Boss Nhà Nông

Chương 34: Trần thị ngăn cửa




Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng
Beta: An Dĩnh Hy
Cố Phán Nhi đùa giỡn với Cố Thanh một hồi liền đem Cố Thanh đá về ngủ, nhưng sau khi nhắm mắt, bản thân như thế nào cũng không ngủ được, muốn tu luyện cũng không có cách nào tĩnh tâm lại để tu luyện. Cố Phán Nhi nhìn nóc nhà tổn hại suy nghĩ thật lâu, cảm thấy đây không phải cảm xúc của mình, chắc chắn là tình cảm nguyên chủ còn lưu lại đang tác quái.
Chuyện ở cách vách sao lại liên quan đến nàng, lại không phải song thân của nàng, là của nguyên chủ có được không?
Cố Phán Nhi thuyết phục chính mình như thế nào cũng đều vô dụng, không khỏi phiền não, cứ như vậy lăn qua lộn lại suốt một buổi tối cuối cùng cũng có thể ngủ, tiểu tướng công bên cạnh ngược lại ngủ vô cùng sâu, chắc là ban ngày quá mệt mỏi.
Sáng sớm hôm sau, mắt Cố Phán Nhi không khác nào gấu trúc, sắc mặt cực kỳ khó coi, thỉnh thoảng lại nhìn sang phương hướng cách vách.
Cố Thanh vừa thấy sắc mặt Cố Phán Nhi tức khắc liền vui vẻ lên: “Còn nói không lo lắng, bà nương điên khẩu thị tâm phi*, đáng đời ngươi cả một buổi tối ngủ không yên.”
*Khẩu thị tâm phi: Ngoài miệng nói là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ sự dối trá. (Theo từ điển hán việt)
Cố Phán Nhi phản bác: “Ai nói ta không ngủ?”
Cố Thanh chỉ chỉ đôi mắt Cố Phán Nhi: “Đôi mắt của ngươi nói cho ta!”
Cố Phán Nhi không cần nhìn gương cũng biết mắt mình có quầng thâm, nhưng mắt có quầng thâm cũng không thể chứng minh không ngủ chứ? Có điều nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nói gì để phản bác, dứt khoát trợn mắt lên.
“Lo lắng thì đi qua mà xem đi!”
“Không đi!”
“Không sợ buổi tối lại không ngủ được?”
Cố Phán Nhi tà tà cười: “Ta đêm nay nếu lại không ngủ được, liền đem ngươi làm!”
“……” Lưu manh!
“Ánh mắt ngươi nói cho ta, ngươi tựa hồ rất mong chờ!”
“Ta chờ mong cắn chết ngươi!”
Cố Phán Nhi nhíu mày sờ sờ cánh tay, khoan hãy nói, răng của tiểu tử này thay thực sự rất tốt, một ngụm tối hôm qua đều đem nàng cắn đến chảy máu, có tiềm chất của báo con, nhưng mà…… Hiện tại vẫn là một tên tiểu bệnh miêu!
Nhìn thấy Cố Phán Nhi sờ cánh tay, Cố Thanh nhe răng thị uy, mặt lộ vẻ đắc ý.
Mà Cố Phán Nhi nhìn thấy bộ dạng này của Cố Thanh lại rất muốn mở miệng trêu chọc hắn một chút, có điều lời nói đã đến bên miệng lại nuốt trở vào, tuy nói nàng một chút cũng không sợ tiểu tướng công này, nhưng nếu thật sự đem tiểu tướng công này chọc giận hình như cũng không tốt lắm, nhìn hắn vẫn còn nhỏ, nhường hắn một chút cũng được.
“Con lợn rừng ngày hôm qua đừng hầm hết, hầm nửa phiến đi!” Nghĩ đến ăn, Cố Phán Nhi sờ bụng mà mặt mày hớn hở lên, muốn làm một viên luyện thể, thì ăn chính là một việc cực kỳ quan trọng.
Nửa phiến?!
Cố Thanh khóe miệng giật giật: “Ngươi quả nhiên là heo!” Có điều vừa chuyển đề tài, Cố Thanh liền nhếch miệng nở nụ cười: “Nửa phiến thịt heo thì không có, nhưng lòng lợn lại có một đống, nếu muốn thì cho ngươi nấu!”
“Sao thế, một con lợn rừng lớn như vậy sao lại không ăn?”
“Đúng vậy, thật tiếc phải nói với ngươi, mới sáng sớm đã mang thịt heo đi bán rồi.”
“……”
“Sắc mặt đừng khó coi như vậy, tốt xấu gì cũng đã để lại lòng lợn cho ngươi!”
“…… Nằm sát!”
Mặt Cố Phán Nhi tái đi, phí nửa cái mạng để lấy lợn rừng về, kết quả một miếng thịt ngon cũng không kịp ăn! Nghĩ đến lòng lợn thối hoắc kia, Cố Phán Nhi hết muốn ăn uống. Không thể trách nàng kén ăn, nói chứ trước kia khi chưa xuyên qua nàng cũng ăn rất tốt, nhưng cái đó người ta đều đã tẩy sạch sẽ hết rồi a! Đến nơi này, ngẫm lại cái tiểu tướng công nấu đồ ăn đều luyến tiếc bỏ muối, Cố Phán Nhi có thể tưởng tượng được nếu không tẩy qua muối thì lòng lợn sẽ kinh khủng cỡ nào…… Tốt thôi, không nghĩ, hết muốn ăn!
Cố Phán Nhi rảnh rỗi lại nhìn qua phía cách vách, đáng tiếc chỉ nhìn được tới đầu vách tường đổ nát, ống quần bỗng nhiên bị kéo, Cố Phán Nhi cúi đầu nhìn lại, Tiểu Đậu Nha đang chớp chớp đôi mắt nhìn nàng.
“Ai nha, Tiểu Đậu Nha khôi phục không tệ nha, cư nhiên có thể đi rồi.”
“Đại tỷ tỷ, ta không phải Tiểu Đậu Nha, ta là Bảo Nhi.”
“Không có việc gì, ngươi liền gọi là Tiểu Đậu Nha đi, so Thảo Nhi (cỏ non) dễ nghe hơn nhiều.”
“Không phải Thảo Nhi, là Bảo Nhi.”
“Giống nhau, đều giống nhau.”
“…… Đại tỷ tỷ, nghe An di nói phụ mẫu đã xảy ra chuyện, có đúng không?” Tiểu Đậu Nha nói khiến Cố Phán Nhi đành phải chuyển đề tài, kỳ thật cũng không tính là nói sang chuyện khác, bởi vì hắn vốn là muốn hỏi Cố Phán Nhi chuyện này. Cố Phán Nhi liếc mắt nhìn hắn: “Sao thế, ngươi muốn về nhìn?”
Tiểu Đậu Nha nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Bảo Nhi muốn biết phụ mẫu có mạnh khỏe hay không, nhưng Bảo Nhi không nghĩ trở về.”
Cố Phán Nhi nghĩ thầm, quả nhiên là dưỡng không được tiểu bạch nhãn lang, mạng là do nàng cứu về, kết quả khi có thể đi có thể chạy liền nhớ thương người khác! Nội tâm Cố Phán Nhi khó chịu, tuy rằng bản thân cũng muốn biết tình huống ở cách vách, có điều không muốn để Tiểu Đậu Nha đi xem.
Liền cự tuyệt nói: “Thân thể ngươi hiện tại không tốt, nếu lại phát sinh thêm chuyện, thì có thể trực tiếp đến Địa Phủ uống trà.”
Nếu nói ra thì Tiểu Đậu Nha thực sự rất thông minh, ngữ khí của Cố Phán Nhi tuy rằng không tốt lắm, nhưng nghĩ không lâu sau liền minh bạch ý tứ trong lời nói này, cảm thấy Cố Phán Nhi chính là quan tâm mình. Nhớ tới cái nhà khiến người sợ hãi kia, nội tâm Tiểu Đậu Nha không ngừng run rẩy, thật lo lắng sẽ bị khi dễ.
“Kia…… Đại tỷ tỷ đi xem một chút được không?” Tiểu Đậu Nha vừa lui vừa năn nỉ.
“Không đi!” Cố Phán Nhi theo phản xạ cự tuyệt, nếu có thể mà nói, đám cực phẩm kia nàng có thể tránh liền tránh thật xa, mới không ngu ngốc đến gần đâu.
“Nhưng mà đại tỷ tỷ, cha cùng nương bọn họ……”
“Không phải chuyện của ta!”
“……”
Cố Thanh nghe không nổi nữa, ném một câu qua phía Cố Phán Nhi: “Hai ngày nay nhìn cái bà nương điên ngươi lá gan rất lớn, còn tưởng rằng ngươi thật sự không sợ trời không sợ đất! Hiện tại xem ra, ngươi vẫn có việc sợ!”
“ Cái gì, ai sợ?”
“Ngươi dám nói ngươi không sợ?”
“Đương nhiên dám!”
“ Thật, nếu không sợ ngươi như thế nào không đi qua xem? Rõ ràng rất muốn nhìn.”
“…......…”
Cố Phán Nhi miệng tuy không phản bác, nhưng đáy lòng lại chửi thầm, đây không phải sợ hãi, là chán ghét cực phẩm chán ghét phiền toái có được hay không? Có điều bị Cố Thanh chèn ép như vậy, Cố Phán Nhi thật sự nghĩ sang cách vách nhìn một chút. Nghĩ nghĩ, lại hướng qua phía cách vách xem xét, Cố Phán Nhi trừng mắt nhìn Cố Thanh cùng Tiểu Đậu Nha một cái, sau đó quay đầu ra cửa.
“Ta đi xem bọn họ đã chết chưa!”
“……”
Kỳ thật Cố Phán Nhi cảm thấy bản thân vẫn là quá mức xúc động, bằng không cũng sẽ không bị Cố Thanh khiêu khích mấy câu liền chạy tới, cũng không phải do Cố Thanh nói đám cực phẩm này gây hại, mà là nàng thật sự không kiên nhẫn, còn chưa vào đã bị người chắn ở cửa, lời nói nói ra càng làm nàng cạn ngôn.
“ Ấy, đây không phải là Đại nha đầu nhà ta vừa mới gả ra ngoài sao? Nghe nói hôm qua khiêng về một đầu lợn rừng thật lớn, sao không đưa qua đây một chút thịt heo, tay không về nhà mẹ đẻ, này thật đúng là hiếm thấy.” Tiếng kêu của Trần thị vô cùng khoa trương, xen lẫn với sự tham lam và khinh thường, biểu tình còn thực phong phú, nói thật nàng vừa định qua nhà Cố Phán Nhi, không nghĩ tới mới ra cửa liền gặp Cố Phán Nhi, không khỏi thầm mắng câu ‘ xúi quẩy ’.
Cố Phán Nhi tức giận duỗi tay đẩy, đem thân hình mập mạp của Trần thị đẩy qua một bên, sau khi đi qua liền quay đầu lại phi một ngụm: “Ai quy định về nhà mẹ đẻ thì phải mang đồ vật? Ta tay không trở về thì thế nào? Có bản lĩnh thì ngươi tới mà cắn ta này! Còn muốn ăn thịt heo, ngươi ăn lông heo đi!” Ta còn chưa được ăn, hừ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.