Boss Là Nữ Phụ

Chương 613: Tổng tài phá sản (5)




Kể từ khi chuyển đến Bách Niên Cư, Hàn Hiểu phát hiện tổng tài nhà mình càng ngày càng rảnh rỗi không có việc gì làm. Cả một ngày chỉ có ăn xong rồi uống, uống xong rồi đi vệ sinh, đi vệ sinh xong rồi ngủ, giống y hệt cách sinh hoạt của một người già đang ở thời gian nghỉ ngơi vậy.
Có mấy lần Hàn Hiểu thử hỏi mấy câu hỏi, muốn nghe ngóng xem Thời Sênh rốt cuộc định khi nào mới chuẩn bị làm lại, thế nhưng cô căn bản còn chưa hỏi thì đã bị chuyển sang chủ đề khác.
“Liễu tổng, em nhặt được một chú chó ở bên ngoài.” Hàn Hiểu vừa bước vào nhà đã oang oang giọng.
Thời Sênh hé cuốn sách trên mặt ra, ánh mắt mơ màng nhìn ra phía cửa chính, là một chú chó giống Samoyed lông màu trắng tinh như tuyết, mới chỉ là một chú chó con.
Hàn Hiểu dắt chú chó vào trong, vẻ mặt tỏ vẻ rất thích thú, “Chú chó con này đáng yêu quá, trước giờ em vẫn muốn nuôi một con, nhưng mà không có thời gian.”
“Mấy con chó trong khu này mà cô dám nhặt về lung tung à?” Thời Sênh lại che cuốn sách lên mặt, “Chủ của nó đến tìm, cô cứ ở đấy mà chờ đền tiền đi!”
Những người sống trong khu này không phải người có tiền của thì sẽ là người có quyền. Chó ở trong khu này, nhất định là được người ta nuôi.
“Em đã hỏi bảo vệ rồi, bọn họ cũng không biết là chó của ai.” Tất nhiên Hàn Hiểu sẽ không lỗ mãng, liều lĩnh như thế, “Em đã nói với bảo vệ, nếu chủ nhân của nó đến tìm thì cứ đến đây tìm em.”
Hàn Hiểu có lẽ thực sự thích chó, cô chơi cùng với con chó giống Samoyed đó vô cùng vui vẻ.
Mãi đến tối cũng không thấy ai đến tìm, Hàn Hiểu không yên tâm gọi điện cho bảo vệ, phía bảo vệ nói cũng không thấy ai đến hỏi cả.
[Nhiệm vụ phụ tuyến: Trái tim thiên sứ]
Thời Sênh: “…”
Trái tim thiên sứ là cái quái gì vậy?
Shit thật!
Đây không phải là loại truyện đô thị nam tần sao? Tại sao lại chuyển kênh vậy!
Chẳng lẽ là nam chính có một người phụ nữ thực chất là một thiên sứ? Thế này thì quá trâu bò rồi!
[…] Ký chủ tưởng tượng nhiều thật, [Trái tim thiên sứ, còn có tên là ‘Curse’, là một viên kim cương rất nổi tiếng trong thế giới này, nhiệm vụ của ký chủ là lấy được nó.]
“Tại sao?” Nhiệm vụ phụ tuyến lần này lại còn muốn ông đây lấy viên kim cương đó sao? Cái thứ đó còn không thể ăn, để vào không gian còn chiếm thêm vị trí, trong không gian của cô còn đang có một đống kim cương quái đản kỳ dị kia kìa.
[… Và phá hủy nó.] Hệ thống bổ sung thêm một câu.
Thời Sênh chớp chớp mắt, “Cái này có thể được.”
[...] Biết ngay là ký chủ vẫn là có hứng thú với mấy việc như việc đi phá hủy này.
Trái tim thiên sứ, cái tên này sao lại có chút quen tai thế nhỉ?
“Thẩm tra số liệu trái tim thiên sứ.”
[…] Không, tôi từ chối.
Thế nhưng Hệ thống vẫn là không khống chế được mình mà bắt đầu đọc vanh vách, [Trái tim thiên sứ, được sản sinh từ biển Lệ Phi Á sâu thẳm, được nhà điêu khắc nổi tiếng Carr John trải qua suốt bảy năm một mình điêu khắc, mài giũa đánh bóng mà tạo thành. Bởi vì màu sắc hiếm thấy, hình dáng đặc biệt, nên được giao cho tên gọi trái tim thiên sứ… Trái tim thiên sứ đã qua tay nhiều người ở nhiều các quốc gia khác nhau, thế nhưng bất cứ ai khi có được nó đều bị nguyền rủa, cho nên nó còn được gọi là ‘Curse’.]
Viên đá quý bị nguyền rủa sao?
Nhưng mà sao lại muốn bổn cô nương làm cái nhiệm vụ này?
Có liên quan gì đến mi sao?
[Nhiệm vụ này có liên quan đến nam chính.]
Hệ thống tiếp tục không thể khống chế được mà giải thích, nó rất muốn im miệng lại thế nhưng lại không thể làm được.
Hu hu hu, chủ nhân, người mau về đây, ký chủ sắp chơi tôi hỏng tới nơi rồi.
“Quan hệ như thế nào?”
[…] Hệ thống nhẹ nhõm thở phào một hơi, câu hỏi này phải cần đến quyền hạn cao hơn mới có thể trả lời.
Mãi một lúc lâu vẫn chưa thấy Hệ thống trả lời, Thời Sênh văng vẳng nói một câu, “Trở về phải chỉnh sửa lại mới được.”
[…] Không, ký chủ, cầu xin cô hãy tha cho tôi!

Thời Sênh với Hệ thống trao đổi xong, Hàn Hiểu vẫn ôm chó chơi cùng nó.
Thời Sênh lôi cái máy tính về phía mình lại bắt đầu lạch tạch gõ.
Trái tim thiên sứ… Trái tim thiên sứ…
“… Tin đồn cuối cùng là được cất giữ tại hoàng thất của nước C.” Tin tức trên mạng liên quan đến trái tim thiên sứ chỉ có bấy nhiêu đây, “Nước C?”
Cái quái quỷ gì thế này!
“Liễu tổng, chị đang nói gì thế?” Hàn Hiểu không nghẽ rõ Thời Sênh đang nhắc tới gì, tò mò hỏi một câu.
“Không có gì.” Thời Sênh lắc đầu.
Hàn Hiều hoài nghi vuốt vuốt chú chó Samoyed, đúng lúc này chuông cửa đột nhiên reo lên.
Hàn Hiểu ra mở cửa, chú chó Samoyed chạy theo sau cô. Cửa phòng vừa mở ra, chú chó Samoyed này liền gâu gâu hai tiếng rồi chạy ra ngoài.
Thời Sênh vốn dĩ không chú ý đến, ai ngờ bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng cãi nhau om sòm, âm thanh càng lúc càng gần. Hàn Hiểu bị ai đó đẩy một cái, cả người cứ thế ngã nhào xuống cửa, làm cánh cửa bật mở.
Thời Sênh bước vài bước qua đó, một cô gái trẻ trang điểm tinh tế đang đứng bên ngoài cửa, mái tóc uốn xoăn bồng bềnh, trông có vẻ xinh đẹp ngây thơ.
“… Đây chẳng phải là Liễu Sênh Ca sao?” Cô gái trẻ đó vừa mở miệng thì cái xinh đẹp ngây thơ ấy ngay lập tức biến mất không còn tung tích, chỉ còn lại giọng điệu chanh chua khinh khỉnh, “Lại còn có thể ở được đây, không biết là đã được kẻ nào bao nuôi nữa?”
Thời Sênh đỡ Hàn Hiểu đứng dậy, ánh mắt lướt qua một lượt từ trên xuống dưới cô gái trẻ đó, khóe miệng hơi vểnh lên, “Tiêu Linh Lung.”
Cô tiểu sư muội ngây thơ của Diệp Phong.
Tiêu Linh Lung biết nguyên chủ và Diệp Phong ở bên nhau, trước giờ vẫn luôn ghen ghét đố kỵ với nguyên chủ.
Khuôn mặt Tiêu Linh Lung vô cùng nhanh thoáng qua một sự thù ghét. Cô ta đứng thẳng người, khẽ hừm một tiếng, “Quả nhiên là chủ như thế nào sẽ nuôi một người hầu như thế ấy, lại còn dung túng cô ta ăn trộm Tuyết Tuyết nhà tôi, giáo dục của cô ở đâu rồi?”
Hàn Hiểu giải thích, “Tiêu tiểu thư, tôi đã nói rồi, chó nhà cô tự đi lạc. Tôi đã nói với mấy anh bảo vệ rồi chứ không hề trộm chó của cô.”
Việc này, nếu như đổi thành một người khác không có mâu thuẫn gì với Thời Sênh, mọi người chỉ cần giải thích một câu là đã có thể bỏ qua.
Chẳng hiểu sao lại đi gặp phải Tiêu Linh Lung.
“Nói hay lắm, sao cô không đưa chó của tôi về trả lại tôi?” Tiêu Linh lung cười khẩy, “Có phải đến tiền lương Liễu Sênh Ca cũng không thể trả cho cô, bắt cô đi trộm Tuyết Tuyết của tôi không. Nếu thiếu tiền đến nỗi như vậy, bổn tiểu thư đây có thể ủng hộ các người một chút.”
Hàn Hiểu buồn rầu, nếu biết trước chủ nhân của chú chó này là một người như thế này, có đánh chết cô cũng sẽ không nhặt nó về nhà.
“Còn nói linh tinh nữa có tin là tôi sẽ lột da cô không.” Thời Sênh bỗng nhiên nổi quạu hung dữ.
Gương mặt chị đại một khi đã nổi quạu hung dữ thì nhất định sẽ làm người khác sợ hãi.
Cả người Tiêu Linh Lung lùi về phía sau một bước, “Cô… Liễu Sênh Ca, cô không có cái gì cả, bây giờ còn phải bám nhờ đàn ông, cô có cái gì mà ở đây hung hăng càn quấy, vẫn còn coi mình là tổng giám đốc của Liễu Thị nữa sao?”
Nói đến vế sau, giọng nói của Tiêu Linh Lung lại càng lớn.
Bây giờ cô ta không còn là một vị tổng giám đốc được người người ca ngợi nữa, tại sao cô phải sợ cô ta!
Người trong nhà lúc nào cũng mang cô ra so sánh với Liễu Sênh Ca, đến giờ há chẳng phải đã xuống dốc rồi sao!
Trong cái vòng luẩn quẩn của thiên kim tiểu thư này, Liễu Thời Sênh là xuất sắc nhất.
Một người quá hoàn hảo ắt sẽ dẫn đến nhiều thù hận, Liễu Sênh Ca chính là thuộc vào loại người như vậy.
Ngoại trừ đàn ông, đám thiên kim không thích Liễu Sênh Ca có tới một đống.
Thế nhưng bây giờ đã khác rồi.
Cô ta không còn là một Liễu Sênh Ca quyền lực mạnh mẽ nữa, cô ta đã phá sản, cô ta đã xuống dốc.
Tiêu Linh Lung đứng thẳng tắp, không hề sợ sệt đối diện với Thời Sênh.
Bám đàn ông cái ông nội nhà cô ấy!
Nhìn bổn cô nương như thế này, vừa nhìn một cái là có thể nhìn ra là một đại ca chuyên đi bao nuôi đàn ông đấy được chưa! Thiểu năng!
Bàn tay Thời Sênh nãy giờ để ở phía sau dần dần lộ ra, ánh sáng lạnh lướt qua đáy mắt của Tiêu Linh Lung, một cái ớn lạnh từ gót chân đột nhiên lan chạy toán loạn, rồi dồn thẳng lên đầu.
Thời Sênh giơ tay định chém xuống, sắc mặt Tiêu Linh Lung thay đổi rất nhiều, quay người vừa chạy vừa gào thét, “Liễu Sênh Ca, cô là đồ điên.”
Chú chó Samoyed không hề chạy theo Tiêu Linh Lung nằm sạp dưới mặt đất phát run cầm cập, trong miệng còn phát ra tiếng thút thít rên rỉ.
Có lẽ là bị thiết kiếm dọa làm cho sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.