Boss Nữ Phụ

Chương 56:




Chương 56


Mộc Hạ Vy có chút ngạc nhiên nhìn Hạ Minh sau đó cũng nhanh chóng lấy lại được tinh thần cười một cái xã giao.


- Hạ Minh sao? Lâu quá không gặp.


Hạ Minh nhìn người con gái bản thân ngày nhớ đêm mong trước mắt của mình không tự chủ mà đứng dậy tiến đến ôm chầm lấy. Nếu không phải hắn tới Mộc Thị, nghe được cuộc trò chuyện của cô cùng Mộc Du Nhiên thì sao biết cô vẫn đang bình an vô sự như vậy?
Chắc chắn một điều ngay cả Tống Hạo Thiên cũng đã biết về vụ việc này.
Mộc Duy nhìn em gái bảo bối của mình bị Hạ Minh ôm chặt cứng đang khó xử liền tiến đến giải vây.


- Hạ Minh, cậu bỏ móng heo của mình ra khỏi người của bảo bối nhà tôi mau.


Hạ Minh không nỡ buông tay nhưng cũng không muốn làm cô sợ hãi hắn. Tiểu Tư bên cạnh nắm chặt hai tay, đào hoa của Boss cũng thật quá nhiều. Hắn ghen tị, ghen tị với tất cả đám người đó
Mộc Hạ Vy ngồi xuống bên cạnh Mộc Du Nhiên ôm lấy cánh tay hắn, miệng nhỏ đô đô nói chuyện.


- Du Nhiên caca, Tiểu Vy nhớ anh chết mất.


Mộc Duy thấy em gái bảo bối thiên vị anh họ hơn liền bất mãn kéo ghế ngồi cạnh cô xoa xoa lấy đầu nhỏ.


- Em từ bé tới lớn thích nhất vẫn chỉ là anh Du Nhiên đó nhỉ?


- Dĩ nhiên, anh Du Nhiên lúc trước mặc dù ở xa nhưng luôn gọi điện hỏi thăm em, còn gửi quà cho em. Đâu như anh, vướng vào hết bụi hoa này đến bụi hồng kia làm gì có thời gian hỏi đến đứa em gái tội nghiệp này..


Trên trán Mộc Duy hiện lên ba dòng hắc tuyến rõ ràng, anh véo véo lấy hai má non mềm của Mộc Hạ Vy.


- Hạ Vy, em cũng nên giữ cho anh chút mặt mũi đi chứ. Uổng công anh gấp rút bay từ nước M sang đây.


Nãy giờ Hạ Minh ngồi im lặng phía đối diện, đôi mắt luôn dán chặt lên người Mộc Hạ Vy. Hắn sợ chỉ cần rời mắt, cô liền như vậy mà biến mất như 4 năm về trước.
Mộc Hạ Vy giờ mới liếc mắt tới Hạ Minh. Hắn trông đã trưởng thành hơn rất nhiều. Mộc Hạ Vy chống cằm nhìn Hạ Minh.


- Hạ Minh, hôm nay là cuộc gặp mặt của gia đình tôi. Tại sao một người lạ như anh lại xuất hiện ở đây vậy a~?


Chữ a phía cuối còn cố ý ngâm dài đánh ánh mắt về phía Mộc Du Nhiên đang ngồi bên cạnh.
Hạ Minh nghe tới hai từ người lạ liền nổi lên một trận đau đớn trong lòng, vết thương còn chưa kịp lành lại nhanh chóng bị Mộc hạ Vy cào một cái sâu vô cùng.
Hắn bối rối nhìn cô


- Tiểu Vy, em không nhớ sao? Anh chơi cùng em từ bé, ông bà Mộc còn giao em cho anh chăm sóc. Chúng ta cũng được coi là người nhà mà. Đừng nhìn anh xa lạ như vậy có được không?


Mộc Hạ Vy gật gật đầu một cái cười lên xinh đẹp nhưng tuyệt nhiên ý cười không hề chạm đến đáy mắt. Hạ Minh càng thêm ủ rũ.
Mặc dù vậy Mộc Hạ Vy lại vô cùng nhiệt tình hăng say nói chuyện cùng hai người anh của mình, kể chuyện trên trời dưới đất không hết. Mộc Du Nhiên có hỏi về việc 4 năm nay cô đã đi đâu làm gì nhưng Mộc Hạ Vy chỉ nói qua loa rằng sang nước ngoài du học .
Họ đều nhận ra được Mộc Hạ Vy đang nói dối nhưng cũng không muốn hỏi thêm . Dù sao hiện tại đã ở đây an toàn, nhất định bọn hắn không để Mộc Hạ Vy cô chịu tổn thương, biến mất thêm một lần nào nữa.
.......


Mộc Duy và Mộc Du Nhiên cùng Hạ Minh đưa Mộc Hạ Vy ra sảnh chính, cả ba đều nhìn chằm chằm Tiểu Tư luôn đi cạnh cô không rời. Hạ Minh thì không biết nhưng Mộc Duy cùng Mộc Du Nhiên lại biết rất rõ người này là ai. Ba của hai người cũng là bác của Mộc Hạ Vy là người lãnh đạo trong tổ chức Mộc của Mộc gia tại nước M, Tiểu Tư chính là một thành viên chủ chốt có chức vụ không nhỏ trong Mộc, nay lại bên cạnh em gái bảo bối.
Mộc Duy giờ mới để ý trên cổ Mộc Hạ Vy đeo một sợi dây chuyền mà lồng vào đó là chiếc nhẫn hình chim ưng. Dù có chết họ cũng nhận ra đó là chức vị cao nhất của Mộc. Vậy lời nói 4 năm trước trong đám tang của ông bà là thật. Mộc Hạ Vy có lẽ chính là chủ nhân của chiếc ghế cao nhất trong Mộc. Có lẽ bấy lâu nay là em ấy là người càn quét mọi tổ chức có ý định với Mộc. Hóa ra gần như vậy mà hắn lại không hề biết. Bọn hắn có phải quá vô dụng rồi hay không?
Mộc Hạ Vy lướt qua ánh mắt của hai người anh mình cũng đủ hiểu, cô ngọt ngào nắm lấy tay hai anh của mình trấn an.


- Du Nhiên ca, Duy ca, em biết hai người lo lắng điều gì nhưng em của hiện tại đã không phải em của bốn năm trước. Tin em được không?


Hạ Minh chỉ im lặng quan sát, hắn chỉ lờ mờ nhận ra điều gì đó không đúng ở đây nhưng bản thân lại chẳng có tư cách lên tiếng hỏi. Ánh mắt luôn luôn nhìn Mộc Hạ Vy không rời.


Tiểu Tư nhìn đồng hồ trên tay, ghé sát tai Mộc Hạ Vy thì thầm. Chỉ thấy cô gật đầu một cái.


- Anh họ, hiện tại em có việc cần xử lý, không thể bồi hai người đi chơi tiếp. Để lần tới nhé.


Mộc Hạ Vy định bước vào xe mà Tiểu Tư đã chuẩn bị thì cánh tay bị giữ lại. Hạ Minh thâm tình nhìn cô, ánh mắt cũng như hòa vào nước.


- Tiểu Vy, em để lại cho anh cách thức liên lạc được không? Anh muốn thường xuyên thấy em.


Mộc Hạ Vy nhìn Tiểu Tư một cái hắn liền hiểu ý đưa cho Hạ Minh một tờ giấy ghi trên đó một dãy số. Mộc Hạ Vy thoát khỏi bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình không rời, cô yêu nghiệt nở một nụ cười vỗ vỗ má Hạ Minh.


- Đừng để quá khứ lặp lại đó nha...


Nói rồi lên xe đi mất hút để lại ba người đàn ông ngẩn ngơ nhìn theo bóng xe ngày càng xa dần.
Mộc Hạ Vy ngáp ngáp một cái cả người dựa vào Tiểu Tư bên cạnh.


- Phía Leo đã chuẩn bị người chưa?


Tiểu Tư ngồi im không nhúc nhích cho Mộc Hạ Vy tựa vào thấy thoải mái nhất.


- Tất cả đã xong chỉ đợi lệnh của Boss thôi.


- Ừm đến nơi thì gọi tôi dạy. Hôm qua thức đêm cày phim có chút mệt.


Tiểu Tư nghe nhịp thở của chủ nhân từ từ đều lại, hắn khẽ quay đầu vừa vặn chạm môi lên làn tóc mềm mại của Mộc Hạ Vy, tâm hắn liền như mặt hồ tĩnh lặng bỗng trào lên cuộn sóng lớn. Giá như cứ như vậy mãi thì tốt, chủ nhân tựa vào hắn yên bình mà ngủ. Hắn đã cảm thấy đủ rồi.


Khi Mộc Hạ Vy tỉnh dậy là lúc máy bay đã hạ cánh, cô dụi dụi mắt rồi đeo lên chiếc kính râm, tiêu sái bước đi khỏi sân bay.
Tiểu Tư vẫn theo thói quen thường ngày mở cửa xe cho Mộc Hạ Vy ngồi vào. Trong xe đã có thêm một người nữa. Lưu Thủy Tinh.
Lưu Thủy Tinh điềm đạm lau lau khẩu súng lục của mình, liếc nhìn Mộc Hạ Vy một cái lại chăm chú nhìn khẩu súng.


- Tin cũng nhanh thật, cậu mới về nước C được mấy ngày giờ lại quay lại. Đám người đó tôi có thể xử lý gọn gàng mà.


Mộc Hạ Vy ẻo lả dựa vào người Lưu Thủy Tinh, ôm ôm lấy nàng làm nũng.


- Lâu rồi không đi săn, tôi chán gần chết.


Lưu Thủy Tinh nhìn Mộc Hạ Vy không có hình tượng mà như bạch tuộc sống bám dính lấy mình có chút buồn cười nhưng cũng để mặc Mộc Hạ Vy muốn làm gì thì làm.
Ai cũng sẽ nghĩ họ là thiên thần cho tới khi nhìn thấy bộ dạng cầm lên khẩu súng săn nhắm về phía trước, không chút thương cảm mà lên nòng bóp cò. Đôi mắt toàn là hình ảnh chết chóc, chẳng mấy chốc bãi đất trống đó chất chồng bao nhiểu là xác người. Mùi tanh nồng nan tỏa trong không gian thật đậm. Mộc hạ Vy hậm hực ném khẩu súng xuống đất vô cùng bất mãn.


- Cậu lại bắn nhanh hơn tôi.


Lưu Thủy Tinh cởi chiếc găng tay đen vương toàn mùi thuốc súng, nhìn sang Mộc Hạ Vy.
- Cậu vẫn chậm như vậy.


Rồi nàng quay người nhìn đám thuộc hạ phía sau mình ra lệnh.


- Dọn dẹp đi.


Đám người mặt lạnh nhận lệnh nhìn xác người rải rác trên mặt đất. Một lũ ngu ngốc không hiểu thế cục, hiện tại ở nước M này chẳng có ai cả gan tuyên chiến cùng Mộc gia và Lưu gia. Họ là tự đi tìm đường chết. Boss đã để cho một con đường sống mà không biết hưởng, thật ngu ngốc.
.
.
.
Vote and cmt


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.