Thứ Hai, đi làm.
Bởi vì Thanh Phong Minh Nguyệt cam đoan, ở phút cuối, Lăng Tử Tiên
mới tha cho Cô nương Hồng Diệp, dù sao Thanh Phong Minh Nguyệt không
tồi, mà thế lực sau lưng cũng không nhỏ, trực tiếp đắc tội với anh ta,
thì sẽ liên quan đến cả mạng lưới quan hệ vô cùng phức tạp.
Cô nương Hồng Diệp bị Thanh Phong Minh Nguyệt mắng mỏ rồi dắt đi, nếu cô nàng còn gây sự nữa, trêu chọc Lăng Tử Tiên, anh chàng sẽ del
account đi.
Đã quen thuộc với phong cách làm việc của Công ty, tuy làm thư ký,
nhưng chẳng khác trợ lý, công việc thì không nhiều, nhưng đầy tính thử
thách.
Về phần Boss… Lăng Tử Tiên cứ nghĩ đến anh là lại thấy bất đắc dĩ.
Ở cùng một người nổi tiếng, sáng chói, dù cô có khả năng chịu đựng
cao, nhưng cũng không thể chấp nhận trong một thời gian dài á!
Chiếc xe Ferrari đõ xịch trước mặt Mạc Sầu cùng Lăng Tử Tiên, tý nữa là đụng luôn vào 2 người.
Người bên trong xe, khuyên tai phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, tóc
vàng rực, ngón trỏ đeo nhẫn hình đầu lâu, kính râm to, che gần hết cả
gương mặt, nhìn y chang lưu manh đầu đường xó chợ.
Nhưng mà lưu manh này lại có giá trị cực phẩm — Âu Dương Thư.
“Hai vị mỹ nữ, chào buổi sáng~” Âu Dương Thư tháo kính râm, đẻ lộ đôi mắt sáng quắc.
Kỳ thật Âu Dương Thư cũng không bị cận thị, chỉ vì đeo kính càng đẹp trai ạ..
Lăng Tử Tiên bất đắc dĩ, vỗ vai Mạc Sầu, dùng ánh mắt ý bảo: Giao Thư ca lại cho cô nàng, hầu hạ người ta cho tốt vào!
“Thư ca” là nickname mọi người đặt cho Âu Dương Thư, trừ bỏ Lam Táp,
đại thúc Bất Phá và mấy vị đứng đầu gọi anh chàng là Âu Dương, ai cũng
gọi “Thư ca”.
Vì thế Lăng Tử Tiên thật ác độc, quẳng Thư ca cho Mạc Sầu đối phó, 2
người kia là oan gia, không gặp chả sao, cứ thấy mặt là có chuyện, áp
lực đến mức chả ai chịu nổi.
Cho nên khi Lăng Tử Tiên đi rồi, Âu Dương Thư mắt to trừng mắt nhỏ Mạc Sầu.
“Nhìn cái gì?” Âu Dương Thư không thể nhịn nổi nữa, lên tiếng, mà nghe giọng cũng không thấy có gì tốt đẹp.
Mạc Sầu lạnh nhạt, đi luôn, đôi giày cao gót “cộp cộp” nện đất, lên lầu, không thèm để ý.
Âu Dương Thư muốn leo tường, cô nàng chết tiệt này… Tức chết mất thôi!
Lăng Tử Tiên vẫn theo lệ cũ, dọn dẹp lại văn phòng cho Boss, vốn dĩ trước sau cực kỳ sạch sẽ.
Lam Táp thuộc số ít đàn ông mắc bệnh ở sạch, mặc áo sơ mi trắng, mang cảm giác không dính bụi trần, không có sở thích biến thái, là người có
phẩm chất cao,… CÓ thể nói là một người hoàn hảo.
Dọn sạch văn phòng, Lăng Tử Tiên thật ra chỉ quna tâm những góc nhỏ, nơi dễ có bụi thôi.
“Chít, chít…” Phía dưới, có tiếng gì đó, hình như còn chạm vào chân cô.
Cúi đầu, Lăng Tử Tiên sợ đến giật lùi lại, thét một tiếng.
Một con chuột trắng béo núc.
Cứ cho là cô vốn không sợ mấy thứ này, nhưng giật mình thì khó nói trước, hơn nữa con chuột bự này còn ở trên lưng bàn chân cô.
“Làm sao vậy?” Cửa mở, mặc áo trắng, Lam Táp bước vào, thấy Lăng Tử Tiên đang sợ hãi.
“Có chuột.” Lăng Tử Tiên hít sâu, cố điều chỉnh nhịp thở, chuẩn bị tìm cái gì đó để quẳng nó đi.
“Đợi chút.” Lam Táp vươn tay, giữ Lăng Tử Tiên đang chuẩn bị giơ gây”.
Lăng Tử Tiên dừng lại, tầm mắt không rời khỏi con chuột trắng. “Sao cơ?” Nơi này không rộng lắm, chắc chắn là có thể bắt được.
“Cô không sợ à?” Lam Táp cười hỏi.
Lăng Tử Tiên khó hiểu, quay đầu nhìn anh. “Sợ cái gì? Con chuột?” Lam Táp gật đầu, cô liền đáp: “Chỉ là con chuột mà thôi, không có gì đáng
sợ.”
Cô chẳng phải là loại con gái nhát gan, cũng chẳng đến mức thấy gián, thấy rắn là sẽ hét váng lên, đối với cô, chúng cũng chỉ là động vật mà
thôi. Chuột cống thì có thể làm người ta ghét, chuột bạch thì…Cứ tưởng
tượng thành Q là được.
“Vì sao trong Công ty lại có chuột? Kỳ thật…” Lăng Tử Tiên vừa bước đến con chuột, vừa lẩm bẩm.
Nghe thấy cô lẩm bẩm, Lam Táp bật cười, hai tay khoanh lại, tựa vào
bàn làm việc bằng đá cẩm thạch đen, quan sát cô gái đang chuẩn bị “đối
đầu” con chuột.
Quả thật là anh tò mò, nếu cô đánh nó, thì sẽ làm gì để hốt ra? Đơn
giản hơn, chỗ này không có chổi, cô làm thế nào để đổ vào thùng rác?
“Oái, anh cả, anh ác quá!” Khi Lăng Tử Tiên vung gập, sắp đập con
chuột, cửa ban công bị đẩy ra, và giọng gậy Bạch Dạ kinh ngạc, hoảng
hốt.
Chuột bạch nhìn thấy Bạch Dạ tựa như gặp được cứu tinh, lập tức liền chạy vội qua.
Bạch Ngọc ở đằng sau, tay cầm lồng sắt, chắc là để nhốt chuột. Đặt
lồng xuống đất, con chuột trắng ngựa quen đường cũ, chạy biến vào.
Dạ Bạch đóng lồng sắt, mất hứng trừng Lăng Tử Tiên.
Lăng Tử Tiên nhìn Lam Táp, rồi quay sang nhìn 2 anh em Bạch Dạ,Bạch Ngọc, nhanh chóng hiểu rõ.
Chắc là Bạch Dạ định dùng con chuột này để dọa cô?
“Giám đốc, trong văn phòng có côn trùng gây hai, chắc tôi phải dọn
dẹp, hơi khó coi một chút, giám đốc có cần phải ra ngoài tránh không ạ?” Lăng Tử Tiên vỗ vỗ gậy trong tay, trưng cầu ý kiến Lam Táp.
Bạch Ngọc, Bạch Dạ đổi sắc, Bạch Dạ chỉ trích Lam Táp: “Anh cả, thư ký của anh kiêu ngạo quá đáng!”
Lam Táp ngoảnh mặt làm ngơ, nói với Lăng Tử Tiên: “Lăng tiểu thư, một số văn kiện hôm qua tôi chưa xem xong, tùy cô.” Nói xong, anh tiến vào
bàn công tác đọc sách.
“Dạ, giám đốc.” Lăng Tử Tiên biết ông chủ này không xấu.
Bạch Ngọc cười trừ, vỗ vai Dạ Bạch. “Dạ, “ông chủ” trọng sắc khinh hữu, bây giờ em mới biết à?”
Đột ngột nghe thấy thế, rõ ràng chẳng có mối quan hệ “nào đó”, nhưng Lăng Tử Tiên vẫn thấy không được tự nhiên.
Ở đằng sau, Lam Táp hơi giương mày, qua đôi kính, lóe lên ánh sáng.
Bạch Ngọc, Dạ Bạch giật mình, chạy biến.