Boss Là Nữ Phụ

Chương 586: Ranh giới (19)




Cảnh Chỉ vẫn luôn nhìn Thời Sênh, thấy vẻ mặt cô không vui thì hơi do dự, không biết có nên tới gần cô không.
Đúng lúc hắn đang rối rắm, Diệp An đã ôm Diệp Nhiên tới ngồi sát bên cô.
Cảnh Chỉ đành buông tha suy nghĩ tới bên cô, nhìn thấy Thời Sênh vừa bế Diệp Nhiên vừa véo má nó. Diệp Nhiên y y a a rất vui vẻ, bàn tay bé nhỏ không ngừng khua khoắng.
Trong đầu Cảnh Chỉ đột nhiên hiện ra cảnh tượng cô kết hôn rồi sinh con, sắc mặt hắn đột nhiên tối sầm lại, hoàn toàn không thừa nhận nổi.
Chỉ cần nghĩ tới cảnh cô và một người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp, hắn chỉ hận không thể hủy diệt thế giới ngay lập tức.
Cảnh Chỉ bị ý niệm này dọa cho nhảy dựng, bối rối rời tầm mắt sang chỗ khác.
Bọn họ là anh em.
Sao hắn có thể có suy nghĩ hoang đường đó được?
Lúc ba mẹ mất đi đã căn dặn hắn phải chăm sóc thật tốt cho cô.
Cảnh Chỉ, sao mày lại có ý niệm xấu xa như thế trong đầu?
Cảnh Chỉ hít sâu một hơi, buộc mình phải nhìn đi chỗ khác, đưa mắt ra nhìn cảnh tượng bên ngoài khung cửa đang không ngừng thay đổi.

Cảnh Chỉ vì cố ý tránh Thời Sênh nên luôn ở cùng với nhiều người, Thời Sênh cũng không thể làm gì hắn.
Cho nên, ở trong mắt Chúc Phong, hắn nghĩ rốt cuộc Cảnh thiếu cũng nghe lời của mình, sinh ra nghi ngờ với Cảnh Hề.
Nhưng mà Hạ Thư lại cho hắn một ánh mắt khiến hắn không thể hiểu nổi.
“Sao càng ngày càng nóng như vậy?” Sở trường của Chúc Phong là chém gió, “Ông đây đã sắp thành thịt nướng mất rồi. Hạ Thư, cậu không nóng à?”
Chúc Phong quay đầu nhìn thấy Hạ Thư vẫn còn mặc một cái áo khoác thì không khỏi trừng mắt. Hiện tại hắn chỉ hận không thể cởi sạch, vậy mà con hàng bên cạnh mặt vẫn không đổi sắc mặc thêm một chiếc áo khoác lên người.
Lại nhìn Cảnh thiếu, vẫn là quần áo sạch sẽ, tay áo hơi xắn lên quá khuỷu tay, để lộ ra một chiếc đồng hồ đắt tiền.
Nhưng mà hai người này lại không hề ra chút mồ hôi nào, thực không khoa học.
“Lòng yên tĩnh sẽ tự nhiên thấy mát.”
Chúc Phong trừng Hạ Thư, “Nóng như thế này, cậu bảo tôi làm sao tĩnh nổi?”
Hạ Thư bình tĩnh nhìn về phía Thời Sênh.
Chúc Phong nhìn sang lập tức nghẹn họng, lũ quái vật này.
Thời Sênh hai tay khoanh trước ngực, chân đặt trên ghế bên cạnh, hai tròng mắt khép hờ, ngực khẽ phập phồng, không biết là ngủ hay không ngủ, nhưng rõ ràng là cô cũng không cảm thấy nóng.
Trời nóng thế này mà cô còn ngủ được?
“Nhìn em làm gì?”
Chúc Phong đang nhìn chằm chằm, nghe hỏi một câu như thế lập tức trả lời theo bản năng, “Em không nóng à?”
“Nóng.” Thời Sênh hạ chân xuống, hơi hơi đứng dậy, sóng nhiệt bốn phía đều thổi tới, sao có thể không thấy nóng chứ.
“Vậy sao em không ra mồ hôi vậy?” Chúc Phong kinh ngạc.
“Tại sao phải có mồ hôi?”
“Không phải em nóng ư?” Làm gì có chuyện nóng mà không ra mồ hôi?
“Nóng thì phải ra mồ hôi à?” Thời Sênh hỏi lại.
Chúc Phong: “…” Cái này không phải là quy luật rồi sao?
Hạ Thư liếc nhìn Thời Sênh sau đó phổ cập giáo dục cho Chúc Phong: “Có một số người thể chất đặc thù.”
Chúc Phong ngậm miệng không nói. Giờ hắn không muốn nói chuyện, chỉ muốn có một cái hầm băng để chui vào.
“Quả thật là càng ngày càng nóng.” Hạ Thư nhìn ra ngoài, có thể mơ hồ thấy được sóng nhiệt xung quanh.
Mặt đất bị nắng tới khô nẻ, vết rạn khắp nơi, nhìn như mạng nhện.
“… Chống đỡ qua được giai đoạn này thì tốt rồi.” Thần tình của Chúc Phong hơi trầm xuống, có dị năng hệ thủy còn tốt, nhưng không có người có dị năng hệ thủy thì phải làm sao chứ?
Hiện tại, đa số nguồn nước đều không thể sử dụng, thời tiết nóng thế này, số người chết…
“Qua giai đoạn nóng thì sẽ tới mùa đông giá rét.” Thời Sênh tiếp một câu.
Cái này có viết ở trong kịch bản, sau mùa đông giá rét là tới sóng thần, đủ các loại thiên tai thảm thiết đều ập xuống, cuối cùng loài người tồn tại được có tới 99% là cường giả có thực lực, quyết đoán và thủ đoạn.
Hạ Thư lại nhìn Thời Sênh kỹ hơn một chút.
“Sao em biết chứ?” Chúc Phong là người rất đơn giản. Hiện tại hắn đã gần như chắc chắn người này không phải Cảnh Hề, cho nên cách nói chuyện cũng rất không khách khí.
Thời Sênh cong môi cười. “Em đẹp nên em biết.”
Chúc Phong: “…” Mất mặt!
“Hề Hề!” Cảnh Chỉ gọi cô một tiếng.
Thời Sênh bĩu môi, “Có đọc truyện mạt thế không? Có biết lộ số trong mạt thế là gì không?”
Chúc Phong: “…” Ai rảnh mà đi đọc cái thứ đó. Hơn nữa, mấy thứ đồ đó mà có thể tin à? Không phải toàn là bốc phét sao?
Thời Sênh đáp trả hắn bằng ánh mắt như nhìn một tên não phẳng.
Chúc Phong hừ lạnh, chuyển ánh mắt đi nơi khác.
Trong toa xe lại lâm vào im lặng. Chúc Phong im lặng lái xe, không biết nghĩ gì, cũng không nói gì nữa. Hạ Thư đăm chiêu nhìn Thời Sênh như đang tìm một đáp án gì đó từ trên người cô.
Thời Sênh đã sớm miễn dịch với cái nhìn của người khác, cô đứng dậy, đi tới ngồi bên cạnh Cảnh Chỉ.
Cảnh Chỉ cau mày nhưng vẫn ngồi dịch vào bên trong, chỗ ngồi ở phía trước lại ngăn trở hắn nhích vào.
Thời Sênh nắm lấy tay hắn, ngón tay vừa đụng vào đã làm hắn giật nảy người như bị điện giật, Cảnh Chỉ bèn nhìn cô cảnh cáo: “Hề Hề.”
Thời Sênh càng to gan, lập tức giữ chặt tay hắn. Cô dùng sức rất mạnh, Cảnh Chỉ tuy có thể tránh ra nhưng sẽ làm người khác chú ý tới bọn họ.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể để mặc Thời Sênh nắm lấy tay.
Sau này nhớ lại, Cảnh Chỉ nghĩ hiện tại hắn không tránh ra không phải vì cái lý do nghe rất đường hoàng ấy, chỉ đơn giản là hắn không muốn tránh mà thôi.
Ngón tay Thời Sênh đan vào ngón tay hắn, mười ngón gắn chặt lại với nhau.
Cảnh Chỉ nhìn tay cô tới thất thần, làn da khô ráo, không trắng mịn như trước kia nhưng hắn lại thấy rất thoải mái khi nắm trong tay mình.
Thời Sênh mỉm cười với hắn, ngón tay nhẹ nhàng ma sát trên mu bàn tay Cảnh Chỉ. Thời tiết đã khô nóng lại càng thêm oi bức, cả người hắn chỉ có cảm giác như bị lửa thiêu.
Yết hầu Cảnh Chỉ trượt trượt hai cái, sau đó dời tầm mắt khỏi Thời Sênh.
Hắn cần phải bình tĩnh lại một chút.

Bởi vì thời tiết quá nóng mà dị năng giả hệ thủy lại quá ít, trong đoàn không ngừng có người chết đi. Không khí trong đội ngũ lâm vào trầm lặng, có thể thấy cả sự tuyệt vọng.
Đội của Cảnh Chỉ vì ít người, ngoại trừ Chúc Phong thì vẫn còn một dị năng giả hệ thủy khác.
Bởi vì Cảnh Chỉ biết nhìn xa trông rộng, dùng tinh hạch của xác sống để tăng thực lực cho dị năng giả hệ thủy nên ngoài việc lực công kích của đội ngũ được tăng lên thì họ cũng không bao giờ thiếu nước, thậm chí còn có thừa cho Thời Sênh và Diệp Nhiên tắm nữa.
Thời Sênh là cô gái duy nhất trong đôi ngũ, Diệp Nhiên lại là trẻ con, hơn nữa vì hiện tượng quái dị lần trước nên nhiều người cũng có cái nhìn khác về Thời Sênh. Cũng vì thế mà bọn họ chẳng có ý kiến về điều này cho lắm, dù sao họ cũng không thiếu nước dùng.
“Học trưởng.”
Mộc Hâm đỏ mặt, đứng vẫy tay từ bên ngoài.
Cảnh Chỉ ngẩng đầu liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt lạnh lùng, chỉ liếc một cái rồi lại cúi đầu xuống.
“Anh, hình như là gọi anh đấy.” Diệp An ngồi bên cạnh hắn, cẩn thận nhắc nhở.
Cảnh Chỉ nhét bình sữa đã pha xong vào miệng Diệp Nhiên, biểu tình không một chút thay đổi nào.
Diệp An thấy sợ.
Ông anh này đáng sợ quá đi!
Nó ôm lấy Diệp Nhiên rồi vội vàng chạy về xe.
Cảnh Chỉ: “…” Hắn đáng sợ vậy sao?
Mộc Hâm thay mặt phía quân đội tới đây, hỏi mượn dị năng giả hệ thủy của bọn họ.
Người trong đội ngũ quá nhiều, dị năng giả hệ thủy bên đó không đủ dùng.
Điều kiện trao đổi cũng rất lớn, thậm chí còn nguyện ý cung cấp vũ khí cho họ.
Loại sự tình này, Cảnh Chỉ không cần nghĩ liền lập tức từ chối.
Sự sống chết của người khác thì liên quan gì tới hắn?
Về phần những người khác trong đội ngũ, đa số đều trải qua những chuyện không vui vẻ, làm gì còn có thứ gọi là “lòng tốt” nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.