Chiều. 3h30 phút
Mộc Hạ Vy chậm rãi thay ra một bộ quần áo đơn giản để đi đón người anh trai nuôi kia. Trong lòng dâng lên một cảm giác khó nói. Có chút chờ mong, có chút đau lòng và cũng có chút buông bỏ...
Quá khứ
Hạ Minh sau khi quay trở về thì gặp được Bạch Hoa Hoa trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ 18 tuổi của cô ta. Khi đó Mộc Hạ Vy vì bị Bạch Hoa Hoa khích bác mà lao vào đánh cô ta một trận gà bay chó sủa. Càng làm Hạ Minh chán ghét. Năm lần bảy lượt cho người gây rắc rối đối với Mộc Hạ Vy....
....
Mộc Hạ Vy cười nhạt, nụ cười phảng phất trên môi nhưng trong mắt ngay cả một ý cười cũng không có.
Hạ Minh! Tôi muốn buông bỏ tất cả. Tôi buông xuống tất cả những thứ từng thuộc về tôi trọn vẹn. Buông xuống những kí ức màu hồng đẹp đẽ. Buông xuống cả những đau đớn mà quá khứ anh đem lại.... Hết thật rồi.
Lấy lại tinh thần cười thật tươi một cái. Mộc Hạ Vy là giỏi nhất. Mộc Hạ Vy chính là boss. Nhấn chân ga lao nhanh ra đường lớn. Hướng thẳng đến sân bay.
.
.
Tống Hạo Thiên bực bội nhìn màn hình điện thoại. Liên tục là những cuộc gọi nhỡ từ Bạch Hoa Hoa. Hắn sớm đã nhìn thấu con người cô ta sau khi bản thân bị Mộc Hạ Vy vô tâm vô phế hủy đi hôn ước. Nể tình Bạch Hoa Hoa từng là người yêu nên hắn cũng không gây áp lực gì cho cô ta. Chỉ là Tống Hạo Thiên không biết, vì hắn mềm lòng với Bạch Hoa Hoa mà tương lai bị Mộc Hạ Vy càng chán ghét. Nếu được chọn thì lúc này hắn đã ra tay cắt đứt tất cả quan hệ. Nhưng trên đời không có nếu như...
- Hoa Hoa! Xin lỗi em nhưng Anh còn tình cảm với Tiểu Vy. Tìm một người khác xứng với em. Được không?
Tống Hạo Thiên mở điện thoại bắt đầu cuộc trò chuyện với Bạch Hoa Hoa.
Đầu dây bên kia, sắc mặt Bạch Hoa Hoa nhợt đi. Cô thừa biết Tống Hạo Thiên vẫn luôn yêu Mộc Hạ Vy, thừa biết vị trí của Mộc Hạ Vy trong tim Tống Hạo Thiên sâu cỡ nào.
Cô biết hết. Ngay cả khi say rượu cũng gọi tên Mộc Hạ Vy. Khi Bạch Hoa Hoa chuốc say Tống Hạo Thiên. Hắn vẫn liên tục chỉ gọi tên Bạch Hạ Vy.....Bạch Hạ Vy.Khi đó Bạch Hoa Hoa phẫn nộ cỡ nào,đau khổ cỡ nào. Cô cũng yêu Tống Hạo Thiên. Bạch Hoa Hoa lõa thể nằm cạnh Tống Hạo Thiên đang say rượu không biết trời đất,chụp ảnh trực tiếp cho Mộc Hạ Vy. Liên tục giả vờ trước mặt Tống Hạo Thiên để hắn chán ghét Mộc Hạ Vy.
Đúng vậy!! Tất cả những gì mà Mộc Hạ Vy có cô đều muốn. Tình yêu,tình bạn,gia đình..... Tất cả .
Tiếng tút tút dài kết thúc. Bạch Hoa Hoa ném chiếc điện thoại xuống sàn đầy tức giận. Bọn họ đều lần lượt lạnh nhạt với cô. Họ biết hết mọi chuyện cô đã làm với Mộc Hạ Vy sao? Không thể!!!
.
.
Mộc Hạ Vy trên đường đến sân bay có ghé qua một tiệm hoa tươi mua một bó lưu ly tím. Coi như chào đón hắn về nước. Ôm lấy bó hoa trong lòng,chán nản tựa người vào lan can chỗ chờ.
Một người đàn ông cao lớn xách theo chiếc vali đen dần tiến về phía cô. Cả người đều toát ra khí chất ngạo kiêu. Khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo. Đặc biệt là đôi mắt ôn nhu tựa thủy của hắn. Mái tóc đen nhánh mềm mại. Hắn tiêu sái tiến về phía cô.
Mộc Hạ Vy đưa bó hoa cho hắn. Cười lên một cái xinh đẹp.
-Hạ Minh! Mừng anh trở về!
Hạ Minh nhận lấy bó hoa gật đầu.
Hạ Vy đổi sang họ của mẹ hắn đã biết. Hạ Vy hủy hôn cùng Tống Hạo Thiên hắn cũng biết. Cô em gái nhỏ này của hắn đã trưởng thành hơn nhiều. Càng lớn càng xinh đẹp. Nhưng những việc cô đã làm hắn cũng có nghe qua. Hắn nhận được thư của cô cũng không đọc mà để hết trong một chiếc hộp gỗ.
Hắn và Mộc Hạ Vy bây giờ chỉ có sự khách sáo đến đau lòng. Hắn biết cô không còn coi hắn là một người quan trọng. Nếu không đôi mắt lưu ly kia sẽ không phải là một màu thờ ơ lạnh nhạt. Trái tim run rẩy một hồi. Cũng chỉ là đứa em gái trong quá khứ. Việc gì hắn phải quan tâm nhiều đến vậy.
Em gái?? Rất nhanh Hạ Minh sẽ phát điên với cái mác anh trai em gái như Bạch Dật quá khứ. Rất nhanh thôi....
.
Mộc Hạ Vy lái xe đưa hắn về Mộc gia. Trên đường, cả hai im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Mộc Hạ Vy không có dự định nói chuyện với hắn. Tình cảm cũng phai nhạt dần theo năm tháng.
Hạ Minh nhìn ra ngoài cửa kính, lâu lâu lại đưa mắt nhìn biểu hiện của cô. Chỉ đơn giản là tập trung lái xe. Không có hào hứng, không có yêu thương.
Hắn không quen với cảm giác này. Lúc trước là cô như chim ri luôn miệng bô bô bên tai hắn. Là cô không bao giờ để không khí im lặng giữa hai người họ.
Bây giờ thì sao??
Ngồi cùng nhau một chỗ nhưng không thể nói gì. Cũng từ lâu hắn không cùng cô nói chuyện.
Cô quên hắn rồi sao? Ý nghĩ vừa đến tim liền gia tăng nhịp đập. Quên sao?? Đâu thể.
Cuối cùng Hạ Minh cũng là người mở miệng nói chuyện.
-Tiểu Vy, em dạo này ổn chứ??
-Dạ, mọi thứ đều ổn.
Cô khẽ cười, mắt vẫn hướng phía trước tập trung lái xe. Tiểu Vy?? Hắn còn tư cách để gọi cái tên này sao?
Hạ Minh tiếp tục.
-Tiểu Vy, em cùng Tống Hạo Thiên hủy hôn. Em không buồn sao?
Mộc Hạ Vy cười trong lòng. Tim như có con dạo nhọn đâm thẳng xuống. Hóa ra cô vẫn còn rung động mãnh liệt như vậy đối với Tống Hạo Thiên. Nụ cười trên môi cũng trở nên gượng gạo hơn.
-Buồn chứ! Nhưng chỉ còn một chút thôi. Lãng phí thanh xuân vì một người không xứng ngu ngốc biết bao. Có lẽ hủy hôn sẽ khiến cả hai dễ chịu hơn. Hai con đường, hai lối đi. Vậy cũng tốt.
.
.
.
Vote and cmt
愛してろ❤
Dạo này Au up truyện vào đêm nhiều thì phải??? Hmmmmmmm