Boss Là Nữ Phụ

Chương 62: Thế giới tu chân (11)




Chương 62THẾ GIỚI TU CHÂN (11)
Nói tới Quy Thiên Kiếm, thứ đồ chơi này cũng có chút lai lịch.
Quy Thiên Kiếm không phải thần khí mà là một thanh tà kiếm vô cùng nổi tiếng, lực sát thương không kém những thần khí kia.
Dù nói là tà kiếm, nhưng người muốn có được nó cũng là nhiều vô số kể, khi đó đã quấy đảo tu chân giới một phen gió tanh mưa máu.
Vì náo loạn quá lớn, kinh động Tiên giới, bị Tiên giới phái người xuống phong ấn nó. Khi đó, người của Tiên giới muốn hủy diệt nó, nhưng loại kiếm này sao có thể tùy tiện bị hủy diệt chứ, vì không có cách nào mới đành phong ấn nó lại.
Không lâu trước đây đột nhiên truyền ra tin Quy Thiên Kiếm xuất thế, Thời Sênh khi đó đang ở ngay gần, vốn là muốn đi vây xem những người đó bị Quy Thiên Kiếm ngược đãi, ai ngờ cuối cùng cô ấy lại lấy được Quy Thiên Kiếm.
Trong kịch bản, thanh kiếm này cũng sẽ xuất thế, hơn nữa người lấy được vẫn là kẻ tử thù của Diệp Thanh Thu, cho nên…
Tác giả rõ ràng vẫn là đang ép cô tự đi tìm chết.
Thật là mẹ kiếp!

Thi đấu tông môn sắp bắt đầu, người của tu chân giới ào ào tới Đồng Sơn Phái, lúc nào cũng có thể nhìn thấy một đám tu chân giả ngự kiếm bay qua đỉnh đầu.
Trong nguyên gốc, trận thi đấu này là tổ chức ở Phiêu Miểu Tông, nhưng Phiêu Miểu Tông giờ thực lực giảm sút, không có tư cách tổ chức thi đấu tông môn nên mới sửa thành ở Đồng Sơn Phái.
Thời Sênh và Phượng Từ không nhanh không chậm cùng đi bộ tới Đồng Sơn Phái, đến tham gia thi đấu tông môn đều là các môn phái, rất ít khi gặp đội chỉ có hai người như họ.
Cho nên, thỉnh thoảng sẽ có thần thức hiếu kì từ trên trời quét xuống, đến lúc nhìn rõ người, kẻ tản ra thần thức đó suýt chút nữa rơi từ trên phi kiếm xuống.
Má ơi, bên dưới là yêu nữ Thương Thù và đại ma đầu giết người không chớp mắt đó! Sao họ lại ở đây? Là muốn đợi các đại tông môn tập trung lại rồi giăng lưới quét sạch trong một mẻ sao?
Người của tu chân giới đều dùng từ đại ma đầu để gọi Phượng Từvì không ai biết tên của hắn. Còn người biết cũng sớm bị thiêu thành tro bụi rồi.
Cho nên, đợi khi Thời Sênh và Phượng Từ tới, cả Đồng Sơn Phái đã bày trận sẵn sàng, ba bước một trạm gác,năm bước một vọng gác, bố trí vô cùng hoành tráng.
“Yoo, nghênh đón ta long trọng như vậy sao?” Biểu cảm “Ta rất hài lòng, làm rất tốt” đó của Thời Sênh khiến dải người đang nhìn chằm chằm như hổ đói đều không nói nên lời.
Mẹ kiếp, ai nghênh đón ngươi chứ?
Phải tự trọng!
“Yêu nữ, ngươi muốn làm gì?” Chưởng môn của Đồng Sơn Phái đứng ra, căm phẫn trào dâng, “Hôm nay các đại môn phái đều ở đây, ngươi đừng hòng hỗn xược.”
“Lời này nói ra như thể ta là kẻ hung tàn thế sao?” Thời Sênh chớp mắt một cách vô tội.
Ngươi đúng là như thế đấy!
“Chúng ta nhiều người thế này còn sợ hai người các ngươi sao?” Người bên cạnh Đồng Sơn Phái hét lên một tiếng, “Yêu nữ, ngươi mau rời khỏi đây, chúng ta không muốn đôi co với ngươi.”
“Nhưng ta không muốn rời khỏi đó!” Thời Sênh làm khó, nhìn đám người này, “Nếu các ngươi nhìn không thuận mắt thì có thể rời đi, ta nhất định sẽ không cản các ngươi.”
Mọi người: “…” Đây là địa bàn của họ, dựa vào cái gì muốn họ rời khỏi chứ?
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!” Nếu chỉ có một mình Thời Sênh, bọn họ nhiều người vậy còn không sợ, nhưng có cả đại ma đầu kia, họ căn bản không có cơ hội thắng.
Từng có môn phái đắc tội hai người này, nghe nói là bị giết cả môn phái, bao nhiêu người đến một chiêu còn chưa có cơ hội thi triển.
Việc này bị đồn thổi ầm ầm, một vài người hiếu kì đến chỗ của môn phái đó xem thì thấy cả môn phái đều biến mất rồi, chỉ còn lại một đống tro trắng, nghe nói là bị lửa thiêu sạch. Lửa của Đại Ma Đầu lợi hại thế nào mọi người đều biết, nhưng không ngờ có thể lợi hại tới như vậy, cả một môn phái đều bị thiêu thành tro.
Thời Sênh nhún nhún vai, “Không muốn làm gì cả, chỉ là muốn vây xem một chút Thi đấu tông môn của các ngươi mà thôi, sao, không cho người ta xem à?”
“Ai biết ngươi có rắp tâm gì…”
Phượng Từ đột nhiên lên trước, lửa trong tay rừng rực, sắc mặt của chưởng môn Đồng Sơn Phái thay đổi, con ngươi hơi co lại, cắn cắn răng, nhẫn nhục hoàn thành trọng trách nói: “Mời hai vị vào trong!”
Ông ta không muốn Đồng Sơn Phái của mình biến thành tro giống như môn phái bị diệt kia.
Người khác cũng không dám nói chuyện, lửa đó thật sự nếu bén lên người họ thì không thể dập tắt được, chỉ có thể đợi bị thiêu chết.
Chưởng môn Đồng Sơn Phái dặn dò hai đệ tử dẫn Thời Sênh và Phượng Từ lên núi.
“Chưởng môn, thật sự để họ vào sao?” Thi đấu tông môn là việc lớn của tu chân giới, nếu xảy ra việc gì, Đồng Sơn Pháicủa họ sẽ phải chịu trách nhiệm.
“Không thì ngươi có cách gì?” Nếu có cách, ông ta có đến nỗi phải bấm bụng chịu như vậy sao?
“Cái này…”
Đệ tử đó liền tắt tiếng, thật ra hắn muốn nói, họ nhiều người vậy, liên thủ lại, không chắc không đánh lại hai người này, nhưng vừa nhìn sắc mặt chưởng môn đó, cuối cùng hắn vẫn không nói ra.
Sắc mặt những người khác cũng tái xanh.
Thi đấu tông môn lần này tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện!
Người dẫn đầu các phái dồn dập răn đe đệ tử trong môn mình đừng đi chọc giận họ, thấy họ là chạy.
Không chạy được? Không chạy được thì cầu xin.
Vẫn không được? Thì chỉ có thể trách mình số khổ rồi, đợi chết đi!
Đánh? Đừng đùa, đại ma đầu giơ đầu ngón tay một cái là có thể thiêu chết ngươi.

Thời Sênh đi vào Đồng Sơn Phái để xem thi đấu tông môn, người ngựa các nơi vừa kinh ngạc vừa tức giận nhưng lại không có cách nào.
Suốt đêm hôm đấy, chưởng môn Đồng Sơn Phái mở hội nghị khẩn cấp, cuối cùng xác định phương châm của đại hội.
Không được đi chọc ghẹo họ.
Căn cứ vào tin đồn mấy năm nay, nếu ngươi không chủ động đi khiêu khích họ, họ cũng sẽ không vô cớ làm hại ngươi. Cũng có nghĩa là, cứ coi như ngươi nhìn họ không vừa mắt, lấy ánh mắt nhìn chằm chằm họ, nhưng không nói gì, không làm gì thì họ cũng sẽ không làm gì ngươi.
Một thời gian sau đó cũng tương đối bình an vô sự.
Cho đến khi…
Người của Phiêu Miểu Tông tới rồi.
Kẻ thù gặp mặt liền đỏ mắt, vừa nghe Thời Sênh và Phượng Từ ở Đồng Sơn Phái, đệ tử của Phiêu Miểu Tông liền giống như cắt tiết gà vậy, hét lên muốn báo thù, muốn thay trời hành đạo, trừ hại cho dân.
Chưởng môn của Đồng Sơn Phái không ngăn nổi.
Chưởng môn Đồng Sơn Phái muốn chết cho rồi, trước đây Phiêu Miểu Tông ỷ tông chủ và mấy vị phong chủ của mình cừ khôi, đảm nhiệm vị trí đệ nhất tông môn của tu chân giới, nhưng giờ tông chủ chết rồi, mấy vị phong chủ người thì chết, người thì bị thương, mấy năm nay bị một vài người cố ý chèn ép, đến môn phái bậc hai cũng không so được, lại còn dám huênh hoang như vậy.
“Thương Thù, cút ra chịu chết đi!”
Một hàng người hét khẩu hiệu, thanh thế cuồn cuộn vây lấy nơi Thời Sênh ở.
Thời Sênhcắn hạt dưa, rất hứng thú nhìn đám người hò hét bên ngoài, những người này tinh lực rất dồi dào mà!
Phượng Từ thốt ra có chút bất mãn, “Ta đi bảo chúng im mồm, ồn ào tới nàng rồi.”
Thời Sênh vứt vỏ hạt dưa trong tay, không quan tâm nói: “Để chúng gào đi, huynh cứ lập một kết giới là được rồi.”
Cãi vã với những người này chi bằng bản cô nương đây đi tu luyện thêm.
Không có thực lực, làm sao giả bộ đây?
Phượng Từ không thể làm trái lời Thời Sênh, như vậy nàng sẽ không vui. Nhưng hắn cũng không hoàn toàn nghe lời, khi lập kết giới còn cố ý để lại trên kết giới ngọn lửa của mình, chỉ cần có người đụng vào, tuyệt đối đủ cho kẻ đó suốt đời khó quên.
Thế là người của Phiêu Miểu Tông phát hiện bất luận họ kêu gào thế nào, bên trong không hề có một chút động tĩnh nào. Nếu không phải hết lần này tới lần khác xác định hai người đó thật sự ở bên trong, không rời khỏi thì họ đều cho rằng người của Đồng Sơn Phái đang giở trò với mình.
Có người mất kiên nhẫn, đề nghị đánh vào.
Vừa đánh liền xảy ra chuyện.
Loạt đệ tử đầu tiên của Phiêu Miểu Tông gần như bị tiêu diệt hoàn toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.