Mộc Hạ Vy ngủ một giấc liền đến tám giờ tối, khi đó cũng là lúc bụng cô bắt đầu reo lên. Mộc Hạ Vy ngồi dậy nghĩ lại lúc bản thân yếu đuối liền ảo não than một hơi. Cô cũng có lúc như vậy vì tình sao?
Điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông, với tay một cái mở máy nghe.
-Ai vậy?
-[Tôi là Sở Ngạo ]
- Sở Ngạo!! A là tiểu ca ca siêu cấp đẹp trai đây mà. Gọi tôi gì vậy?
-[Ừm... Vết thương của cô sao rồi?]
Mộc Hạ Vy vừa nghe điện thoại vừa đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.
-Không sao!! Có lẽ ba bốn ngày nữa vết thương sẽ đóng vảy, tôi cũng không phải lần đầu như vậy.
Sở Ngạo đầu dây điện thoại bên kia nghe bốn chữ 'không phải lần đầu'mà cô nói ra tâm mơ hồ dấy lên một tia chua xót. Cô đã chịu đựng những gì?
-[Mộc Hạ, tôi có một nhiệm vụ phải xuất ngoại, khi nào làm xong tôi sẽ tới tìm cô thực hiện lời hứa đưa cô đi ăn. Được chứ??]
Sở Ngạo sớm đã đỏ mặt, hai bên má nổi lên rạng mây hồng vô cùng đáng yêu. Ai mà biết bộ dạng lúc này và bộ dạng làm nhiệm vụ của hắn khác xa hoàn toàn, như không phải cùng một người.
Sở Ngạo lần đầu chủ động hẹn ai đó, hắn có cảm giác đang dặn vợ mình ở nhà khi mình đi công tác vậy. Nghĩ thôi cũng đủ khiến trái tim của chàng thiếu niên đập liên hồi. Hắn cũng từng tiếp xúc với rất nhiều phụ nữ đẹp nhưng chỉ là giao tiếp qua loa, nói vài chữ. Chỉ có duy nhất Mộc Hạ Vy khiến hắn nói nhiều hơn.
Có lẽ số lượng câu hắn nói với cô trong một lần bằng số câu hắn nói với mọi người trong một tháng.
Ái tình là thứ khiến con người ta vô tình thay đổi một thói quen nào đó mà chính bản thân họ cũng không biết.
Mộc Hạ Vy cũng không nghĩ sâu xa, vô tâm vô phế nghĩ hắn chỉ muốn trả nợ cho mình, nhưng cũng gật đầu nói đồng ý. Dù sao cũng là bữa ăn free, hắn có lòng thì cô cũng có dạ.
-Được, Tiểu Ngạo, nhớ về sớm. Tôi đợi anh.
-Tút... Tút.... Tút....
Dập máy luôn rồi, sao lại có thể thiếu lịch sử đến vậy? Ít nhất cũng nên chào tạm biệt cô một tiếng chứ. Nên giáo dục lại.
Lại một câu nói vô tình của cô khiến Sở Ngạo vội dập mấy. Mặt dường như có thể rỉ máu tại chỗ.
Tiểu Ngạo??!! Cô gọi hắn là Tiểu Ngạo. Trái tim bỗng được ăn mật ngọt mà bay lên tận chín tầng mây. Hắn nhìn lên màn hình điện thoại cười tươi thật tươi, nụ cười từ tâm rất lâu rồi mới có được. Hắn đặt điện thoại lên bàn đi vào nhà tắm.
Trên bàn, chiếc điện thoại vẫn sáng màn hình, trong danh sách cuộc gọi có tên một người.
"Tiểu Mộc Mộc"!!??
......
Mộc Hạ Vy điều chỉnh tâm trạng lại, cô tạt nước lên mặt cho tỉnh táo. Mộc Hạ Vy, sống lại kiếp này không phải để yêu bọn họ mà là bảo vệ những người yêu thương mày. Đến lúc trái tim nên khóa lại rồi. Mộc Hạ Vy mày mạnh mẽ nhất.
.....
....
Mộc Hạ Vy thức dậy khá là muộn vì hôm qua cô thức khuya xem phim. Ông ngoại vừa vặn phải sang nước ngoài để thăm họ hàng, bà ngoại lại tham gia mấy hội bô lão tận khuya mới về. Ông không yên tâm muốn cô đi cùng nhưng cô lại từ chối. Ông còn thuê riêng cả một đội vệ sĩ áo đen bảo vệ cô khiến cô tuy hạnh phúc nhưng cũng thấy rất phiền. Ông trước khi đi căn dặn đủ điều, nào là cô không được ăn vặt quá nhiều, không được tắm quá muộn, không được xem phim quá lâu, không được ăn kem vào đêm khuya.... Còn rất nhiều khiến cô chỉ có thể gật gù lắng nghe trong im lặng.
Bây giờ cô đang ngồi trên xe có tài xế riêng chở đến trường. Mắt lim dim gật lên gật xuống trông vô cùng nhếch nhác. Bác tài xế lắc đầu ngao ngán, đúng là không có ông chủ tiểu thư liền không tuân thủ giờ giấc sinh hoạt mà. Nhìn cô như vậy cũng đủ hiểu tối qua đã thức muộn như thế nào.
Cơn buồn ngủ hình như chưa bị dập tắt mà ngược lại vẫn còn trong người. Mộc Hạ Vy gật gù đi trong vô thức, vô cùng mơ hồ. Hai mắt nhắm hờ đầy mệt mỏi.
Từ xa chạy lại, Lương Anh Đào với cuốn tiểu thuyết dày cộp trên tay tiến đến. Nàng hích người cô một cái khiến cô giật mình, cũng bừng tỉnh ngơ ngác nhìn xung quanh. Phát hiện ra thủ phạm là ai liền cau mày một cái. Có cần hích mạnh vậy không?
-Lương Anh Đào, sáng sớm cậu muốn hù chết tôi sao?
-Là cậu ngơ ngẩn mà, tôi chỉ làm cậu tỉnh táo hơn mà thôi.
Mộc Hạ Vy mất hình tượng ngáp một cái tiện thể vươn người . Lương Anh Đào híp mắt nhìn Lam Cầm đang ăn bánh mì đi tới. Lam Cầm gặm bánh mì, trên tay còn là một cốc trà sữa size lớn, đoán chắc trong cặp vẫn còn chứa đựng rất nhiều đồ ăn vặt khác. Lam Cầm chính là mẫu người ăn mãi cũng chẳng thấy béo, khiến cho bao người ghen tị không ngừng.
-Buổi sáng hảo.
-Buổi sáng hảo, lớp trưởng.
Mộc Hạ Vy cùng hai người họ vừa đi vừa luyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Lam Cầm độc miệng đem những chuyện xấu hổ trước kia của Mộc Hạ Vy ra để trêu trọc, còn Mộc Hạ Vy cũng không vừa mà nói lại. Lương Anh Đào chút chút lại nói xen vào vài ba câu nhưng chủ yếu vẫn là dán mắt vào cuốn tiểu thuyết dày cộp trên tay. Bỗng một bóng người cao lớn xuất hiện chắn ngang trước mặt họ. Lâm Mặc hội trưởng!??
-Mộc Hạ Vy, tôi muốn nói chuyện với cô.
Mộc Hạ Vy hất mặt nhìn hắn đầy ngạo mạn, cô với hắn thì có gì để nói chứ. Lam Cầm cùng Lương Anh Đào đứng một bên mắt tròn mắt dẹt. Là hội trưởng chủ động, không phải Mộc Hạ Vy mặt dày.
-Tôi không có gì để nói với anh cả, hội trưởng Lâm.
Lâm Mặc không nói gì thêm mà trực tiếp kéo Mộc Hạ Vy đi.
Lương Anh Đào lay lay người Lam Cầm, mắt vẫn hướng về phía Mộc Hạ Vy cùng Lâm Mặc.
-Chúng ta có nhìn nhầm không vậy? Lâm Mặc chủ động nắm tay Mộc Hạ Vy.
-Mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần không ảnh hưởng tới lớp chúng ta là được rồi. Đi vào lớp thôi.
Lam Cầm kéo Lương Anh Đào đi vào lớp. Dù sao nàng cũng chưa thực sự chấp nhận Mộc Hạ Vy, phải coi biểu hiện của Mộc Hạ Vy vào những ngày sắp tới.
.
.
Lâm Mặc kéo cô ra phía sau trường học đầy yên tĩnh.
Hắn nắm đến tay cô đến đỏ ửng một mảng. Mộc Hạ Vy bài xích mà dẫy dụa muốn thoát li.
-Đau, mau buông tay tôi ra.
-Xin lỗi, tôi không cố ý.
Lâm Mặc nhìn vệt đỏ trên tay cô trong lòng liền dâng lên một cỗ đau lòng. Hắn tự trách bản thân mình quá nóng vội mà tổn thương cô. Chính bản thân hắn cũng không hiểu cảm giác trong lòng lúc này là gì?
-Tôi với anh có chuyện để nói sao?
-Cô tham gia cuộc thi đó là vì tôi phải không? Dừng lại đi, điều đó chỉ chứng tỏ cô thật ngu ngốc mà thôi.
Mộc Hạ Vy thật muốn dùng một chưởng mà đánh bay tên Lâm Mặc này về hành tinh của hắn. Hắn ảo tưởng cái gì vậy? Tự luyến cái gì vậy? Cô mà thèm hắn sao? Ta phi...
-Lâm Mặc, ai bảo tôi là vì anh chứ? Tôi chính là muốn lấy lại danh dự cho lớp của mình. Không muốn bị các lớp khác chèn ép, bắt nạt. Là sai sao?
Lâm Mặc nhìn vào đôi mắt xanh không chút gợn sóng của cô, ánh mắt như muốn đóng băng trái tim hắn. Sắc bén như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim hắn. Đau! thật đau đớn!
Hắn vội cụp mi mắt không dám nhìn vào đôi mắt đó nữa. Hắn thật sự không dám. Tại sao đôi mắt xinh đẹp đó lại chỉ có một mảng lạnh lẽo âm u?
Lâm Mặc quá coi nhẹ vị trí của Mộc Hạ Vy trong lòng hắn.
Có lẽ hắn luôn nghĩ rằng, sự quan tâm của cô giành cho hắn là điều tất yếu.
.
.
.
Vote and cmt
--------ngoài lề ------
Sinh nhật Jeikei nha mấy thím.