Boss Là Nữ Phụ

Chương 608: Hạ thư (ngoại truyện)




Hạ Thư sinh ra trong một gia tộc nổi danh về đèn sách, nghe nói tổ tiên đã từng tu tiên, cũng chỉ có tổ tiên phi thăng thành công.
Ba hắn là quân nhân, không tin vào mấy thứ này, sau đó chết trận sa trường.
Cho nên ông nội liền coi hắn là người nối nghiệp gia tộc.
Từ khi hắn có thể hiểu chuyện, hắn luôn phải đọc những loại sách mà mình hoàn toàn không hiểu.
Ông nội hắn cũng không thể giải thích hết ý nghĩa viết trên đó, vì vậy việc học tập của hắn càng thêm gian nan. Cuối cùng, hắn chỉ học được một số ít lý thuyết mà thôi.
Sau đó, mạt thế buông xuống, ông nội hắn bị mẹ hắn hóa thành xác sống cắn chết, hắn một mình sinh sống giữa mạt thể trùng trùng nguy hiểm.
Lúc đầu hắn rất sợ hãi, sau đó dần dần chấp nhận thực tại, bĩnh tĩnh, trấn định, đối mặt với xác sống cũng đã dám chặt đầu chúng.
Sau nữa, hắn gặp Cảnh Chỉ và Chúc Phong.
Lúc đó, hai người kia bị một đám xác sống truy đuổi, bọn họ chỉ có hai người mà có thể làm thịt hết đám xác sống đó.
Cường giả vĩnh viễn được người tôn kính, vì thế Hạ Thư liền gia nhập với bọn họ.
Ngay từ đầu, hắn nghĩ Chúc Phong là người ổn trọng, dù sao nhìn bề ngoài thì đúng là gã luôn cho người ta cảm giác thực an toàn.
Nhưng sau khi ở chung, hắn mới biết, Chúc Phong quả thực là một tên đầu óc có vấn đề.
Nhưng không hiểu sao hắn lại thấy Chúc Phong ngốc nghếch một cách đáng yêu, mỗi lần nhìn vẻ mặt kinh ngạc của gã, tâm tình hắn liền tốt lên rất nhiều.
Ngay từ đầu, Hạ Thư không biết giới tính của mình có vấn đề.
Hắn phát hiện ra điều này là khi hắn bắt đầu lên trung học.
Lúc ở trung học, hắn ở chung phòng ký túc xá với một nam sinh khác, bình thường quan hệ giữa hai người cũng khá tốt.
Có một hôm trời mưa to, chỗ hắn nằm vừa vặn ở cạnh cửa sổ, nhưng cửa sổ hỏng rồi nên không thể đóng lại được.
Mưa cùng gió lạnh táp vào, hắn không thể nào ngủ nổi.
Gọi quản lý ký túc tới thì người đó nói đã quá khuya rồi, bảo hắn đi ngủ nhờ giường người khác, ngày mai sẽ cho người tới sửa sau.
Vì thế, hắn đành tới ngủ nhờ giường cậu nam sinh có quan hệ khá tốt với mình kia.
Giường ký túc vốn không hớn, hai đứa học sinh chen chúc trên đó, cơ hồ cả xoay người cũng không xong, vì thế khó tránh khỏi tiếp xúc thân thể với nhau.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Hạ Thư cảm giác có ai đó đang sờ sờ người mình, không biết có phải bị nhiễm gió lạnh không mà đầu óc hắn mờ mịt, mí mắt nặng trĩu không mở ra được.
Nhưng hắn lại nghe được có nói thở dốc bên tai hắn, hơi thở ấm áp phả vào mặt hắn.
Có người sờ soạng khắp người hắn, từ trên ngực xuống dưới, cầm lấy Tiểu Hạ Thư không biết đã cứng lên từ khi nào kia.
Sau đó Hạ Thư không nhớ rõ nữa, thân thể ngoại trừ mệt mỏi thì cũng không có gì khác thường, hắn nghĩ mình bị bệnh đến hồ đồ rồi nên không dám nói gì với nam sinh kia.
Nhưng từ sau ngày đó, nam sinh kia lại đối xử với hắn rất tốt, quan hệ của hai người càng ngày càng gần gũi, bọn họ cùng đi chơi, cùng học tập, ở trong mắt người khác chính là chiến hữu thân thiết.
Nhưng cuối học kỳ năm đó, nam sinh kia liền chuyển trường, nguyên nhân là gì hắn không rõ, thứ duy nhất nhận được cũng chỉ là thư do nam sinh đó gửi đến từ một thành thị rất xa xôi.
Cũng từ lúc đó, hắn nhận ra, tính hướng của mình không giống những nam sinh bình thường khác.
Hắn mê man suốt một thời gian dài, ở trên mạng tra không ít tư liệu về vấn đề này. Thời điểm ấy, trình độ nhận thức về đồng tính ở trong nước rất thấp, bình thường những người như hắn toàn bị coi là có bệnh.
Đôi khi, hắn rất nhớ nam sinh kia, ấn tượng mơ hồ trong lòng dần dần rõ ràng lên, hắn có thử liên hệ với cậu ta nhưng thư gửi đi rồi chưa từng được đáp lại một lần.
Mối tình đầu cứ thế không bệnh mà chết.
Hắn ngơ ngác vượt qua trung học, tiến vào đại học.
Hắn học ở trường có rất ít nữ sinh, cho nên vấn đề đồng tính luyến ái ở đó rất nhiều, mà lúc này, cái nhìn về người đồng tính cũng chậm rãi đổi mới.
Có rất nhiều người từng theo đuổi hắn, nhưng hắn chẳng có cảm giác gì với những người đó, luôn luôn từ chối.
Hắn nhớ lúc học đại học, còn có người nói hắn là nam thần hệ cấm dục.
Về sau gặp được Cảnh Chỉ, hắn mới biết hình tượng của mình trước đây so với Cảnh Chỉ hoàn toàn không đủ để nhìn.
Ngay từ đầu hắn cũng không thích Chúc Phong, dù sao Chúc Phong rất ngốc.
Nhưng sau đó lại nhận ra, ngốc cũng có cái hay của ngốc, ít nhất ở thời mạt thế, gã vẫn sống rất vui vẻ, lạc quan.
Ở một chỗ với Chúc Phong, hắn cũng thấy như mình không phải đang sống trong thời mạt thế vậy.
Đặc biệt từ sau khi Cảnh Hề tới đội ngũ, con hàng ngu xuẩn này suốt ngày lôi kéo hắn kể lể Cảnh Hề thế nọ, Cảnh Hề thế kia, liệu Cảnh Chỉ có bị lừa hay không?
Lúc đó, Hạ Thư thực sự rất muốn một tát đánh chết gã luôn.
Người thông minh như Cảnh Chỉ có thể bị lừa sao? Chỉ có tên đần độn này mới bị người khác lừa thôi.
Lúc ở huyện Bình, Cảnh Chỉ và Cảnh Hề gọi hắn dậy gác đêm, Hạ Thư thấy Chúc Phong sắp lăn tới gần đống rác liền định ôm hắn kéo về.
Ai mà nghĩ con hàng ngu ngốc này tự nhiên tỉnh lại chứ, Hạ Thư đành phải đứng lên, giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chúc Phong cũng đứng lên theo, nhưng không biết chân giẫm phải cái gì mà bị trượt, ngã về phía hắn.
Răng khểnh của hắn chạm vào cánh môi Hạ Thư, hắn lập tức cảm nhận được vị máu tươi, cái loại ngã rồi trở thành một nụ hôn lãng mạn mà trong ti vi hay nói đúng là quá vô nghĩa.
Chúc Phong trừng mắt nhìn hắn, môi vẫn dán trên môi, đại khái có lẽ vì choáng váng nên còn vươn lưỡi ra liếm liếm một chút.
Hạ Thư cảm thấy mình mà còn không ra tay thì chẳng khác nào cầm thú.
Cho nên hắn lập tức cường hôn Chúc Phong, sau đó còn lấy chuyện miệng bị thương khiến cho Chúc Phong quên đi chuyện bị hắn cưỡng hôn thế nào, chỉ có thể lo lắng cho vết thương của hắn.
Về sau, Chúc Phong nói hắn thật tâm cơ.
Hắn cười đáp, “Nếu không tâm cơ thì giờ cậu sẽ ngoan ngoãn nằm dưới thân tôi sao?”
Từ sau lần đó, Chúc Phong càng tỏ ra mất tự nhiên, đại khái là ánh mắt nhìn Hạ Thư cực kỳ rối rắm.
Lúc ở căn cứ Diệu Quang, vì vấn đề phòng ngủ mà hắn và Chúc Phong lại ở chung một phòng.
Càng khéo là phòng đó lại chỉ có một giường đơn.
Lúc ấy trời rất nóng, hắn đi vào phòng liền cởi hết đồ, chỉ mặc một cái quần cộc, tên ngốc đó tiến vào, nhìn thấy hắn như vậy lập tức chạy biến ra ngoài.
Đến đêm muộn, gã cọ tới cọ lui rất lâu mới đi vào phòng, “Chuyện đó, cậu ngủ trên giường đi, tôi ngủ dưới đất cho mát.”
Hạ Thư nằm trên giường không lên tiếng, yên lặng cho con hàng kia tự bò lên.
Thời tiết lúc đó, ngủ trên mặt đất còn nóng hơn trên giường, quỷ mới ngủ nổi.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Chúc Phong liền ở dưới đất đứng lên, nhìn một hồi xem hắn đã ngủ hay chưa, sau một lúc lâu, hắn mới có cảm giác giường bị lún xuống.
Vốn dĩ hắn cũng không định làm gì, dù sao hai người họ ngoại trừ có điểm ái muội thì cũng chưa xác định quan hệ rõ ràng.
Nhưng Chúc Phong kia ngủ rất lộn xộn, tay chân gác lung tung, trời đã nóng lại còn bị trêu chọc như thế, hắn càng nóng thêm.
Hạ Thư đã thử nhẫn nhịn, nhưng Chúc Phong lại càng lộn xộn hơn, cuối cùng hắn thật sự rất không đành lòng.
Chúc Phong bị hắn làm cho tỉnh giấc, suốt khúc dạo đầu đều mang theo vẻ mặt ngơ ngác.
Đến tận khi hắn chuẩn bị tiến vào rồi, Chúc Phong mới phản ứng lại, đột nhiên hét lên, “Tôi coi cậu là anh em mà cậu lại muốn ngủ với tôi.”
“Tôi muốn ngủ với cậu lâu rồi.” Hạ Thư đè tay gã, thì thầm bên tai gã, phân thân chậm rãi tiến vào.
Chúc Phong cực kỳ đau đớn, hắn chỉ có thể di chuyển chậm rãi, trong tiếng chửi mắng của Chúc Phong, hắn hoàn toàn xâm chiếm thân thể gã, xâm chiếm thể xác và tinh thần gã.
Chúc Phong chấp nhận Hạ Thư nhanh hơn so với hắn tưởng tượng rất nhiều. Hắn còn tưởng mình phải ngủ vài lần mới được, không ngờ hôm sau Chúc Phong đã chấp nhận số mệnh này.
Không nhớ rõ là lần làm tình thứ bao nhiêu, Chúc Phong căm giận lên án, “Lần đầu tiên là cậu cưỡng gian tôi, giờ còn muốn cưỡng gian tôi cả đời, cậu không thể để tôi cưỡng gian cậu một lần được à?”
Hạ Thư cười khẽ, không đáp, dùng hành động của thân thể đáp lại Chúc Phong.
Nhưng mà tôi chỉ muốn cưỡng gian cậu thôi.
Hạ Thư

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.