Boss Nữ Phụ

Chương 47:




Chương 47


Mộc Hạ Vy cả người không còn sức lực ngã về phía trước, may thay có Tống Hạo Thiên bên cạnh đỡ lấy, hắn bồng cô lên đi lên lầu. Bác cả và bác hai lo lắng nhìn nhưng được con trai trấn an. Con trai của bác cả là Mộc Du Nhiên, đang là giám đốc của Mộc thị thuộc lĩnh vực thực phẩm. Con trai của bác hai là Mộc Duy là giám độc của Mộc Thị thuộc lĩnh vực thời trang. Cả hai đều bận rộn ở nước ngoài ít khi về, tuy vậy hai người vẫn thỉnh thoảng liên hệ với Mộc Hạ Vy, vì họ chỉ có duy nhất một người em gái này. Đứa em gái này từ nhỏ mẹ mất, Bạch gia cũng gạch tên ra khỏi gia phả, hai người bọn hắn không yêu thương sao được, chỉ là quá bận không thể về nước bồi cô đi chơi.
Hiện tại ông bà còn qua đời, chỗ dựa tinh thần lớn nhất cũng mất đi, chắc chắn đau lòng hơn ai hết.
Hạ Minh cũng đi theo sau Tống Hạo Thiên đi lên lầu trên. Mộc Hạ Vy được Tống Hạo Thiên đặt lên giường lớn ấm áp, Hạ Minh lấy điều khiển điều hòa tăng thêm chút nhiệt độ nhưng hắn biết dù có ấm áp thế nào cũng không thể sưởi ấm trái tim cô. Tống Hạo Thiên cẩn thận đắp cho Mộc Hạ Vy một tấm chăn lông mềm mại, hắn vuốt lấy khuôn mặt đã gầy đi mấy phần của cô liền đau lòng không thôi. Hai mắt đã thâm quầng một mảng trông thật thảm.
Hắn đã định buông tay, nhưng nhìn cô như vậy hắn không thể. Hắn không yên tâm giao cô cho người khác, hắn sẽ tự tay chăm sóc cô như trước đây.
Lam Cầm và Lương Anh Đào sau khi nghe tin này liền vội vã đặt vé máy bay sớm nhất để bay sang nước M, cả hai sững sờ nhìn di ảnh của Mộc gia chủ. Hai nàng đều biết hoàn cảnh Mộc Hạ Vy ra sao, ông bà Mộc chính là điểm tựa vững chắc nhất của cô ấy mà bây giờ cả hai đều từ trần. Mộc Hạ Vy chắc chắn sẽ rất sốc.
Lam Cầm cùng Lương Anh Đào thắp lấy nén nhang, đặt một bông hoa cúc. Cả hai đều đau lòng thay cho Mộc Hạ Vy.


Bên này sau khi Mộc Hạ Vy tỉnh dậy đã thấy Tống Hạo Thiên và Hạ Minh trong phòng, cô lại hất chăn xỏ dép muốn xuống dưới nhà. Không nói năng điều gì. Tống Hạo Thiên cùng Hạ Minh giữ chặt lấy cô ép ngồi xuống giường. Hạ Minh ôn nhu cất tiếng nói như dỗ ngọt.


- Tiểu Vy, em ăn chút cháo được không? Nếu cứ như vậy chắc chắn e sẽ không thể chống đỡ được. Nghe lời anh


Mộc Hạ Vy nhìn lên Hạ Minh đang mỉm cười thực ôn nhu, bên cạnh Tống Hạo Thiên cũng gật đầu phụ họa. Cô gật nhẹ đầu, bụng cô vẫn còn rất đau, vốn dĩ bao tử đã không tốt nay lại nhịn đói suốt một ngày. Hạ Minh liền vui mừng sai người mang cháo vào. Mộc Hạ Vy tuy không có tâm trạng nhưng cũng ăn mấy miếng chống đỡ. Lam Cầm cùng Lương Anh Đào và Lưu Thủy Tinh tiến vào phòng, Lương Anh Đào là người đầu tiên không nhịn được cảm xúc mà chạy đến ôm chặt lấy cô khóc thật lớn.


- Huhuu, Hạ Vy...Chúng tôi tới trễ...huhu khổ cho cậu rồi.


Mộc Hạ Vy cười nhạt một cái vỗ lưng trấn an Lương Anh Đào, cổ họng khô khốc phát ra tiếng nhè nhẹ.


- Đừng có khóc...


Lam Cầm cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, giọng nói có chút nghẹn lại.


- Đừng lo Hạ Vy, giờ vẫn còn tôi, Anh Đao và học tỷ bên cạnh. Cậu sẽ không một mình.


Mộc Hạ Vy cũng mỉm cười gật gật đầu, sau đó lại muốn đi xuống dưới sảnh nhưng đều bị mọi người ngăn cản, đành bất lực nằm nghỉ một chút. Nghe tiếng thở đều đều của Mộc Hạ Vy, tất cả không hẹn mà cùng đi ra ngoài trả lại không giian yên tĩnh cho Mộc Hạ Vy có thể ngủ ngon.
......


Ông bà ngoại Mộc được chôn cất ở một nơi vô cùng an tĩnh, hôm nay tuyết đặc biệt rơi dày hơn, trên nền tuyết in dấu chân của đoàn người đưa tang. Mộc Hạ Vy hôn nhẹ lên bông cúc trắng như màu của tuyết, cô đặt nhẹ lên quan tài của ông bà ngoại trước khi xuống huyệt, gặt dòng nước mắt sắp chảy xuống gò má vì lạnh mà đỏ ửng, cô cười thực ôn nhu, nhẹ giọng.


- Ông ngoại, bà ngoại nhất định Tiểu Vy sẽ sống thật vui vẻ. Ông bà yên nghỉ nhé. Kiếp sau Tiểu Vy vẫn muốn làm cháu của ông bà, kiếp sau Tiểu Vy nhất định sẽ báo hiếu ông bà ....


Xong xuôi mọi việc chỉ còn lại mình Mộc Hạ Vy đứng nhìn hai chiếc bia mộ vừa được dựng lên, ngoài trời tuyết ngày càng rơi dày đặc, nhiệt độ cũng giảm xuống con số âm. Mộc Duy nhìn em họ như vậy khuyên cũng không khuyên nổi, anh dùng một tấm áo khoác lớn của mình khoác lên người cô, vô cùng dịu dàng vuốt nhẹ tóc cô.


- Tiểu Vy cùng anh về nào, ông bà biết em vậy sẽ không yên lòng mà ra đi đâu.


Mộ Du Nhiên ở bên cạnh căng chiếc ô lớn che chắn giúp những bông tuyết trắng khônng chạm được đến Mộc Hạ Vy, gật đầu phụ họa Mộc Duy.


- Tiểu Vy, Mộc Duy nói đúng, chúng ta cùng về được không?


Mộc Hạ Vy gật nhẹ đầu rồi cùng hai người anh của mình trở về, vẫn nên sắp xếp lại mọi thứ thôi.
Bên này, Lưu Thủy Tinh thức trắng cả một đêm để tìm trên web đen đó thông tin giao dịch của người đã ra lệnh ám sát Mộc gia chủ, nếu là người nước M thì chắc chắn sẽ không phải, ở đây không ai có lá gan lớn vậy đụng đến Mộc gia. Lưu Thủy Tinh thật sự không hề thạo it bằng Mộc Hạ Vy, Mộc Hạ Vy vẫn giỏi nhất là mã hóa dữ liệu, vượt tường lửa, có lẽ vẫn nên để cô tra.
...
Mộc Hạ Vy về sảnh chính, có gia đình bác cả và bác hai cùng hai vị luật sư của ông bà ngoại Mộc, di chúc sớm đã được ông ngoại viết sẵn, về việc phân chia tài sản. Mộc Hạ Vy cũng không quan tâm lắm, cô thẫn thờ xoay xoay chiếc nhẫn chim ưng trên ngón tay giữa của mình, vì nó khá rộng nên Mộc Hạ Vy định làm thành một sợi dây chuyền vậy.
Sau khi công bố di chúc, mọi người đều không có ý kiến gì. Tất cả đều được phân chia rõ ràng, Mộc Hạ Vy hầu được chia cổ phần khá lớn của Mộc Thị chi nhánh chính, và chút bất động sản cùng một khoản tiền khổng lồ. Ông bà Mộc còn đặc biệt để lại ngôi biệt thự mà hai người cùng Mộc Hạ Vy ở cho cô.
Sau khi kết thúc, Mộc Hạ Vy nhắm mắt trấn tĩnh một chút, cô đứng dậy quỳ gối trước hai bác và anh của mình


- Bác cả, bác hai, con có một chuyện muốn nhờ hai bác.


Bác cả vội tiến đến đỡ Mộc Hạ VY đứng lên, yêu thương nhìn cô còn có thêm chút xót xa.


- Có gì con cứ nói, bác đều đáp ứng hết.


- Cổ phần của con con sẽ chuyển giao hết cho hai anh, con sẽ quản lý thế lực hắc đạo Mộc gia ở nước M này, cho con hai năm con nhất định sẽ làm được.


Bác hai nghe vậy liền biến sắc, hắc đạo nguy hiểm thế nào chắc chắc cháu gái ông không thể tưởng tượng được, ông đã mất đi đứa em gái duy nhất nay không thể mấtu thêm cháu gái được.


- Bác không đồng ý. Tiểu Vy việc của con chỉ cần vui vẻ tiêu tiền, những việc khác đã có bác, bác cả và hai anh của con gánh vác. Con không cần bận tâm.


Mộ Du Nhiên cũng hoảng hốt không kém, anh cũng quản lý bang hắc đạo của Mộc gia nên anh biết rõ độ nguy hiểm ra sao, tỉ lệ bị rình mò ám sát là con số lớn.


- Anh cũng phản đối. Tiểu Vy anh đã mất đi cô nhỏ, anh sẽ không để em phải gặp nguy hiểm.


Mộc Hạ Vy mỉm cười trấn an mọi người, cô đưa chiếc nhẫn hình con chim ưng ra, thể hiện vị trí hiện giờ của mình.


- Ông ngoại đã giao nó cho con, con nhất định sẽ bảo vệ Mộc Gia chúng ta thật tốt. Ngoài ra, danh tiếng của Lưu gia ở nước M không hề thua kém Mộc gia, con còn có Lưu gia chiếu cố.Tin con.


Bác cả vuốt trán, vẫn là không nỡ.


- Vậy bác sẽ mang cho con những ám vệ tinh nhuệ nhất để bên mình, có gì nguy hiểm họ sẽ bảo vệ con.


Mộc Hạ Vy mỉm cười cảm ơn hai bác và các anh. Cô gọi cho Lưu Thủy Tinh chuẩn bị máy bay về nước. Đám người Tống Hạo Thiên và Hạ Minh cùng tất cả đã sớm về nước. Họ chỉ có thể tranh thủ sang đây một thời gian ngắn, họ biết cô cũng sẽ không ở lại nơi đó lâu nên về trước đợi cô.
Lâm Hàn Phong luôn từ xa nhìn Mộc Hạ Vy, hắn không dám xuất hiện trước mặt cô khi chưa giải quyết mọi chuyên ổn thỏa. Nhìn cô đã gầy đi, hắn nén cảm giác muốn chạy đến ôm cô vào lòng mình..
.
.
.
.
Vote and cmt


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.