Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu

Chương 22:






Chuyển ngữ: Huyền (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Sau khi tan học, Khương Vũ đi đến cơ sở massage – nơi Khương Mạn Y làm việc.
Cơ sở massage này thuộc dạng cao cấp.
Cổng vào được thiết kế mang phong cách Trung Hoa cổ điển, khoảng cách từ sàn đến trần nhà cao hơn sáu mét, nguy nga tráng lệ.
Không những thế, ở trong sảnh lớn còn điêu khắc cảnh cầu nhỏ bắc ngang dòng nước theo phong cách lịch sự, thanh tao.
Tiếp tân ở quầy nhìn thấy Khương Vũ, “Tiểu Vũ tới rồi à, em tìm mẹ hả? Dì ấy vừa mới xong, đang nghỉ ở trong phòng riêng của khách.
Em tới đó tìm mẹ nhé.”
“Cám ơn chị.”
Khương Vũ cầm hộp cơm giữ nhiệt, đi tới đó theo hướng tiếp tân đã chỉ.
Khương Mạn Y và một dì khác đã hoàn tất công đoạn massage cho khách cùng một lúc.
Hai người họ đang ngồi nghỉ ở trên ghế sô pha, ăn trái cây.
Thấy Khương Vũ đứng trước cửa, Khương Mạn Y hơi ngạc nhiên: “Bé ngoan, sao con lại tới đây?”
Khương Vũ đặt hộp cơm giữ nhiệt lên trên bàn trà, cười nói: “Mẹ, con mang cơm chiều đến cho mẹ nè.”
Khương Mạn Y thấy cô săn sóc mình như vậy mà giật mình, vội vàng kéo cô ngồi xuống, nói: “Con nấu cơm làm gì.
Con á, vẫn còn nhỏ, lại còn bận bịu học tập như vậy.
Chỗ làm của mẹ có cơm rồi, không cần con mang cơm cho mẹ nữa.”
“Hôm nay con tan học sớm, có thời gian nên đi mua chút đồ ăn.”
Khương Vũ cảm thấy trong khoảng thời gian này do tập múa mà mình đi sớm về muộn.

Sau khi về nhà thì vì mệt mỏi mà vừa nằm xuống đã ngủ, khi mẹ tan làm cũng đã khuya.
Thời gian hai mẹ con gặp nhau quá ít cho nên cô chủ động đến thăm Khương Mạn Y.
Khương Mạn Y không biết phải làm sao, cười cười gãi mũi: “Hiểu chuyện thế à, xem ra tiền thưởng cuối năm của mẹ phải để dành mua đồ cho con gái ngoan rồi.”
Khương Vũ ôm cánh tay của bà, nũng nịu: “Vậy thì mẹ mua cho con đôi giày múa ba-lê đi!”
“Cái gì cũng được trừ giày múa.”
“Hừ, vậy thôi khỏi.
Con chỉ muốn mua giày múa ba-lê thôi.”
Trong phòng còn có một nhân viên massage khác tên là Đường Thiến Thiến.
Bà ta nghe cuộc nói chuyện của hai mẹ con mà nảy sinh chút ghen ghét.
Thường thì phương pháp trị liệu của bà ta kém hơn Khương Mạn Y một chút cho nên sẽ đi “đường ngang ngõ tắt”.
Ví dụ như trong quá trình massage thì tặng kèm “lợi ích khác” cho những khách nam có máu dê trong người.
Nhưng, cho dù như vậy thì Khương Mạn Y vẫn là người có điểm cao nhất trong đánh giá cuối năm.
Đường Thiến Thiến không thích Khương Mạn Y.
Không phải chỉ bởi vì Khương Mạn Y đều có thể nhận thêm tiền thưởng mỗi năm, mà còn bởi vì bà chưa bao giờ “thêm phục vụ” với khách hàng.
Nghiêm túc hành nghề, kiếm cơm dựa vào tay nghề.
Điều này làm cho Đường Thiến Thiến cảm thấy bất bình đẳng.
Dựa vào gì mà bà ta hy sinh nhiều như vậy mà số tiền nhận được còn không bằng một lần massage nghiêm túc của Khương Mạn Y.
Không phải đều là người ỷ mình có tí nhan sắc nên các khách hàng nam mới yêu thích và tới đây sao.
Đều là bán sắc, mà còn giả bộ rụt rè cái gì.
“Mạn Y, chị như vậy là không đúng rồi, con gái thích múa ba lê, chị vẫn nên ủng hộ nó.”
Đường Thiến Thiến vuốt vuốt bộ móng tay mới làm của mình, giả lã nói: “Không giống con nhà em, chỉ biết học.
Nói mẹ làm việc vất vả như vậy, nhà chúng ta nghèo nên phải biết thân biết phận.
Học nghệ thuật làm gì chi cho tốn tiền, gắng học hành thành tài.
Năm sau nó tốt nghiệp, không phải là Thanh Hoa Bắc Đại thì không chịu, em cũng không nói nổi nó.”
Khương Mạn Y nghe Đường Thiến Thiến nói chuyện thảo mai, cảm thấy hơi bứt rứt.
Nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: “Ai có chí nấy, con gái của tôi thích múa ba-lê, nói không chừng tương lai cũng có thể trở thành nghệ sĩ.”
Trong lòng Khương Vũ biết rõ, mẹ nói như vậy thôi, chứ không phải có ý ủng hộ việc múa ba-lê của cô.
Bà ấy chỉ là không muốn lép vế ở trước mặt đồng nghiệp.
Đường Thiến Thiến cười cười, “Học ba lê? Học phí cũng không rẻ đâu.
Làm nghề như chúng ta muốn ủng hộ nó còn phải suy đi tính lại xem mình có đủ khả năng tài chính không đã?”
Mặt Khương Vũ trầm ngâm, không hề đáp lại.
Khương Vũ cười nói: “Dì Đường à, dì nói vậy là không đúng rồi, mẹ cháu đã chuẩn bị đủ tiền học phí múa ba-lê rồi.
Mẹ cháu rất ủng hộ cháu đó.”
“Khương Vũ, dì biết cháu còn nhỏ, nhưng cũng không thể nói dối không chớp mắt như vậy được.
Mặc dù dì không học hành đến nơi đến chốn, những cũng biết học nghệ thuật như đang đốt tiền.

Mẹ cháu có tiền cho cháu học mới là lạ đó.”
Tuy Đường Thiến Thiến cười nói thế đấy, nhưng mà lời nói của bà ta lại giống như cứa một nhát dao vào lòng người.
Bà ta hiểu tính tình Khương Vũ, nó vốn dĩ khinh thường công việc của Khương Mạn Y.
Nó nghe thấy thế, thể nào sẽ cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Nhưng, Khương Vũ lại dửng dưng, hời hợt: “Dì Đường, mẹ của cháu không giống dì.
Mẹ cháu làm ăn đàng hoàng, mặc dù không kiếm được nhiều lắm, nhưng mà mấy năm qua… khách quen cũng không ít.
Không giống với dì, “tay nghề” của dì, mẹ của cháu có học cũng không được.
Dù sao cũng chỉ kiếm được mỗi lúc còn ‘non’, còn ‘tươi’, còn ‘trẻ’.”
“Cháu…”
Nghe Khương Vũ nói vậy, mặt của Đường Thiến Thiến tức khắc đỏ lên.
Đều là người làm mẹ, việc bà ta làm những việc “mất mặt” này đã bị không ít người ở đây chê cười.
Hiện tại ngay cả con bé Khương Vũ này cũng dám châm biếm bà ta!
Đường Thiến Thiến đứng dậy, đi ra khỏi cửa trong cơn giận dữ.
Khương Mạn Y gõ gõ đầu Khương Vũ: “Con nghe ở đâu những chuyện này thế, nhỏ mà lanh.”
Khương Vũ cầm lấy tay Khương Mạn Y hỏi: “Mẹ, vừa rồi mẹ nói ủng hộ con múa, có thật không ạ?”
“Mẹ không nói như vậy!” Khương Mạn Y lập tức thay đổi: “Lập trường của mẹ chưa bao giờ đổi.
Mẹ chỉ lo cho con học hành nên người thôi.”
“Hừ.”

Đúng lúc này, tổ trưởng Chu vội vã chạy tới, nói với Khương Mạn Y: “Mọi người, sửa sang lại rồi tới đại sảnh tập hợp, có khách quan trọng tới đây.”
Khương Mạn Y đang định mở hộp cơm giữ nhiệt, nghe tổ trưởng nói như vậy chỉ có thể buông đũa xuống, nói với Khương Vũ: “Bé ngoan, con về nhà trước đi, đợt lát nữa mẹ về rồi ăn.”
“Vội như vậy ạ.” Khương Vũ hơi không vui: “Con cố ý mang tới cho mẹ đấy.”
“Đêm nay mẹ không tăng ca nên sẽ về sớm thôi, nghe lời nào.”
“Vâng ạ.”
Khương Vũ cất hộp cơm giữ nhiệt vào lồng giữ nhiệt, rồi rời khỏi cơ sở massage.
Nhưng mà cô vừa mới ra khỏi cửa thì thấy có một chiếc xe Bentley màu đen đang chạy tới rồi dừng lại ở cạnh cửa.
Khương Vũ nhìn thấy chiếc xe Bentley này, cảm giác hơi quen quen nhưng coo không để tâm đến.
….
Tạ Uyên mặc vest, đi giày da bước xuống.
Ông ta chỉnh lại cà vạt rồi bước vào cơ sở massage.
Trong tiệm, tổ trưởng với tất cả nhân viên đều đã đứng sẵn ở sảnh lớn đón Tạ Uyên.
Vì Đường Thiến Thiến muốn thể hiện mình nên chiếm chỗ của Khương Mạn Y, đẩy bà tới một góc khuất trong phòng.
Bà ta cố ý tô thêm một chút son môi, trang điểm lộng lẫy và đứng vào một trong những hàng đầu.
“Tổng giám đốc Tạ, thật vinh hạnh khi được đón tiếp ngài.
Chúng tôi không ngờ có một ngày ngài lại có thể đến cơ sở kinh doanh của chúng tôi.”
Trên mặt tổ trưởng hiện rõ sung sướng, mỉm cười: “Chúng tôi nhất định sẽ mang đến cho ngài trải nghiệm massage tốt nhất, giúp ngài giải tỏa mọi buồn phiền.”
Khương Mạn Y trừng to mắt, thấy người đến thật sự là Tạ Uyên của Công ty Khoa học Kỹ thuật Duyệt Phương.
Bà cảm thấy hơi khó chịu.
Tạ Uyên đã từng là bạn trai bí mật của Bộ Đàn Yên, thậm chí Bộ Đàn Yên còn sinh con vì ông ta nữa.
Bà nghĩ tới Khương Vũ vừa mới ra khỏi tiệm, bố con suýt chút nữa đã gặp mặt khiến Khương Mạn Y hết hồn hết vía.
Bà nhất định sẽ không để cho mọi người biết về mối quan hệ của Tạ Uyên và Khương Vũ.
Ngày trước, khi mà Bộ Đàn Yên bỏ đi, đưa con gái cho bà chăm sóc cũng đã dặn bà: Cho dù thế nào cũng đừng để cho nhà họ Bộ biết đến sự tồn tại của đứa bé này.
Khương Mạn Y thực hiện theo ước nguyện của bạn thân, giấu tất cả mọi người.

Một thân một mình nuôi con bé.
Bộ Đàn Yên đã từng tha thiết một cuộc sống bình thường, Khương Mạn Y cũng hy vọng Khương Vũ có thể có được hạnh phúc.
Một cuộc sống bình thường mà vui vẻ.
May mắn thay, Khương Mạn Y biết mối quan hệ giữa Tạ Uyên và Bộ Đàn Yên, nhưng Tạ Uyên lại không biết quan hệ của các bà.
Đối với Tạ Uyên mà nói, mình chỉ là người xa lạ mà thôi.
Hôm nay ông ta đến đây có thể chính là xuất phát từ việc ngẫu nhiên.
Khương Mạn Y hít sâu một hơi, giấu mình trong đoàn người ở hàng cuối, xoa dịu sự căng thẳng của mình.
Đường Thiến Thiến thấy vị khách đến hôm nay là một khách hàng cao cấp nên bà ta bắt đầu nảy sinh tâm tư.
Ở Bắc Thành, ai mà có thể không biết đến danh tiếng lẫy lừng của Tạ Uyên chứ.
Cái landmark tài chính ở trung tâm không phải là của ông ta sao.
Huống hồ, ông ta vẫn còn độc thân và có nhiều tiền!
Đường Thiến Thiến không muốn Khương Mạn Y cướp khách của mình nên đưa mắt ra hiệu cho tổ trưởng.
Đương nhiên, vào những dịp lễ Tết, tổ trưởng cũng lấy không ít mối ngon từ Đường Thiến Thiến.
Vì vậy, bà ta lập tức nói với Khương Mạn Y: “Mạn Y, cô đi giúp mọi người dọn phòng.
Tôi nghe nói giám đốc Tạ thích sạch sẽ nên mọi ngóc ngách trong phòng không được dính bụi.
Còn nhà vệ sinh cũng phải dọn lại nữa!”
Khương Mạn Y đang lo không có cơ hội chuồn đi, nghe tổ trưởng nói thế.
Bà như được phóng thích, vội vàng xoay người đi lên lầu hai.
Tổ trưởng nói với Tạ Uyên: “Tổng giám đốc Tạ, người có kỹ thuật tốt nhất ở chỗ chúng tôi là Thiến Thiến, hôm nay sẽ để cho cô ấy phục vụ ngài.
Thiến Thiến, mau tới đây.”
Đường Thiến Thiến chạy nhanh tới, nũng nịu nói với Tạ Uyên: “Tổng giám đốc Tạ, hoan nghênh ngài đến với chỗ của chúng tôi.
Chúng tôi sẽ phục vụ tất cả mọi yêu cầu của ngài.”
Mày Tạ Uyên hơi nhíu lại, ghét bỏ mà lui về sau hai bước, chẳng nể nang gì mà nói: “Tôi không thích ngửi mấy loại nước hoa kém chất lượng, cảm phiền đổi cho tôi người không có mùi nước hoa nồng nặc đi.”
Đường Thiến Thiến cắn răng, không cam lòng mà lui trở về.
Tổ trưởng thấy Tạ Uyên không thích Đường Thiến Thiến, cũng chỉ có thể nói: “Tôi sẽ sắp xếp người khác cho ngài.”
Tạ Uyên cũng không có hứng thú với những người khác: “Nghe nói ở đây có nhân viên số 47 có kỹ thuật tốt lắm.
Các đối tác kinh doanh đã đề cử tôi tới đây, hay là gọi cô ấy đi.”
Nghe thấy con số 47 này, tất cả nhân viên ở sảnh lớn đều quay đầu nhìn về phía Khương Mạn Y ở lầu hai.
Khương Mạn Y nghe nói như thế, cảm thấy bất ổn làm sao.
Bà không muốn phục vụ cho bố ruột của con gái nuôi đâu!
Tác giả có lời muốn nói: Mẹ Khương và bố Tạ mỗi người một mối.
Quan hệ trong sáng nhé các bác!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.