Bạch Dạ chưa từng tiếp xúc với Lăng Tử Tiên, đương nhiên không biết
điểm lợi hại của cô, cái gì mà gọi là mắng chửi không bậy, trêu ghẹo
không dễ bị phát hiện, chính là cái tài của cô.
Tiết Nhiễm cùng Mạc Sầu quá rõ tính Lăng Tử Tiên, Bạch Dạ đã đụng chạm cổ họng cô nàng rồi.
Bất Phá nhanh chóng bê khay cơm lại, nhìn thấy trước mặt Bạch Dạ đã
có một phần mà của Lăng Tử Tiên lại trống trơn, đành phải xin Lăng Tử
Tiên “giúp đỡ”.
Lăng Tử Tiên cười tủm tỉm nói: “Tiểu Dạ Tử nói, con gái nên ăn đồ
nóng thì hơn, nên mới giành, cho nên đưa khay mới của anh ấy cho em, đồ
của em nguội rồi.”
“Phốc” Trên bàn, hai người đều sặc, đang nghỉ để lát mới ăn, Mạc Sầu mới không ói.
Bất Phá nhìn Bạch Dạ, lại nhìn Lăng Tử Tiên, bật cười YY.
Đặt phần ăn lên trước mặt Lăng Tử Tiên, cười nói: “Đến đây, nóng hổi, tốt cho sức khỏe.”
“Cám ơn, đại thúc Bất Phá.” Lăng Tử Tiên cười tủm tỉm.
Bất Phá đen mặt, đại thúc, lại nghe 2 tiếng “đại thúc” này, góc tường đâu, anh muốn lăn vào vẽ vòng tròn.
Không thể nói là quá thân với những đồng nghiệp tương lai này, nhưng
lại vô tình gặp phải, chẳng ở nơi nhà hàng lịch sự, cũng không ở quán
cafe, mà là ở một cửa hàng ăn nhanh KFC, chẳng còn tý gì gọi là lãng mạn trong tiểu thuyết tình cảm cả.
Nhưng với Tiết Nhiễm mà nói, mừng quá còn gì.
Cô chuyển đến ngồi đối diện Bất Phá, một tay chống cằm, dùng ánh mắt sói hau háu nhìn người ta.
Bất Phá đang ăn ngon lành, kết quả bị nhìn chằm chằm lại thấy khó
chịu, ngẩng đầu nhìn Tiết Nhiễm, hỏi: “Làm sao vậy? Trên mặt tôi có dính cái gì sao?”
“Bất Phá, anh nói xem, chúng ta có phải có duyên lắm, đúng không?” Tiết Nhiễm tỏ ra hiền lành, không có thêm từ “đại thúc”.
“Khụ, khụ, khụ…” Bất Phá nghe vậy, ho khan, mặt đỏ bừng, xấu hổ gật đầu: “Quả hữu duyên.” Kỳ thật có phải anh muốn đến đây đâu.
Như đã phát hiện điều gì, Tiết Nhiễm chớp mở đôi mắt mọng nước, nhìn
anh nói: “Bất Phá, chỉ mới nói chuyện với con gái anh đã đỏ mặt sao? Từ
tuần tới đã là đồng nghiệp, hơn nữa em cũng là thư ký của anh, cứ thế em cảm thấy khó xử lắm.”
Tiết Nhiễm vừa nói, vừa tỏ ra khó xử, nhưng mà nhìn kỹ, thật ra là làm khó đại thúc người ta mà.
Mặt Bất Phá từ hồng thành đen, chuyển sang xanh rồi lại đen xì, còn sặc sỡ hơn cả bảng pha màu nữa.
Lăng Tử Tiên cùng Mạc Sầu cứ coi như không thấy, Tiết Nhiễm xem người ta tán gái nhiều, kết quả chính cô nàng áp dụng, đầu năm nay, khó mà
dùy cách tư duy thông thường để phán đoán hành động của con gái ak!
Bạch Dạ dù có hứng thú ngắm nhìn Tiết Nhiễm và Bất Phá, nhớ anh trai
đã nói thoáng qua, tìm cho đại thúc Bất Phá một cô thư ký nhỏ. Cho nên
vừa nhận được lệnh theo chân, quả thật là cô thư ký này— Cực kỳ thú vị.
Không nhìn Tiết Nhiễm với đại thúc Bất Phá nữa, Bạch Dạ quay đầu xem Lăng Tử Tiên cùng Mạc Sầu.
“Hai vị tiểu thư xinh đẹp, đã có bạn trai chưa?” Bạch Dạ thật sự cảm
thấy hạnh phúc, ba cô gái xinh đẹp ngồi cùng nhay, rất bắt mắt, mỗi
người sở hữu một nét riêng. Lúc trước đã thấy ảnh các cô trên hồ sơ,
chụp thường mà thôi, chưa trang điểm mà đã xuất sắc như vậy, gặp ngoài
đời, cực kỳ may mắn được diện kiến!
“Còn “bạn”? Đã có bạn trai chưa?” Lăng Tử Tiên cười hỏi.
“Sao giờ bọn trẻ mắt kém thế?” Bạch Dạ nghẹn lời, nhưng lại nhanh nhẹn khôi phyjc, chọc học cánh gà.
“Sửu Sửu, người ta chê cậu mắt kém kìa.” Lăng Tử Tiên nói ra một câu khiến Bạch Dạ ói máu.
Mạc Sầu thả cánh gà xuống, nghiêm túc nói: “Cả hai mắt tôi đều là 2.0, thị lực tốt, khỏi quan tâm, cám ơn.”
Biết cái gì gọi là vật họp theo loài không? Người sống gần Lăng Tử Tiên, sao có thể ngây thơ?
Bạch Dạ cuối cùng đã nhận biết, vì sao anh trai dặn, cô gái tên Mạc Sầu không phải người dễ bị bắt nạt!
“Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng(*)!” Bạch Dạ cảm khái.
Lăng Tử Tiên đồng ý gật đầu. “Sửu Sửu, bọn mình nên ăn nhanh vào, không sẽ càng “đen” đấy!” Đạt đủ tiêu chuẩn hoàn trả gấp đôi.
“Ưhm.” Mạc Sầu gật đầu hưởng ứng.
Bạch Dạ ở một hít sâu thở sâu, trình độ khủng bố của hai cô gái này
không tầm thường, xem ra ông anh lần này không chọn sai người, cho dù có vào Công ty, cũng không sao.
Trong khi Bạch Dạ đối với Lăng Tử Tiên là bất đắc dĩ, Bất Phá bên kia thì “thần kinh chập mạch”.
Tiết Nhiễm phát huy một cách hoàn hảo bản sắc sói đói, tuy Lăng Tử
Tiên cùng Mạc Sầu cũng hiểu biết, thì cô nàng cũng không thể yêu thích
đại thúc Bất Phá đến mức độ này. Sau cuộc tra khảo, Tiết Nhiễm không
phải gặp tiếng sét ái tình, mà là đã từng gặp, do quan hệ giữa hai nhà.
Tiết Nhiễm đã từng gặp được đại thúc Bất Phá từ khi còn nhỏ, Bất Phá
lớn hơn cô 10 tuổi, mọi người trong nhà không có ý, mà Nhiễm Nhiễm lại
thích xem phim Hàn.
Cho nên Tiết Nhiễm mới mắc cái bệnh cuồng người đàn ông lớn tuổi,
chững chạc, nguyên nhân chủ yếu là vì phim Hàn Quốc, còn vì bản thân đại thúc Bất Phá nữa.
Mới ăn được một ít, Bất Phá đã muốn khóc, Bạch Dạ điều chỉnh tâm
trạng, lúc người áo trắng ở góc kia đứng dậy, lập tức làm một động tác.
Không biết đó là cảm giác gì, vốn dĩ đang cúi đầu xem điện thoại, Lăng Tử Tiên cảm thấy một luồng ánh mắt, cô chợt ngẩng đầu.
Người vừa đi tới ngưỡng cửa xoay người, đón nhận ánh mắt của cô.
Anh chàng đẹp trai trong bộ áo trắng, gật đầu.
Lăng Tử Tiên không hiểu nổi, nhưng làm theo anh, cũng gật đầu, anh bỏ đi.
Bạch Dạ ở bên uống Côca, nụ cười YY càng rộng mở.