Lăng Tử Ái, Lăng Tử Tiên hấp tấp chạy xuống lầu, chỉ ấy một nam sinh
mặc áo trắng, quần bò xanh, hai tay còn cầm 2 túi plastic to đựng đầy đồ ăn.
Vừa thấy người ra, Lăng Tử Tiên kinh ngạc, là Tiếu Phàm!
Chưa cho Lăng Tử Tiên cơ hội để kinh ngạc, Lăng Tử Ái đã đến gần Tiếu Phàm, vẻ mặt hối lỗi: “Xin lỗi, tôi quên mất.”
Tiếu Phàm mỉm cười, hỏi: “Chân cô chắc không còn vấn đề gì nữa nhỉ?”
“Hình như không bị trật khớp.” Lăng Tử Ái cúi đầu xem chân, chân hơi
ửng đỏ, chắc vì đi đường nên mới thế, mà vội qua nên cũng không để ý.
“Được rồi, để tôi dẫn cô đến phòng y tế thoa thuốc.” Tiếu Phàm nói.
“A?” Lăng Tử Ái sợ run, xua tay: “Không cần không cần, chỉ đỏ mà
thôi, các ơn anh đã xách giùm đồ, đã vậy còn phải đứng chờ lâu nữa.” Chị xấu hổ.
Trong trường học không cho phép có xe ngoài đi vào, chị đành phải
xách một đống túi lỉnh kỉnh, nên không cẩn thận bị trẹo chân, may có nam sinh đi qua đỡ, nhưng đồ nặng quá, tay áo bị rách mà vẫn ngã nhào.
Mà anh chàng lại cứ nhận đấy là lỗi của mình kiên quyết xách đồ hộ chị.
Có quản xá nên Tiếu Phàm không vào được. Lăng Tử Ái đành xách 2 túi lên lầu, lửa giận ngút trời, quên anh chàng với mấy cái túi.
Không nghĩ… chị quên.
Với Tiếu Phàm, đây là lần đầu tiên anh thấy 1 nữ sinh không cần hình tượng, mua một đống to đồ ăn vặt, chưa kể là một đại mỹ nữ.
Hình như hơi quen, nhưng cũng không đẻ ý lắm.
Kết quả đưa cô đến ký túc xá nữ, lại đứng chờ, khi cô ấy xuống, còn có Lăng Tử Tiên.
Lăng Tử Tiên một bên nhíu mày, hiếm khi nào thấy chị Yêu quẫn thế.
“Chị Yêu, chị có biết không, anh chàng đẹp trai đầy nhiệt huyết này…
Là NO.1 trướng em, Tiếu Phàm, tiếu đại soái ca á?” Lăng Tử Tiên ghé sát
vào Lăng Tử Ái, hồ hởi giới thiệu.
“Đàn em?!” Tiếu Phàm dở khóc dở cười, mặt ửng đỏ.
“Nguyên lai là NO. 1, khó trách suốt đường đi đều bị các cô sinh viên nhìn lén!” Lăng Tử Ái bật cười, rốt cục hiểu tại sao cô toàn bị mấy
luồng ánh mắt không thiện ý tia.
Vừa dứt lời, Tiếu Phàm càng thêm xấu hổ.
“Học trưởng à, giới thiệu cho anh này.” Lăng Tử Tiên nhảy vào giữa
Lăng Tử Ái Tiếu Phàm. “Đây là chị ruột em, Lăng Tử Ái, hôm nay đến để
cung cấp lương thực, cả 2 túi này cũng thế.”
Tiếu Phàm vươn tay đầy thiện chí. “Lăng tiểu thư, hân hạnh.”
“Hân hạnh.” Lăng Tử Ái cười ngọt ngào, phong cách lịch sự điển hành.
“Hôm nay đàn anh giúp chị Yêu, để trả ơn em mời anh ăn cơm nhé.” Lăng Tử Tiên lập tức nói, chặn luôn Tiếu Phàm: “Không được từ chối đâu đấy!”
Tiếu Phàm bất đắc dĩ cười. “Nói như vậy, là bắt buộc rồi?”
“Có thể hiểu như vậy.” Lăng Tử Tiên gật đầu.
Lăng Tử Ái trừng mắt. “Cho dù muốn mời, cũng chưa đến lượt em đâu.” Chị mới là người được giúp mà.
Lăng Tử Tiên cười. “Hehe, chị Yêu, nếu chị định mời, chắc không ngại có thêm 1 người chứ?”
Nghe cô em nói, Lăng Tử Ái hiểu ngay. “Đi đi, gọi Sửu Sửu đi cùng,
còn nữa… Tìm cho chị một đôi giày, chị ra lái xe đã.” Cú đầu nhìn chiếc
giày đã không thể sử dụng được nữa, bất đắc dĩ nói.
“OK!” Lăng Tử Tiên xách 2 túi chạy lên lầu, tiện gọi Sửu Sửu xuống dưới ăn cơm .
Lăng Tử Ái đi cùng nhau Tiếu Phàm, 2 người đi bộ trong sân trường, bị chú ý nhiều. Lúc trước chỉ có nữ sinh, giờ có cả nam sinh nữa.
Không còn 2 túi xách “đi kèm”, có thể nói Lăng Tử Ái cũng là đại mỹ
nhân khó gặp, hơn nữa từ cách ăn mặc của chị, có thể nói là người thuộc
thành phần trí thức, có chức vụ cao, đã vậy còn trông rất trẻ… Đương
nhiên không hề thua kém Tiếu Phàm.
“Tiên Tiên nói rất đúng, nên cách xa NO. 1 thì hơn.” Lăng Tử Ái tự nhủ.
Nghe vậy khóe môi Tiếu Phàm giật giật không ngừng, mấy lời này để
anh nói mới đúng! Đi có nửa vòng sân trường thôi mà, thể nào cũng có tin nóng cho coi!
Cho nên lúc này nếu bạn có qua đại học S, có thể thấy một đôi nam nữ, đi bộ khoan thai, ngẫu nhiên có trò chuyện đôi ba câu, nhưng khoảng
cách giữa hai người hơi xa cách không được tự nhiên.
Rõ ràng là cố ý muốn cách xa, nhưng với người ngoài nhìn vào, rất dễ liên tưởng.
Đúng là dụng ý trồng hoa, hoa chẳng mọc, vô tâm cắm liễu, liễu lên um.
[Nguyên văn thành ngữ "Hữu tâm tài hoa hoa bất khai, vô tâm sáp liễu
liễu thành ấm", tức là "cố ý chăm hoa hoa chẳng nở, vô tình tưới liễu
liễu xanh um", chỉ việc cố tình dốc hết tâm sức lại không có kết quả,
còn việc chỉ vô tình lại có thành tựu. Cốt lõi của thành ngữ này là ở
một chữ "Duyên". Hữu duyên thì thành sự.]
Ngày đó, Lăng Tử Tiên cùng Mạc Sầu đi với mục đích chủ yếu là chầu
cơm, mà Lăng Tử Ái và Tiếu Phàm trò chuyện rất nhiều, đa phần đều liên
quan đến công việc.
Công việc của Tiếu Phàm cùng Lăng Tử Ái không giống nhau, Lăng Tử Ái
làm thiết kế quảng cáo, bởi vì lúc trước có việc liên quan đến quỹ cổ
phần, cho nên với đề án kế tiếp, hai người nói chuyện rất ăn ý.
Nói thêm, Tiếu Phàm hình như là phiên dịch viên, sao lại nói mấy chuyện này với người lạ nhỉ?