã bị thuộc hạ chặng lại, căn bản bị bao vây không thể bỏ chạy.
"Nàng sợ như vậy làm cái gì? Hay là để tiểu gia hộ tống nàng trở về nha"
Thiếu nữ khoé mắt đầy nước nhìn nàng, giọng mũi thốt lên
"Công tử không cần đâu, hãy để tiểu nữ tự mình trở về"
"Ồ, nhưng ta cứ thích nàng thì sao ấy nhỉ, người đâu bắt lấy nàng"
Ba tên thuộc hạ nghe lệnh, liền hướng tới thiếu nữ giữ chặt, sau đó khom người xốc lên.
Thiếu nữ bị doạ sợ bật khóc, hai tay cố gắng đấm vào người thuộc hạ đòi thả xuống.
Bên trong tửu lâu, một nam nhân vận hắc y đen tuyền thêu hoa bước ra.
Tóc búi cao bằng kim quan, khuôn mặt góc cạnh, trông hung hãn như các võ tướng.
Thân hình hắn cao to, so với Tề Nghiên Dương một trời một vực.
Hắn vừa ra khỏi cửa tửu lâu, dùng cuốn kinh thi đang cầm trong tay chọi thật mạnh đến chỗ Nghiên Dương.
Cuốn sách vừa hay trúng vào đầu nàng cái bốc, nàng giật mình đưa tay chạm vào sau đầu, tức giận xoay người.
"To gan, là kẻ nào?"
Lưu Ý Hiên khảng khái bước ra, tiến tới trước mặt nàng nói.
"Là ta đó"
Tề Nghiên Dương tức giận, tiến tới một bước, dùng chân đá hắn một cái.
"Lại là ngươi, ngươi là cái thá gì chứ, một Hầu gia cỏn con còn muốn chống đối ta sao?"
Thì ra người kia chính là học trò ưu tú trong Quốc Tử Giám.
Hắn là con trai út của Lưu Tương.
Hai năm trước Lưu Tương tuổi cao sức yếu bệnh tật triền miên, không lâu sau liền rời bỏ dương thế.
Tuy tước vị Bình Tây Hầu đã hết, nhưng Mộ Lăng Thần rất ưu ái, cho phép con trai út của hắn Lưu Ý Hiên tiếp nối tước vị, trở thành Bình Tây Hầu.
Mà tên Lưu Ý Hiên này tâm địa khó lường, đối với Tề Nghiên Dương từ nhỏ đã đối kị không thôi.
Hắn cho rằng Tiên hoàng bất công, ưu ái cho bằng hữu.

Trong khi Lưu Tương cha hắn cũng ra sa trường bày binh bố trận, thế nhưng chỉ được phong Hầu, ngược lại Tề Xương khi đó cùng Tiên hoàng trên chiến trường giết địch lại được phong Vương, so với cha hắn lớn hơn một bậc.
Xếp vào hàng Vương chính là cao quý nhất trong triều, hắn cũng muốn có được vị trí đó.
Hắn bất mãn Tề Nghiên Dương sinh ra ngậm thìa vàng, một tuổi đã được tấn phong Định Lăng Thế tử.
Nhưng Tề Nghiên Dương con người ngu dốt lại thích khoe khoang, ăn chơi sa đoạ nào có khí chất của nam nhi lập chí lớn.
Người nọ vóc dáng nhỏ bé, so với nam nhân bình thường đã thấp hơn nữa cái đầu, nhìn không vừa mắt chút nào.
Tề Nghiên Dương không xứng đáng có được Vương tước.
Chỉ trách Tề gia dòng dõi quá ít ỏi, trong nhà chỉ còn một mình nàng là đích tôn.
Trở lại hiện thực, Tề Nghiên Dương đá hắn một cái, hắn không đau liền tiến tới đánh trả nàng.
"Tên lưu manh nhà ngươi đừng có ỷ quyền hiếp yếu.
Ta hôm nay liền dạy ngươi"
Thuộc hạ ngăn cản không kịp, Lưu Ý Hiên đã tiến tới đấm vào mặt nàng một cái.
Tề Nghiên Dương không phải dạng dễ ức hiếp, nàng chịu đau đến tức giận, liền lùi lại một bước để thuộc hạ bắt lấy hắn.
Thuộc hạ nắm lấy vai Lưu Ý Hiên quật hắn ngã xuống, Tề Nghiên Dương thuận thế trèo lên người hắn, một tay nắm cổ áo, một tay siết thành nắm đấm, hướng tới mặt hắn mà đánh
"Cho ngươi nhiều chuyện, cho ngươi chống đối ta"
Ở trên phố náo nhiệt tụ tập đông đúc, bá tánh xung quanh kéo đến xem đánh nhau.
Một bên là đại ma đầu Thế tử cao quý, một bên là anh hùng trượng nghĩa Bình Tây Hầu.
Lưu Ý Hiên trong mắt các thiếu nữ trở thành nhân vật đầy ngưỡng mộ, vì thế ra sức cổ vũ hắn đánh Tề Nghiên Dương
"Lưu công tử đánh hay lắm"
Đám thuộc hạ đánh nhau với Lưu Ý Hiên, hắn lại né tránh mà hướng tới Tề Nghiên Dương động thủ, phút chốc trở thành một mớ hỗn độn.
Chỉ đợi Đại đội trưởng đội Vệ Thành dẫn quân đi tuần thì mới phát hiện đánh nhau, vội vã trấn áp.
Bất ngờ thay, cuộc đụng độ đánh nhau kia là hai nhân vật lớn trong kinh thành, Đội trưởng Vệ Thành không dám làm liều, chỉ đành khom lưng cúi người đối đãi, song chia binh hộ tống hai người hồi phủ.
Tề Nghiên Dương quần áo không chỉnh tề lấm lem, trên mặt điểm vài chỗ bầm tím bầm xanh, khoé môi bị dập vương một chút máu.

Nàng trở về Định Lăng Vương phủ, tìm cách tránh né Vương gia trốn vào tư viện.
Ai ngờ vừa đi tới hành lang thì đụng mặt Tề Xương một tay chống gậy đi tới.
"Dương nhi, con làm sao vậy?"
Tề Xương chậm rãi đi tới, khẩn trương vứt bỏ gậy, đưa tay sờ sờ mặt nàng.
"Ở bên ngoài gây sự gì? Là ai đánh con?"
Tề Nghiên Dương mím môi không nói, nếu nàng nói ra sự tình lúc sáng coi như thừa nhận mình ở bên ngoài bắt nạt thiếu nữ, còn không bị ngoại công mắng cho một trận sao.
Thấy nàng im lặng, Tề Xương hơi tức giận gằng giọng nói
"Sao không nói? Có phải hắn đe doạ con không, đến ngoại công làm chủ cho ngươi"
Tề Xương nói dứt câu, bên ngoài liền có người chạy vào báo
"Vương gia, Thế tử có Ngự Sử đại nhân cầu kiến"
Tề Xương nhìn nàng, sau đó xoay người một tay nhặt lại gậy, chống đỡ đi tới đại sảnh, lúc đi còn không quên thúc giục nàng đi theo.
Đại sảnh vương phủ sa hoa như cung điện hoàng cung tráng lệ, Ngự Sử đại nhân nhìn tới nhìn lui đến hoa mắt, cũng may vương gia đã đến, hắn nhìn thấy Tề Xương liền vội quỳ xuống đất.
"Bái kiến vương gia, hạ quan đến đây thỉnh tội"
Tề Xương ngồi xuống ghế lớn, Tề Nghiên Dương ngồi xuống bên cạnh, khuôn mặt vài chỗ bầm tím nhìn người dưới đất.
Ngự Sử quỳ xuống, khi ngẩng lên nhìn liền thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thế tử bị bầm, tự trách bản thân chắc sẽ không xong.
Tề Xương thấy hắn khóc thút thít, vội kêu hắn đứng dậy hỏi
"Ngươi tạ tội cái gì? Ngự Sử đại nhân đến phủ của ta khóc nháo còn thể thống gì?"
"Hạ quan không dám, hạ quan đến đây thay tiểu đệ thỉnh tội với thế tử và vương gia"
Ngự Sử là con trai lớn của Lưu Tương, là đại ca của Bình Tây Hầu Lưu Ý Hiên.
Nghe tin đệ đệ dại dột đánh nhau với Định Lăng thế tử, hắn sợ đến hồn bay phách lạc.
Phải biết Tề gia quyền thế thế nào trong triều, đệ đệ không biết điều đắc tội Tề gia, lại còn là Tề thế tử cao quý.
Con đường thăng tiến trên quan trường của Lưu gia không khéo sẽ bị tiêu tan mất.
Hắn vì lo sợ thế lực Định Lăng Vương, liền nhanh chóng đến thỉnh tội.
Nói vòng vo, Ngự Sử đều nói chính là Lưu Ý Hiên sai trước, Tề Nghiên Dương ở một bên hết lời tán thưởng, còn nói sau này gặp lại Lưu Ý Hiên sẽ không tha cho hắn.
Tề Xương bực bội thay nàng chủ trì công đạo, nói đạo lí với hắn một hồi, ông liền cho qua.
Chuyện hài tử đánh nhau không có gì to tát, hà cớ phiền đến hoàng thượng, ảnh hưởng hoà khí trên quan trường
Ngự Sử đứng đối diện liên tục gật gù nói
"Đúng vậy đúng vậy, vẫn là vương gia bao dung độ lượng, không chấp nhất hài tử"
"Ừm, dù gì cũng là Hầu gia kế nhiệm lão Tương, ngươi lo mà dạy bảo hắn.
Đừng để hắn tìm cháu ta gây chuyện nữa"
"Vâng vâng"

Ngự Sử như con rùa ở trước mặt vương gia khép nép không dám thở mạnh, vừa ra khỏi đại sảnh liền thở phào.
Hạ nhân trong phủ đem tới một khay vải tặng, hắn cười hì hì nhận lấy, coi như quan hệ với Tề gia càng thêm gắn kết, cũng may có cái miệng này giỏi nói chuyện, bằng không nghĩa khí như Lưu Ý Hiên liền trở thành phế vật trong triều.
Ngự Sử đại nhân trở về, Tề Xương đứng dậy, phất tay ra lệnh nha hoàn đem tới chậu nước ấm để Tề Nghiên Dương lau mặt, còn có thuốc bôi và trứng gà.
"Con a, sau này đừng ở bên ngoài gây sự nữa.
Tiếng xấu của con e rằng khắp Đại Lăng đều biết.
Ngoại công có thể nhắm mắt làm ngơ, hoàng thượng có thể không để ý, nhưng quan lại trong triều thì không, ta biết phe cánh Thừa tướng từ lâu đã bất mãn, luôn tìm cách dâng tấu hạ bệ con.
Dương nhi, ngoại công chỉ hi vọng con an phận tiếp nối vương vị của ta"
Tề Nghiên Dương ngược lại không nghe hiểu, đột nhiên cảm thấy chính mình sai trái, tất cả ngoại công đều đổ lỗi cho mình.
Liền đứng dậy đối mặt với Tề Xương nói
"Ngoại công, người muốn con trở thành một đám ô hợp dối trá kia sao.
Miệng lưỡi không xuơng nịn bợ là giỏi, lúc nào cũng đề cao đạo giáo, sau lưng không biết làm bao nhiêu chuyện xấu.
Người muốn con trở thành bọn chúng sao?"
"Dương nhi...ta.."
"Người trước giờ luôn coi con là nam hài mà nuôi dưỡng, người có phải đã quên thân phận thật của con rồi sao.
Vì vương vị của người, vì mặt mũi của gia tộc, con đã quá mệt mỏi rồi"
Tề Nghiên Dương kích động phản bác, khoé mắt từ lâu đã ẩn một tầng sương.
Tề Xương nhìn nàng gằng giọng đáp lại
"Ta làm tất cả là vì con, mẫu thân phụ thân đều đã bỏ ta.
Lão già này...chỉ còn một mình con thôi"
Tề Xương nói đến đây thì xúc động khóc lên, ông bước tới gần nàng, đưa một cánh tay còn sót lại ôm lấy nàng.
Ông chưa bao giờ quên Định Lăng thế tử là nữ hài, để nàng kế nhiệm vương vị cũng là ý của ông.
Tề Xương luôn biết nàng là một người lương thiện, cho dù ở bên ngoài trêu ghẹo người ta nhưng cũng chưa bao giờ gây hại cái gì.
Thiếu nữ bị nàng trêu chọc bất quá chỉ khóc một chút, vốn dĩ nàng là nữ nhi, căn bản không thể làm ra loại chuyện gì.
Dù ông dung túng nàng nhắm mắt làm lơ mọi chuyện, nhưng thế lực trong triều lấy hành động của nàng mà công kích.
Ông không thể sống hết đời để bảo vệ nàng, vì vậy liền muốn nàng thay đổi.
Tề Nghiên Dương cảm nhận ngoại công đang xúc động, không có nói gì đưa hai tay ôm lại.
Cứ như vậy cả hai được hoà giải..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.