Boss Là Nữ Phụ

Chương 605: Ranh giới (38)




Lúc này, căn cứ thủ đô đã loạn thành một mảnh. Lúc ông Cảnh còn sống, thế lực các nơi đều không dám ngo ngoe gì. Nhưng giờ ông Cảnh đã qua đời, ai cũng muốn độc bá căn cứ, lúc này xác sống công thành, những người này vẫn còn tranh luận không ngớt.
Đến cuối cùng, khi xác sống lên được thành, bọn họ mới tạm dừng tranh luận, vội vàng điều thêm người tới bảo vệ tường thành.
Sức chiến đấu của xác sống bình thường không cao, nhưng vì số lượng quá nhiều, vô số xác sống lũ lượt leo lên tường thành, nhìn vừa bi tráng lại vừa rung động.
Xác sống dị năng lại còn lợi hại hơn dị năng giả rất nhiều.
“Không giữ nổi nữa.” Một cậu lính nhỏ đã sắp khóc tới nơi.
Một người ở phía sau giữ chặt vai hắn, giọng nói kiên định, “Giữ không được cũng phải giữ, sau lưng đều là người thân của chúng ta.”
“… Vâng!” Cậu lính lại có thêm dũng cảm, cầm lấy vũ khí nhằm về phía xác sống.
Máu tươi và máu của xác sống mơ hồ bắn đầy mắt cậu lính, hắn chỉ có thể dựa vào bản năng để phát động dị năng, giết xác sống.
Một đám chiến hữu lần lượt ngã xuống, trên tường thành hầu hết toàn là xác sống. Đúng lúc bọn họ đang tuyệt vọng, ở phía trước liền có một tiếng nổ mạnh vang lên.
Vô số xác sống bị nổ tung, bụi bay mù mịt đầy trời.
“Trên trời có người!”
Người bên cạnh cậu lính quát to một tiếng, chỉ vào bầu trời đen kịt. Cậu lính ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thanh kiếm cực lớn đang bay giữa bầu trời, có thể mơ hồ thấy được người đứng ở bên trên.
Có người tới.
Là thần tiên ư?
“Phốc…”
Nụ cười trên mặt cậu lính còn chưa kịp nở rộ thì đột nhiên hắn cứng đờ cả người, chậm chạp cúi đầu nhìn xuống, một bàn tay hư thối thong thả rút ra khỏi bụng hắn, sau đó hắn chỉ cảm thấy cổ đau nhói một trận, hoàn toàn mất đi tri giác.
Trên không trung, Thời Sênh nhìn Chúc Phong tung lựu đạn, đưa ra lời bình, “Thứ đồ chơi này ném xuống phạm vi nổ nhỏ quá, lại còn dễ tạo thành tro bụi nữa.”
Lựu đạn này lấy ở căn cứ quân sự lúc trước, trong không gian của Hạ Thư vẫn còn lưu trữ một ít, lúc này Chúc Phong mới lấy ra ném.
“Đừng nói chuyện thắt lưng không đau như thế.” Chúc Phong lại tiếp tục thả lựu đạn, phía dưới không ngừng vang lên thanh âm nổ.
Có thể nổ chết nhiều xác sống như thế đã là tốt lắm rồi.
Đám xác sống dị năng căn bản là nổ cũng không chết được.
Thời Sênh lặng lẽ móc ra tiểu cầu năng lượng, “Nhìn em diễn cho anh xem.”
Chúc Phong: “…” Ai thèm nói diễn với cô chứ?
Thời Sênh ném tiểu cầu về phía nhiều xác sống nhất, một viên vừa ném xuống, xác sống bị nổ tới tro cũng không còn, xác sống xung quanh bị trượt vào hố, bị tia sét bên trong đánh trúng, tuy rằng không đến nỗi tan thành tro bụi nhưng đều nằm yên không nhúc nhích.
“Thuần thiên nhiên, không ô nhiễm môi trường.”
Trước đó Thời Sênh từng cho bọn họ quả cầu năng lượng này nhưng chưa có cơ hội dùng, sau đó lại bị Thời Sênh thu lại.
Giờ ngẫm mới thấy, lúc trước bọn họ không mang thứ đồ chơi này ra ném quả thực là đã kiếm về một cái mạng rồi.
Mang thứ nguy hiểm thế này bên mình thật đáng sợ.
Quả cầu năng lượng vừa ném xuống, xác sống như tiếp thu được mệnh lệnh gì đó, bắt đầu lui lại.
Cả bầy xác sống rút nhanh như thủy triều, chẳng mấy chốc liền biến mất trong tầm mắt mọi người.
Xác sống lui…
Những người còn sống mất một lúc cũng không phản ứng lại được.
Thời Sênh nhìn chằm chằm về phía bầy xác sống lui đi, sau đó thoát khỏi đăm chiêu, điều khiển thiết kiếm hạ xuống căn cứ.
“Đây có phải là… Cảnh thiếu?”
Cảnh Chỉ là người nổi bật như thế, lại là cháu trai của ông Cảnh, đương nhiên làm cho người ta nhớ rất sâu sắc.
Một đám người hạ giọng thảo luận.
Những người sống sót sau tai nạn, có người cảm kích Cảnh Chỉ, cũng có người lại nhằm vào mối quan hệ giữa Cảnh Chỉ và Thời Sênh mà nói.
“Cảnh thiếu và Cảnh tiểu thư rất xứng đôi, đứng ở cạnh nhau thật đẹp mắt. Cả ngày phải nhìn xác sống, giờ lại thấy hai người đẹp như vậy, quả thực là chẳng khác nào được ăn một bàn đầy thịt ngon cả.”
“Không ngờ bọn họ lại quay về, không hiểu nổi, hai người đều nhìn vừa mắt như thế, sao cứ phải ở cạnh nhau mới được chứ?”
“Vừa rồi, nếu không có bọn họ, chúng ta cũng chết hết rồi… Dù Cảnh thiếu và Cảnh tiểu thư có ở bên nhau thì cũng chẳng có gì, ai biết chúng ta có thể sống tới lúc nào chứ.”
“Không ngờ, cuối cùng lại là Cảnh thiếu cứu mạng chúng ta.”
“Cảnh tiểu thư.” Hàn Dự từ trong đám người đi ra, trên người không biết dính máu của ai, nhìn có chút chật vật, “Vừa rồi thật cảm ơn.”
Hàn Dự biết ai mới là người làm chủ, Cảnh Hề nói gì thì Cảnh Chỉ sẽ nghe nấy, nói với Cảnh Chỉ thì không bằng trực tiếp nói với Cảnh Hề.
Thời Sênh bày ra vẻ mặt thật thà, “Vừa rồi tôi chỉ diễn cho Chúc Phong nhìn thôi.” Ai biết đám xác sống não tàn kia lại đột nhiên rút lui như thế.
Hàn Dự: “…”
Chúc Phong: “…” Vì sao lại là diễn cho tôi xem, tôi không muốn nhìn, bị nội thương trầm trọng rồi.
Hạ Thư vỗ vỗ vai Chúc Phong an ủi.
“Xuống trước đã.” Hàn Dự không hổ là nam chính, xấu hổ như thế mà vẫn có thể tỏ ra trấn định để tiếp tục câu chuyện.
Lúc Hàn Dự về thì ông Cảnh đã lâm bệnh nặng. Vì trước đó, Thời Sênh đưa Triệu Duy Duy về căn cứ thủ đô an toàn, Hàn Dự hết lòng tuân thủ hứa hẹn, trong lúc ông Cảnh nằm liệt giường, nhà họ Hàn lập tức đứng ở bên phe nhà họ Cảnh.
Sau khi ông Cảnh qua đời, nhà họ Hàn nhân họa đắc phúc, càng có nhiều quyền lợi hơn so với trước đây ở trong căn cứ.
Hắn đứng ra đón tiếp người đi, những người khác cũng không có ý kiến gì.
“Lần này Cảnh tiểu thư quyết định về lại căn cứ sao?” Hàn Dự tự mình lái xe, thái độ rất đúng mực, không hề làm người ta cảm thấy không thoải mái, cũng không làm mình mất đi thân phận.
“Về chịu tang.”
Hàn dự liền hiểu ra ngay lập tức, cũng không hỏi nhiều.
Hắn đưa đoàn người tới một khu mộ, nơi này trước kia vốn là nghĩa trang, sau khi căn cứ được thành lập cũng không cải biến gì, những người chết trận đều được chôn ở đây, bởi vì không đủ chỗ nên lúc này nhìn chỗ nào cũng thấy bia mộ, cực kỳ hỗn loạn.
Mộ của ông Cảnh chiếm cứ một góc, bia mộ cũng to hơn của người khác rất nhiều.
Hàn Dự ở bên ngoài nghĩa trang chờ họ, trong lúc đó không ngừng có người tới tìm hắn. Chờ bọn Thời Sênh ra ngoài, Hàn Dự đã xử lý xong được vài chuyện.
Hạ Thư thay thế đoàn người, lên tiếng, “Cảm ơn anh Hàn đưa nhóm chúng tôi tới đây. Nếu anh Hàn có việc bận thì cứ đi trước đi, Cảnh thiếu muốn về biệt thự nhìn một chút.”
Hàn Dự khẽ nhíu mày, muốn nói lại thôi, “Biệt thự bên kia…”
Thời Sênh nhìn về phía Hàn Dự, hắn cúi đầu nên cô không nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn, một hồi lâu sau hắn mới nói: “Tôi đưa mọi người đi tới đó.”
Đến biệt thự, Thời Sênh mới hiểu tại sao Hàn Dự lại có biểu tình kia.
Biệt thự được canh gác nghiêm mật, ba bước lại có một người đứng, ngay cả con ruồi cũng đừng nghĩ có thể bay lọt được.
Hàn Dự có giấy thông hành đặc biệt, Cảnh Chỉ lại là cháu trai của ông Cảnh, những người này không dám ngăn cản, chỉ có thể để bọn họ đi vào, nhưng phải có người mang súng đi theo ở đằng sau.
Phòng khách của biệt thự rất loạn, những thứ linh tinh cái gì cũng có, mà trên mặt đất thì toàn là mảnh vỡ của những món đồ mà ông Cảnh thích lúc còn sống.
Còn có những thứ mà Cảnh Hề thích nữa, nhìn vô cùng thê thảm.
“Sao nơi này lại bị canh gác nghiêm mật như vậy?” Hạ Thư nhíu mày hỏi Hàn Dự. Ông Cảnh đã qua đời, sao biệt thự của ông ấy lại bị canh phòng nghiêm cẩn như thế?
Thời Sênh đã đoán được một ít, nhưng Hạ Thư và Chúc Phong không đoán được nên rất kỳ quái với hoàn cảnh lúc này.
Vừa rồi cô cảm giác có cái gì đó đang nhìn bọn họ, y hệt như cảm giác ở trong thôn ngày trước.
“Đám xác sống này hình như có tổ chức.” Thánh phân tích Hạ Thư đột nhiên lên tiếng, “Xác sống phía sau không động, xác sống dị năng ở phía trước làm xung phong, xác sống bình thường chịu trách nhiệm leo lên tường thành.”
Hạ Thư dùng kính viễn vọng đảo qua đám xác sống, cuối cùng dừng lại ở một nơi nào đó, “Cảnh thiếu, cậu xem xác sống kia đi.”
Cảnh Chỉ cũng giơ kính viễn vọng lên nhìn qua phía Hạ Thư chỉ.
Giữa bầy xác sống có một thiếu niên tuấn tú, ngồi trên một đống đất vừa được đắp lên, mặc áo bành, tao nhã như một quý tộc hoàng thất tới từ thời trung cổ.
“Là vua xác sống.” Thời Sênh chống cằm, tùy ý phổ cập khoa học, “Đã khôi phục bề ngoài và trí nhớ khi còn là con ngời. So với dị năng giả, vua xác sống là kẻ đầu tiên tiến hóa thành loài người mới, có tuổi thọ cực dài và thực lực mạnh mẽ.”
Thời gian vua xác sống xuất hiện thế này là quá sớm rồi!
Đối với những tin tức mà Thời Sênh hay thuận miệng nói ra, bọn họ đã rất quen.
“Thế này thì nhân loại còn có đường sống sao?” Chúc Phong than thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.