Boss Nữ Phụ

Chương 17:




Mộc Hạ Vy vừa ngậm miếng bánh mì trong miệng, một tay xách cặp, một tay đi giày. Mái tóc dài vẫn còn rối chưa kịp chải qua.
Chết rồi chết rồi....
Bà ngoại đặt vé máy bay đi sang với ông rồi. Còn mỗi cô ở nhà. Nên không ai có thể gọi cô dậy đi học.
Mộc Hạ Vy nhanh chóng chạy ra xe để đi đến trường. Chỉ mới bắt đầu đi học lại thôi mà đã vi phạm nội quy của trường học rồi. Thật là.....
Mộc Hạ Vy được chở đến trường vừa lúc trống đánh vào lớp. Cô rón rén đi từ cửa sau vào thầm lặng.
Bỗng có một lực đạo kéo cô lại phía sau khiến cả người Mộc Hạ Vy mất cân bằng ngã ra sau. Mọi người đều nhìn về phía cô, ngay cả giáo viên cũng vậy.


-Mộc Hạ Vy, em đi học muộn.


Mộc Hạ Vy đứng dậy phủi phủi bụi trên người. Quay ra đằng sau nhìn thủ phạm.
Lâm Mặc. Hội trưởng hội học sinh và cũng là quản sinh. Sao số cô lại đen đủi vậy cơ chứ. Sáng sớm đã gặp tên mặt than này rồi


-Lâm Mặc lại là anh.


-Cô, Mộc Hạ Vy. Sau tiết này lên văn phòng đoàn gặp tôi nhận hình phạt. Vào lớp đi.


Mặt lạnh như tiền lướt qua cô, những ngón tay thon dài cầm gọn chiếc bút không lưu tình ghi tên cô vào sổ.
Nhưng nội tâm hắn đã sớm tự trách bản thân có phải kéo cô quá mạnh khiến cô ngã đau như vậy.
Mộc Hạ Vy cục cằn nhìn hắn, cô lườm hắn một cái rồi vào chỗ của mình. Oan gia, đúng là oan gia mà. Tức chết cô mất thôi.
.....
Lam Cầm vuốt mặt một cái. Nàng quay sang cốc đầu Mộc Hạ Vy một cái.


-Cậu đúng là gây thù với hội trưởng Lâm rồi. Mới muộn chưa đầy 5 phút.Mai là thi rồi đấy nhớ đến kịp giờ. Buổi chiều 3h.


Mộc Hạ Vy gật gật đầu. Cô ủ rũ nằm ra bàn. Lương Anh Đào quay xuống dưới cười một cái nhìn Mộc Hạ Vy.


-Cậu nhớ phải thật cố gắng. Danh dự lớp ta nằm ở trong tay cậu hết.


Mộc Hạ Vy gật gật đầu ngoan ngoãn. Cô bắt đầu ngáp ngáp một hai cái, vươn vai lấy lại sức sống. Không còn gục trên bàn nữa mà tươi tỉnh chăm chú nghe giảng. Ít nhất là tôn trọng giáo viên dạy mình.
....
....
Mộc Hạ Vy sau khi học xong tiết học đầu thì lặng lẽ lên phòng đoàn gặp Lâm Mặc. Thở dài một tiếng, bỗng Mộc Hạ Vy bị chặn lại.


-Bạch Hoa Hoa? Cô cản cái gì? Mau tránh ra.


Bạch Hoa Hoa vì không có ai ở đây cũng không giả bộ Bạch Liên thánh thiện gì. Hai tay khoanh trước ngực kiêu ngạo nhìn Mộc Hạ Vy.


-Em gái đáng thương của tôi là muốn đi gặp Lâm Mặc caca sao??


-Tôi thèm vào, không phải vì tôi đến muộn, tôi không thèm gặp mặt hắn ta.


Bạch Hoa Hoa bóp lấy cằm Mộc Hạ Vy, đôi mắt trong trẻo bỗng vặn vẹo quỷ dị


-Tốt nhất là tránh xa Lâm Mặc caca của tôi ra. Cô biết hậu quả rồi đấy


Mộc Hạ Vy nhếch khóe môi tạo nên một hình vòng cung đầy khinh bỉ. Cô chẳng yếu thế mà giật lấy mái tóc dài của Bạch Hoa Hoa kéo ra phía sau khiến Bạch Hoa Hoa đau đớn buông cằm cô ra, hét lên một tiếng.


-Tốt nhất, đừng nên đụng đến Mộc Hạ Vy tôi. Cô biết đấy, Mộc gia mạnh hơn Bạch gia nhiều. Chị gái Bạch Hoa Hoa ạ.


Buông tóc Bạch Hoa Hoa ra, chỉnh lại đồng phục ngay ngắn, Mộc Hạ Vy hừ lạnh liếc mắt khinh bỉ.
Bạch Hoa Hoa, Mộc Hạ Vy tôi không phải là phù dung mỏng manh, cũng chẳng phải hoa hồng đầy gai. Mà là lưu ly dịu dàng lưu trữ kí ức. Để đáp trả dần dần, từng chút một.


Bạch Hoa Hoa hai mắt đỏ rực đầy tức giận. Mộc Hạ Vy chưa bao giờ có khí chất như vậy. Chưa bao giờ..
....
.


Mộc Hạ Vy gõ cửa phòng đoàn, nhận được sự đồng ý mới dám bước. Lâm Mặc dù đang là giờ giải lao cũng bận rộn bên đống sổ sách. Hắn ta rất đẹp, bộ dạng lúc tập trung lại càng đẹp hơn.
Mộc Hạ Vy ngẩn người. Cô chỉ ngắm một chút có gì đâu. Chả trách Bạch Hoa Hoa lại thích Lâm Mặc vậy, hắn đẹp vậy mà.
Bĩu môi nhìn hắn,hazz cũng chẳng đến lượt cô hưởng. Hắn giống như kiếp trước lạnh lùng xuống tay hành hạ cô, nghĩ đến tâm Mộc Hạ Vy lại lạnh đi vài phần.


-Lâm Mặc, anh muốn phạt tôi như thế nào?


-Sau khi kết thúc buổi học, cô phải về văn phòng của tôi kiểm giấy tờ giúp tôi.


Mộc Hạ Vy há miệng kinh ngạc, khoa trương đến mức đập hai tay xuống bàn.


-Tôi? Tôi đâu phải người hầu của anh.


-Cô làm hay không làm?


Khó chịu lên tiếng cũng đủ khiến Mộc Hạ Vy có chút bủn rủn. Uy danh siêu trộm của cô cứ thế rơi vào lãng quên. Bị một cái liếc mắt làm cho run rẩy.
Ai bảo hắn mạnh như vậy.
Ai bảo cô không phải là sát thủ gì đó.
...
....
Sở Ngạo ngồi trên máy bay tư nhân nhanh nhất có thể về nước. Trong lòng hắn, hình ảnh cô gái nhỏ ấy luôn xuất hiện những lúc hắn xao nhãng nhất. Luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Tiểu Mộc Mộc, tôi về rồi đây.... Mỉm cười đầy ngọt ngào nhìn lên dãy số điện thoại trên màn hình điện thoại.
.
.
.


Nữ nhân có mái tóc đen ngắn tiêu sái dựa người vào cửa sổ. Trên tay cầm một xấp tài liệu, tỉ mỉ nghiên cứu.


-Mộc Hạ Vy, Lưu Thủy Tinh tôi đến rồi
.....
.


Vote and cmt


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.