Tham quan một cách nhanh chóng quang cảnh làm việc, bất quá ngay từ
đầu giám đốc còn chưa đến, cho nên nói là đi làm nhưng chưa cần bắt đầu. Nhưng mà hôm nay đã có người thông báo, cho nên đám Bạch Ngọc mới đến
sớm.
Tiếu Phàm mang Lăng Tử Tiên làm quen xung quanh một chút, rồi chô cô nàng chạy về nghỉ ngơi.
Văn phòng nhỏ của Lăng Tử Tiên nằm sát bên phòng giám đốc, tên của
Boss là Lam Táp. Chuyện đầu tiên khi làm thư ký, chính là dọn dẹp văn
phòng cho ông chủ rồi.
Cứ tưởng người càng làm những công việc phúc tạp, thì văn phòng sẽ
càng xa hoa, nhưng mà vừa bước vào, cô mới biết đó chỉ là văn phòng
thường thường mà thôi, đương nhiên cũng phù hợp với thân phận một giám
đốc.
Cách bài trí đơn giản, không gian cũng không quá rộng rãi, nhưng có hai giá sách lớn, bên trên để rất nhiều sách.
Lăng Tử Tiên tò mò, phát hiện bên trong tủ sách có tạp chí thương
nghiệp, cũng có tác phẩm tiểu thuyết nổi tiếng trên khắp các quốc gia,
có một ít là tác phác quý nước ngoài, mà đều là first editon.
Vị giám đốc này thừa thời gian lắm sao, lại rỗi đến mức có thời giờ xem sách, lại là nguyên văn, có phải quá mức rồi không?
Văn phòng cũng rất sạch sẽ, Lăng Tử Tiên dù không giỏi quét tước cũng không cần làm gì, hơn nữa trên bàn cũng chẳng bừa bộn, mà sạch đến độ
làm người ta liên tưởng đến ở bệnh sạch quá mức.
Nhất định là trước đó không lâu vừa được quét dọn, bằng không cô nghi ngờ đây không phải phòng của đàn ông. Nhờ lúc trước vào văn phòng của
bố Lăng, tuy nhìn qua khá là sạch, nhưng vẫn có những chỗ phủ bụi, nhưng ở nơi này, có tìm cũng không thấy!!! (Lấy zìa làm chồng thôi
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra, tay Lăng Tử Tiên hơi run, nhưng cũng quay đầu lại nhìn.
Màu trắng, tương xứng hoàn toàn với cả văn phòng này, ngũ quan hoàn mỹ, đường nét ôn nhu, trên cánh mũi là gọng kính mắt…
Lăng Tử Tiên bỗng cảm thấy tim mình như ngừng đập, người đàn ông này chẳng phải là người ở quán KFC dạo trước sao?
Lúc Lam Táp vào phòng, anh đã nhận ra bên trong có người, cũng không có ý tưởng gì, như thường tiến vào đi làm.
Đang đứng trước giá sách, Lăng Tử Tiên vẫn đang cầm khăn lau trên tay, bị đôi mắt ấy liếc nhìn, cả người co rúm, lo âu.
Lam Táp mỉm cười, tiến lên, vươn tay, nói: “Lăng tiểu thư, xin chào.”
Thần trí Lăng Tử Tiên đã sớm bay xa rồi, giọng người này… Nói như thế nào nhỉ, như Thiên Âm, nhất là gương mặt ấy, đến mức cả phụ nữ cũng
muốn “ăn”.
Âm thầm tự trấn định, Lăng Tử Tiên nhanh chóng kéo hồn về, nhìn tay
đang cầm khăn lau và bàn tay đang giơ trước mặt, hơi nhíu mày, nhưng vẫn lịch sự vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy.
“Lam tiên sinh?!” Lăng Tử Tiênhỏi nhỏ, vẫn nghi ngờ thân phận anh chàng.
Hiểu ra nghi vấn của Lăng Tử Tiên, Lam Táp cười hỏi: “Tôi không giống một giám đốc sao?”
Lăng Tử Tiên lại bị dung nhan cười dịu dàng của chàng mê hoặc đến
choáng váng, cô chưa từng gặp một người đàn ông nào khi cười lại đẹp
trai đến nhường này, quả thật so với Thiên Triệt thì, còn đẹp hơn.
“… Chỉ là có chút tò mò.” Lăng Tử Tiên xấu hổ trả lời, hai má ửng
hồng, thấy anh nhìn cô, nhanh chóng bổ sung. “Bởi vì Lam tiên sinh trẻ
quá.” Chẳng giống một ông làm quan to già đầu, báo phệ hơn 50 cả.
“Lăng tiểu thư quá khen.” Lam Táp tiến thẳng vào bàn làm việc, mở
ngăn kéo, lấy ra một phần tài liệu, là sơ yếu lý lịch về Lăng Tử Tiên.
“Tôi đã xem qua lý lịch cá nhân của Lăng tiểu thư, khả năng giao tiếp
hai tiếng Pháp, Đức không tồi.”
Lăng Tử Tiên hơi đỏ mặt, chỉ cảm thấy anh chàng này khá ôn hòa, lại lễ phép, luôn tỏ thái độ lịch sự.
“Lam tiên sinh, vậy công việc của tôi là…” Lăng Tử Tiên không biết
phải nói gì mới đúng, cứ thấy nói dối người này, cần rất nhiều dũng khí
ấy.
Ít nhất bây giờ đang ở trong văn phòng bé tý, cô đã thấy có cảm giác mờ ám rồi, mặc dù giữa cô và Boss chẳng có gì cả.
Cho nên, vì bo bo giữ mình, cô cứ cần có một khoảng thời gian để thích ứng đã, ít nhất là phải cố hít thở cho đều.
“15 phút sau sẽ có một phần tài liệu quốc tế được phát chuyển nhanh
đến, bên trong là tài liệu về khách hàng mới, nội dung không phải là ít, toàn bộ là tiếng Đức, không biết Lăng tiểu thư có thấy khó khăn nào
không?” Lam Táp cũng không nói nhiều, trực tiếp vào vấn đề chính.
Lăng Tử Tiên do dự thoáng chốc, gật đầu, “Tốt, tôi đã biết, ti nhất định sẽ cố gắng.”
“Tôi cũng rất chờ mong.” Lam Táp lại tung nụ cười giết người trong giây lát, rồi lấy từ ngăn kéo vật gì đó, quăng cho cô.
Lăng Tử Tiên nhanh tay tiếp được, mở tay ra, môi giật giật, một viên kẹo đường.
Lam Táp cười. “Cố lên.”
“… Cám ơn.” Con tỏ, là vật nàng yêu thích, đánh thêm liều thuốc tăng
lực, cô lại hỏng một câu phá vỡ bầu không khí giữa hai người. “Viên này
là vị thuần?”
Chưa kịp nghĩ đã hỏi, Lăng Tử Tiên đang muốn tìm hố nhảy vào, đây là
thời gian làm việc, vậy mà tán chuyện với Boss về thỏ, xem ra phải nhanh chóng thu dọn đồ dùng mà chạy thôi.
-Nhưng mà Lam Táp cũng không so bì, chỉ nói: “Đại khái là thế, cho dù chỉ có 90%, với người tiêu dùng bình thường như chúng ta làm sao có thể kiểm chứng được?”
Giọng khá lạnh nhạt khiến cho Lăng Tử Tiên đành mượn cớ công tác ra
ngoài, để đứng gần Boss cần phải có gan to. CÔ thầm nể phục mình, dám
trò chuyện với anh gần 10 phút liền.
Thở một hơi thật dài, Lăng Tử Tiên nhận ra: Không khí bên ngoài bỗng trong lành làm sao!
Mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị xuống dưới lấy bưu kiện, không ngờ Mạc Sầu liền đã tìm tới cửa.
“Tớ thấy rồi, Boss là ở anh chàng đẹp trai KFC!” Mạc Sầu bề ngoài thì lạnh lùng dửng dưng, nhưng nhìn kiểu gì cũng tò mò bát quái.
Lăng Tử Tiên trợn trắng, nói thật: “Người ta chẳng phải đồ cậu thích ăn đâu, anh ta không thích đàn ông!”
“Sao cậu biết? Chẳng lẽ cậu đã hỏi qua ?” Mạc Sầu cảnh giác.
“Không có.” Lăng Tử Tiên bình tĩnh trả lời. “Làm quái có người đẹp
trai nào thích đàn ông cơ chứ.” (*Chỗ này mình sẽ xem lại, cám ơn.)