Boss Nữ Phụ

Chương 61:




Chương 61
Bạch Hoa Hoa trong phòng tức giận đập phá đồ đạc trong phòng. Bạch Hoan cùng Vu Đình đều bị cảnh sát áp giải về đồn tra khảo về tội cố ý giết người từ 18 năm trước, vụ tai nạn của Mộc Uyên Nhi cũng là mẹ ruột của Mộc Hạ Vy. Ngoài ra Bạch Hoan còn dính vào vụ trốn thuế. Lần này chắc chắn sẽ không dễ dàng gì thoát tội.
Bạch Hoa Hoa cố gắng trấn an bản thân mình, cô ta vẫn còn có kim chủ của mình nên chắc chắn không phải lo nghĩ.
Bạch Hoa Hoa hiện tại là một tiểu hoa đán mới nổi của làng giải trí. Đã góp mặt trong khá nhiều bộ phim hot, còn tham gia đóng quảng cáo. Tất cả tài nguyên đều do phía Bạch gia chống lưng cùng đạo diễn phim mà Bạch Hoa Hoa cặp cùng.
....


Mộc Hạ Vy ngồi bắt chéo chân nhìn ra thành phố lớn, lại nhìn tập tài liệu trên bàn. Bạch Hoa Hoa, tiếp theo nên tặng cô món quà nào đây?
Tiếng chuông cửa làm Mộc Hạ Vy thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, cô nhìn đồng hồ treo tường. Giờ cũng chưa phải tới giờ ăn trưa, Tiểu Tư đi chợ chắc chắn cũng chưa về nhanh như vậy được. Cô lười biếng đi ra mở cửa, bất chợt cả người bị ôm lấy không chút phòng bị.


- Hạ Minh, anh biết địa chỉ nhà tôi...


- Ừm, cho anh ôm một lát. Nhớ em quá đi...


Mộc Hạ Vy biết bản thân càng phản kháng sẽ càng bị ôm chặt, cô cũng mặc cho hắn ôm lấy mình. Mộc Hạ Vy hiện tại cũng chẳng còn bài xích Hạ Minh, vì hiện tại MỘc Hạ Vy chính là không còn cảm xúc, không có tình cảm. Đối với Hạ Minh cũng chỉ xem như một người từng quen biết. Mộc HẠ Vy của bốn năm sau có thể mang bộ dạng của một người tùy hứng vô tình, có thể giây trước vui vẻ cười nói nhưng giây sau lại một dao đâm tới họng kẻ thù.
Hạ Minh cuối cùng cũng chịu buông Mộc hạ Vy, hắn nhìn căn hộ của cô một lượt sau đó thản nhiên đi vào trong ngồi xuống.


- Anh tìm em rất lâu đó...


- Là Mộc Duy nói với anh chỗ của tôi.


Hạ Minh im lặng không trả lời quay ra ngắm thành phố qua ô cửa kính. Mộc Hạ Vy ôm trán, người anh Mộc Duy này thật không có chút tiền đồ nào. Nhất định phải méc bác hai dạy dỗ anh ấy lại mới được.
Mộc Hạ Vy đi vào bếp lấy ra hai chai nước suối, đưa cho Hạ Minh một chai.


- uống đi, nhà tôi không có gì để đãi khách.


Mộc Hạ Vy uống một ngụm. Đúng thật như vậy, căn chung cư này cũng không thường xuyên ở. Mộc Hạ Vy phải thường xuyên đi nhiều nơi, có khá nhiều căn hộ cô mua rải rác. Đây là căn cô yêu thích nhất khi ở thành phố này vì có thể ngắm được toàn cảnh của thành phố.
- Mộc Hạ Vy, hiện tại em đang làm gì? Tại sao lại không tiếp quản vị trí CEO của Mộc Thị ở nước C hoặc nước M. Trong di chúc của ông bà Mộc, đó là quyền thừa kế của em.


Mộc Hạ Vy lười biếng ngáp ngáp một cái.


- Đó là việc riêng của tôi, anh lấy tư cách gì để hỏi??


Trái tim Hạ Minh thắt lại một hồi, hắn cười gượng gạo vẫn tiếp tục muốn hỏi thăm.


- Anh chỉ là lo lắng cho em. Lúc trước chẳng phải ông bà Mộc đã căn dặn anh chăm sóc em thật tốt sao?


- Tôi hiện tại đã là người trưởng thành. Không còn là một đứa nhóc bám áo anh không hiểu chuyện. Quan hệ của chúng ta đơn giản cũng là những người từng quen. Hạ Minh, tôi không muốn làm tổn thương anh. Tốt nhất anh vẫn nên từ bỏ tôi đi.


Hạ Minh đau khổ nắm chặt tay hiên rõ cả các khớp. Hắn kiềm chế để không rơi lệ, không yếu đuối trước mặt cô. Mộc Hạ Vy, em nói xem tôi phải làm sao bây giờ? Từ bỏ sao? Tôi đã không thể?


- Hạ Vy đừng nói vậy....Hạ Vy ...em có thể giả vờ quan tâm tới anh...Chỉ cần giả vờ thôi cũng được...Anh đã sống như một cái xác không hồn suốt bốn năm rồi...khoảng thời gian đó...anh đã cố gắng quên..cố gắng chịu đựng nhưng đều không được... Mộc HẠ Vy rốt cuộc anh nên làm gì đây??


Hạ Minh cúi gằm mặt xuống không để Mộc Hạ Vy nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình, ngay cả hốc mắt cũng đã đỏ hoe không kìm được mà tuôn ra dòng lệ nóng bỏng. Giọng nói cũng là run rẩy mãi mới thốt lên lời. Mộc hạ Vy khó xử nhìn nước mắt hắn rơi từng giọt xuống nền đất lạnh lẽo. Cô đành đi tới chỗ Hạ Minh ôm nhẹ lấy hắn. Hạ Minh như người chết đuối nhặt được phao cứu sinh ôm chặt lấy Mộc Hạ Vy không rời.


- Anh có thể cùng Tống Hạo Thiên bên em...chỉ cần em không ghét bỏ...muốn anh làm gì đều được...đừng bỏ anh đi lần nữa mà...xin em đó Hạ Vy...anh chết mất..


Mộc Hạ Vy vỗ vỗ tấm lưng to lớn của hắn. Mộc Hạ Vy bé nhỏ bị Hạ Minh to lớn ôm chặt không một kẽ hỡ. Mộc hạ Vy giúp Hạ Minh lau nước mắt, cô nhìn ngực mình ướt đẫm nước mắt của hắn khẽ thở dài. Mộc Hạ Vy, sao lại để xuống lớp phòng bị như vậy?
Nhưng Mộc Hạ Vy không đành lòng thấy Hạ Minh oan ức khóc nức nở trước mặt cô. Hạ Minh mà cô biết từ khi nào lại mít ướt đến như vậy?
Hạ Minh bình tĩnh lại cũng là lúc Tiểu Tư đi mua đồ về, hắn ngỡ ngàng nhìn Hạ Minh đang ngồi bên cạnh Mộc Hạ Vy, còn dựa cả người vào ngực cô.


- Boss, tên này sao lại ở đây?


Mộc Hạ Vy đẩy Hạ Minh ra, sửa soạn lại quần áo đứng dậy tiến đến xem xét túi đồ Tiểu Tư mua.


- Hắn gọi là Hạ Minh, từng gặp qua rồi mà. Hôm nay đến ăn trực một bữa....Tiểu Tư cậu có mua kem ngô cho tôi không???


Mộc hạ Vy lục được chiếc kem ngô còn mát lạnh liền cười vô cùng vui vẻ như đứa trẻ được nhận quà. Trong mắt Hạ Minh chẳng khác nào khung cảnh đứa trẻ đợi mẹ đi chợ về. Hắn mỉm cười nhìn bộ dạng của Mộc Hạ Vy, cứ vui vẻ như vậy là được rồi.


Như đúng lời Mộc Hạ Vy nói Hạ Minh ở lại ăn trực bữa trưa, hắn dò xét nhìn Tiểu Tư một thân cao lớn đeo lên chiếc tạp dề hường phấn để nấu ăn. Nam nhân xuất sắc như vậy ở bên Mộc Hạ Vy 24/24 chắc chắn cô có chút tình cảm đặc biệt với hắn, nhưng rốt cuộc nam nhân tên Tiểu Tư này là ai?
Mộc Hạ Vy vô tâm vô phế chẳng thèm để ý tới hai nam nhân đang đằng đằng sát khí nhìn nhau. Vẫn vô cùng thoải mái hưởng thụ mà thưởng thức món ăn.
Tiểu Tư bên cạnh lột vỏ tôm giúp Mộc Hạ Vy, tay vừa bóc nhưng đôi mắt toàn sát khí nhìn chằm chằm Hạ Minh đối diện.
Bữa cơm trưa này cũng khó nuốt quá..
....


Mộc Hạ Vy nhàn nhã cả một tuần, ngày ngày chăm mấy chậu cây ngoài ban công. Còn vô cùng chăm chỉ thường xuyên càn quét khu trung tâm thương mại cùng Lương Anh Đào và Lam Cầm. Rảnh rảnh sẽ cùng Tiểu Tư vác cần đi câu cá. Điện thoại luôn để chế độ im lặng cả một tuần, Bạch Dật cùng Tống Hạo Thiên có gọi hay nhắn tin đến mòn điện thoại cũng không có phản hồi lại.
Trước khi nỗi bão thì mặt biển thường yên lặng.
.
.
.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.