Boss Là Nữ Phụ

Chương 637: Tổng tài phá sản (29)




Có lẽ là một chiếc xe vận chuyển hàng hóa, vì tránh tên trộm kia, dưới lúc hốt hoảng, bỗng nhiên đâm vào xe của Thời Sênh.
Tốt lắm!
Chiếc xe thứ hai bị phế bỏ.
Bây giờ chính là lúc cửa hàng thú cưng có nhiều người nhất, va chạm như thế làm cho toàn bộ đường cái đều phá hỏng, đám người trở nên hỗn loạn, tên trộm kia không biết đã thừa cơ chạy đi đâu mất rồi.
Diệp Giản có chút mờ mịt, một lúc lâu cũng chưa phản ứng kịp.
Liễu Sênh Ca có chức năng tự động báo động nguy hiểm trước à?
Tầm mắt của Thời Sênh quét một vòng ở trong đám người, tập trung ở trên bóng người kia, nhét con chó con vào trong lòng Diệp Giản, đi thẳng đến chỗ kẻ đó.
...
Cục trưởng Trương thề, ông thật sự rất không muốn gặp cái người bị bệnh thần khinh Thời Sênh này.
Nhưng mà cái người bị bệnh thần kinh kia, ngay cả khi ông được nghỉ phép cũng không buông tha cho ông.
Ông chỉ là đưa vợ đến mua thức ăn cho chó thôi, tại sao lại gặp phải sự cố như thế, còn hết lần này tới lần khác để cho cái kẻ thần kinh kia nhìn thấy?
"Cục trưởng Trương, thật là trùng hợp." Thời Sênh tóm một nữ sinh đi tới trước mặt Cục trưởng Trương.
Cục trưởng Trương cười gượng hai tiếng, "Cô Liễu, cô đây là..."
Cô gái nhỏ kia đã trêu chọc gì cô à? Nhìn xem đã làm cho người ta sợ rồi kìa, thật là không có tính người mà.
"Tôi nghi ngờ cô ta muốn giết chết tôi." Thời Sênh đẩy nữ sinh kia đến trước mặt Cục trưởng Trương.
Cục trưởng Trương: "..."
Bệnh viện tâm thần à? Tôi muốn nhắc nhở, chỗ này có một kẻ thần kinh, các người mau tới đây đi.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô nữ sinh ở trước mạt này cũng rất quen thuộc.
Đổng Uyển.
Đây mới thật sự là kẻ thần kinh, ok?
Diệp Giản đứng ở phía sau Thời Sênh không nói chuyện, hắn cũng biết Đổng Uyển, hoàn toàn không hiểu dụng ý mà tác giả sắp xếp một người phụ nữ như vậy cho nam chính.
Đổng Uyển nước mắt lưng tròng nhìn Cục trưởng Trương, vừa ủy khuất vừa vô tội.
Vợ của Cục trưởng Trương lập tức bị dáng vẻ này của Đổng Uyển chinh phục, quay sang Thời Sênh nói: "Cô gái này, có chuyện có thể bàn bạc lại thật tốt, tại sao cô bé này lại tìm cách giết cô, lời này cũng không thể nói mò được đâu a."
Cục trưởng Trương âm thầm kéo bà xã nhà mình một cái, dùng ánh mắt ra hiệu bà chớ nói lung tung.
Bà cho rằng người phụ nữ này giống như cô gái nhỏ bên ngoài này hay sao?
"Ông lườm tôi làm gì! Tôi lại không nói sai, không phải ở đồn cảnh sát của các người nói chuyện là phải có chứng cứ sao? Cô ta vừa đến đây liền nói cô bé này muốn mưu hại cô ta, mắc chứng hoang tưởng bị hại à? Tôi thấy cô bé này tay trói gà còn không chặt, làm sao có thể mưu hại cô ta?" Bà Trương không tiếp nhận sự khổ tâm của Cục trưởng Trương, ngược lại còn lớn tiếng nói.
Đổng Uyển lập tức gật đầu, nước mắt lách tách rơi xuống, "Chị gái này bỗng nhiên đến bắt tôi. Tôi cũng không biết là xảy ra chuyện gì a."
Thời Sênh liếc mắt một cái, đưa tay lục lọi ở ở trên người Đổng Uyển.
"Cô làm cái gì vậy!" Đổng Uyển sợ hãi kêu lên đẩy tay của Thời Sênh ra.
Thời Sênh bấm chặt Đổng Uyển, mạnh mẽ soát người.
"Cứu mạng, cô không cần sờ loạn, thật bất lịch sự a!" Đổng Uyển vừa buồn bực vừa tức giận đẩy Thời Sênh, nhưng mà với sức lực của Thời Sênh, đâu phải là Đổng Uyển có thể chống cự được.
"Ôi chao, cái cô gái này!" Bà Trương muốn đi lên kéo Thời Sênh.
Thời Sênh mắt lạnh trừng qua một cái, bà Trương lập tức cứng ngắc ở tại chỗ. Cục trưởng Trương nhanh tay lẹ mắt kéo bà trở về.
Rất nhanh,Thời Sênh liền lục ra được một ống tiêm ở bên trong túi áo của Đồng Uyển, bên trong ống tiêm còn có dịch thể.
Trong nháy mắt sắc mặt của Đổng Uyển trở nên tái nhợt, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, "Tôi không biết đây là cái gì."
Thời Sênh không để ý tới Đổng Uyển, quơ quơ ống tiêm ở trước mặt Cục trưởng Trương, "Cục trưởng Trương."
Sắc mặt Cục trưởng Trương tối sầm, mỗi lần gặp phải cô thì không có chuyện gì tốt.
Ông muốn nghỉ ngơi a!
Mấy người bị mang về đồn cảnh sát, kết quả xét nghiệm kết quả rất nhanh được đưa ra, trong ống tiêm là một loại ma túy làm tê liệt thần kinh, một ống tiêm như thế mà tiêm vào thì người chưa có tiếp xúc qua với ma túy bao giờ sẽ trực tiếp tử vong.
Ngay cả giết người mà Đổng Uyển cũng dám làm, tâm lý vững vàng không phải người bình thường có thể so sánh được, toàn bộ quá trình cô ta đều biểu thị sự ủy khuất, bản thân cũng không biết đồ vật này là từ đâu tới.
Mà quan trọng nhất là trên ống tiêm không có dấu vân tay của Đổng Uyển.
Đồn cảnh sát lại tra xét cuộc sống bình thường của Đổng Uyển, giống như với một học sinh bình thường, không có chỗ gì đặc biệt.
Cục trưởng Trương nói kết quả điều tra cho Thời Sênh, Thời Sênh vắt chéo hai chân, mắt to trừng mắt nhỏ với bà Trương có sắc mặt tái nhợt.
Thời Sênh dời tầm mắt đi, sâu kín nói: "Các người có thể đi nhìn nhà của cô ta một chút."
"Nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn!" Diệp Giản đang ôm chó bổ sung một câu.
Lục soát nhà của người bị tình nghi mang theo chất ma túy trong người không phải là chuyện lớn gì, lệnh lục soát rất nhanh được thông qua, Cục trưởng Trương để cho người khác dẫn đội đi lục soát.
Mà kết quả lục soát lại làm cho người ta rất khiếp sợ.
Ở trong nhà Đổng Uyển lục soát ra rất nhiều công cụ sử dụng trong y học, có cái bên trên con mang theo máu, ở trong tủ lạnh nhà cô ta còn phát hiện bộ phận cơ thể người.
"Cô là Conan à?" Cục trưởng Trương cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Thời Sênh, đi chỗ nào là chết chỗ đó!
"Xin gọi tôi là Tử thần đại nhân." Thời Sênh mỉm cười.
Ảo tưởng cũng là bệnh, phải trị!
A a a, ngày nghỉ của ông a!
Cục trưởng Trương phát điên, nhanh chóng phân phó người thành lập tổ chuyên án.
Thời Sênh bị đuổi ra khỏi đồn cảnh sát, loại bệnh thần kinh này vẫn không nên chờ ở chỗ này thì tốt hơn.
"Liễu Sênh Ca, cô cứ như vậy liền giải quyết xong Đổng Uyển rồi à?" Diệp Giản còn có chút mờ mịt, cái này cũng quá nhanh đi.
Nhìn người khác nghịch tập là trải qua nghìn nan vạn hiểm được không hả?
"Tự mình tạo nghiệt, thì phải trả giá." Thời Sênh tỏ vẻ soái khí lắc lắc tay, một giây tiếp theo giọng điệu bỗng nhiên thay đổi, "Người như tôi làm sao có thể so sánh với kẻ không có não được?" Mục tiêu của ông đây chính là trời cao biển rộng.
Ngủ với Phượng Từ.
Đổng Uyển chỉ là một trong các nữ chính, quầng sáng nữ chính không có mạnh bằng một nữ chính, muốn chơi đùa với cô, phải tìm nhiều cách vào.
Chờ một chút, hình như cô quên cái gì rồi thì phải.
Thời Sênh nhìn bãi đỗ xe.
Xe của ông!
Ai đến bồi thường tiền đây?
...
Trong xe Thời Sênh còn có đồ vật, cô chỉ có thể tự mình đi lấy, kết quả lúc đi ra khỏi chỗ làm chứng liền phát hiện xe đã bị kéo đi mất rồi, chờ cô đến chỗ để xe, lại phát hiện xe của mình đã móp luôn phần đầu.
Nhân viên công tác nói cho cô biết, lúc di chuyển đã làn nó rơi từ phía trên xuống dưới.
Thời Sênh yên lặng không nói gì.
Giá trị vận may thật là mẹ kiếp!
Thời Sênh chỉ có thể một lần nữa quay lại cửa hàng.
Chờ đến lúc Thời Sênh về đến nhà, sắc trời cũng đã tối rồi.
Hàn Hiểu đang cầm điện thoại, thấy Thời Sênh đi vào, lập tức đi qua đón, "Liễu tổng, tại sao em gọi điện thoại cho chị mà chị lại không nghe máy vậy?"
Thời Sênh thả đồ vật trong tay xuống, lắc lắc tay, "Bỏ trốn với cái xe rồi."
Bỏ trốn?
Xe và điện thoại di động á?
Liễu tổng đang nói cái gì vậy?
"Gâu gâu..."
Hàn Hiểu nhìn về phía cái túi Thời Sênh xách về, một túm lông trắng trắng mịn mịn nào đó, đang chui ra từ bên trong.
"Liễu tổng... Chó... Chó..."
"Chưa nhìn thấy chó bao giờ à?" Thời Sênh xách con chó con ra ngoài, trực tiếp nhét vào trong ngực của Hàn Hiểu.
Hàn Hiểu ôm túm lông xù, vẫn còn ấm a.
A a a a, thật sự là chó!
Còn sống nữa nha!
"Liễu tổng, chúng ta phải nuôi sao?"
Thời Sênh liếc mắt nhìn cô một cái. Mắt Hàn Hiểu tràn đầy chờ mong, nuôi đi, nuôi đi nha!
"Tôi không nuôi, tự cô nuôi đi, dám làm ra chuyện gì, tôi liền bóp chết nó."
Hàn Hiểu lập tức ôm chặt chú chó nhỏ, lùi về phía sau.
Thời Sênh lại muốn mắng một câu ngu ngốc, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Đem mấy cái hộp ở bên cạnh, toàn bộ chất đống ở trước mặt Hàn Hiểu, giọng nói bình thản, "Sinh nhật vui vẻ."
Hàn Hiểu: "!!!" Hôm nay là sinh nhật của cô sao?
Cẩn thận suy nghĩ lại một chút, hình như là thế thật a.
Sau đó Hàn Hiểu quay sang mở quà, thấy lễ vật ở bên trong, sắc mặt bạo hồng.
Sáng sớm hôm nay lúc cô giặt quần áo, phát hiện nịt ngực bị hư, liền thuận tay ném đi, cô còn nhớ lúc đó Liễu tổng đúng lúc đi qua bên cạnh cô, không nghĩ tới buổi tối liền mua về cho cô rồi.
A a a, muốn gả cho Liễu tổng quá!
Muốn sinh cục cưng cho Liễu tổng a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.