Boss Là Nữ Phụ

Chương 571: Ranh giới (4)




Thằng nhóc đột nhiên tức giận. Thời Sênh ném lại cho nó một vẻ mặt nửa cười nửa không.
Thằng nhóc liền ủ rũ, ôm em gái không nói chuyện.
Thời Sênh xuống lầu, tìm được một thùng đựng nước. Hiện tại không có điện, Thời Sênh đành phá một cái bàn trong cửa hàng ra để làm củi đun, nấu mì ăn.
Ăn mì ăn liền nhiều tới phát ớn.
Thời Sênh nhét hết tô mì vào bụng, dù sao còn ngon hơn là không có gì ăn.
Ăn no xong, vừa ngẩng đầu cô liền thấy thằng bé kia đứng ở đầu cầu thang, ra sức nuốt nước miếng.
Thấy Thời Sênh ngẩng đầu nhìn, nó biến sắc, vội vàng chạy lên lầu.
Thời Sênh: “…” Bà đây sẽ ăn thịt nhà ngươi à?
Cô nhìn trong nồi vẫn còn một ít mì nóng, buồn bực đổ ra bát, đứng dậy đi lên trên lầu.
Vừa rồi lúc đi xuống cô đã cầm đèn pin theo nên lúc này căn phòng rất tối.
Cô đi vào, thằng nhóc như con nai con bị chấn kinh, ôm em gái lùi tít vào một góc tường.
“Ăn!” Thời Sênh đặt cái bát lên trên ghế.
Nhìn bộ dáng hung thần ác sát của Thời Sênh, thằng bé nào dám đi qua, chỉ có thể hít hít mùi thơm cho đỡ thèm.
Đã lâu rồi nó không được ăn đồ nóng.
Đói quá!
“Ực ực ực…”
Thời Sênh rọi đèn pin về phía nó. “Còn muốn ông đây đút cho à?”
Thằng nhóc sợ tới mức run lẩy bẩy, một hồi lâu sau mới đi tới bên cái ghế, cẩn thận nhìn Thời Sênh vài lần, thấy cô không có hành động kỳ quái gì mới một tay bưng bát, một tay ôm em gái, thụt về chỗ góc nhà.
Căn phòng thật im lặng, chỉ có âm thanh ăn mì do thằng nhóc phát ra.
Nó không phát ra thanh âm quá lớn, sợ chị gái đối diện sẽ tức giận.
Nó không hiểu nổi tại sao chị gái này lại cho mình ăn. Nó nhìn qua khung cửa sổ ra thế giới bên ngoài, người lớn có thể vì mạng sống của mình mà giết chết bè bạn.
Cũng có thể vì một chiếc bánh bao mà trở mặt với chính người thân của mình.
Còn chị lại cho nó đồ ăn?
Tại sao chứ?
Thằng nhóc ăn xong cũng không suy nghĩ vấn đề này nữa, tất nhiên cũng không dám hỏi. Đối diện với chị gái đó, nó chỉ cảm thấy hình như không đáng ghét nhưng cũng không dễ ở chung.

Một đêm an ổn.
Lúc thằng nhóc tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường, nó sờ sang bên người theo bản năng, không có gì.
Không thấy em gái đâu!
Thằng nhóc ngồi bật dậy, đôi mắt thâm sì đảo quanh căn phòng một lần, không thấy ai. Đáy lòng nó đột nhiên nổi lên một cỗ kinh hoàng.
Ngay cả giầy cũng không kịp xỏ, nó chạy nghiêng ngả, lảo đảo ra khỏi phòng.
Dưới lầu, Thời Sênh ôm con nhóc ngồi dưới đất, bên cạnh là một đống đồ linh tinh.
Cô cau mày cho con nhóc ăn, con nhóc y y nha nha hóng chuyện, bàn tay nhỏ túm lấy tóc cô giật giật.
Thằng nhóc chạy xuống thì thấy một màn như vậy.
Vẻ mặt cô không tính là dịu dàng, cũng cực kỳ không kiên nhẫn, nhưng cô vẫn không chịu dừng cho đứa bé ăn.
Nghe thấy tiếng xuống lầu của thằng nhóc, Thời Sênh ngẩng đầu: “Con nhóc này sao lại phiền như thế, mau tới ôm đi.”
Thằng bé vội vàng đi tới ôm em gái vào lòng. Nó thấy rõ trên mặt đất sữa bột không biết lấy từ đâu ra và một ít đồ ăn cho trẻ em.
Nhìn thấy miệng em gái đầy sữa bột, trong lúc nhất thời nó nghẹn lời không biết nói gì.
Thế mà chị ấy lại cho con bé ăn bột sữa trực tiếp.
Bột sống, cứ thế cho ăn!
Rõ ràng bên kia có nước.
“Cảm ơn.” Thằng nhóc cúi đầu nói lời cảm ơn.
Tuy rằng nó không biết chị ta lấy mấy thứ này ở đâu ra, nhưng chắc cũng không dễ mà có được.
Thời Sênh chống cằm, con ngươi tỏa sáng: “Biết tại sao chị giúp nhóc không?”
Thằng nhóc khó hiểu: “Vì sao ạ?” Nó cũng rất muốn biết vấn đề này.
Thời Sênh mỉm cười, “Bởi vì nhóc rất yêu em gái mình.”
Nó rất thương yêu em gái ư?
Đây là lý do ư?
Trước khi mạt thế sụp xuống, cha mẹ nó cũng rất thương yêu anh em nó.
Nhưng mạt thế tới…
Thằng nhóc nhìn cô chằm chằm, Thời Sênh đứng dậy, “Chị phải đi đây. Mấy thứ này đủ cho hai đứa sống một thời gian, có thể sống sót hay không thì phải nhìn vào chính nhóc rồi.”
Cô lại dừng một chút, “Nhưng mà… Chị đề nghị nhóc không nên mang theo em gái mình. Con bé sẽ làm liên lụy tới nhóc thôi.”
Nụ cười trên mặt cô mang theo một chút ác ý, “Nhóc sống một mình sẽ càng dễ dàng hơn.”
Thằng nhóc không hề nghĩ ngợi, lập tức ôm chặt em gái vào lòng, vẻ mặt kiên định, “Em sẽ dẫn nó theo.”
Nó chỉ có một đứa em gái này, dù thế nào, dù phải chết thì nó cũng muốn chết cùng em gái.
Thời Sênh nhún nhún vai, cầm thiết kiếm ra ngoài.
Thằng nhóc nhìn mấy thứ đồ trên mặt đất rồi lại nhìn Thời Sênh mở cửa đi ra khỏi cửa hàng.
Nó cắn môi, ôm con nhóc chạy lên lầu, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái ba lô, nhét vội một ít quần áo của em gái và đồ dùng vào.
Lại chạy bình bịch xuống, nhét nốt mấy thứ trên mặt đất vào túi, thằng nhóc rất vội vã, tay chân luống cuống, mất một hồi lâu sau mới chuẩn bị xong.
Nó đeo ba lô lên lưng, ôm em gái chạy ra ngoài.
Nó muốn đi theo chị gái này.
Cho dù nó ở lại đây thì không bao lâu nữa, hai anh em nó cũng sẽ chết vì hết thức ăn.
Thế giới bên ngoài hoàn toàn khác so với thế giới mà nó nhìn qua khung cửa sổ. Thằng nhóc hơi lùi bước chân, nó nhìn về phía thân ảnh đã sắp biến mất, hít sâu một hơi, sau đó liều mạng chạy về phía đó.
Thời Sênh muốn tìm một chiếc xe, tuy rằng cô có thể bay nhưng ở trên cao thực sự là quá cmn lạnh.
Ở thời điểm cạn kiệt linh lực thế này, nếu không phải vội vàng hay phải chạy trối chết thì cô không muốn bay tới bay lui trên cao.
Trên đường không thiếu xe, đáng tiếc hầu hết đều không thể sử dụng.
Cuối cùng, cô tìm được một chiếc xe việt dã ở trước một nhà nghỉ, đại khái là có người trong lúc vội vàng chạy trốn nên đã mở sẵn cửa xe, thậm chí chìa khóa còn không rút ra.
Thời Sênh leo lên, nhìn bình xăng, nhất thời mặt mũi suy sụp.
Mẹ kiếp, không có xăng!
Cô còn nghĩ xe tốt thế này sao không có ai lấy.
Thời Sênh xuống xe, chuẩn bị tìm một chiếc khác, vừa quay đầu liền thấy thằng nhóc kia chạy theo cô, sau lưng còn có một xác sống đang đuổi theo.
Thằng nhóc tay chân ngắn cũn cỡn, lúc chạy cũng chỉ được tốc độ ngang ngửa với xác sống, trong lòng còn ôm một đứa bé, nhìn thật buồn cười.
Thời Sênh không tính để ý tới nó, vừa định xoay người đi thì lại nhìn thấy thằng nhóc kia đang che chở toàn thân cho em gái mình, cô dừng một chút, không có ý tốt, nói: “Nhóc ném con bé đi, nó sẽ không đuổi theo nhóc nữa.”
Thằng nhóc vừa chạy vừa thở hổn hển, căn bản không có thời gian trả lời Thời Sênh, nhưng nó lại dùng hành động để chứng minh quyết tâm của mình.
Nó sẽ tuyệt đối không bỏ em gái lại.
Mắt thấy thằng nhóc đã sắp chạy tới trước mặt Thời Sênh, đột nhiên ở cửa hàng bên cạnh lại lao ra một xác sống nữa, ngăn cản đường đi của nó.
Thằng nhóc bị buộc phải dừng lại.
Trước có sói, sau có hổ.
Xác sống gầm nhẹ một tiếng lao về phía thằng nhóc, thằng nhóc sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hai chân mềm nhũn.
Một bàn tay đầy máu vồ tới trước mặt, những móng tay sắc nhọn kia chỉ cào được lên người nó, nó sẽ chết.
Thằng nhóc đột nhiên xoay người, bảo vệ đứa bé vào trong lòng.
ở cửa hàng ẩm thực ở đây là hoàn toàn chính xác.
Thời Sênh đi qua ngã tư, trên đường gặp mấy xác sống, cô liền giải quyết chúng mà không tốn bao nhiêu khí lực.
Đi tới giữa ngã tư, cô thấy một cửa hàng bánh ngọt, cửa hàng vẫn đóng rất gọn gàng, xem ra là chưa có ai ra vào.
Thời Sênh đi qua, mở cửa, trong cửa hàng rất tối, chỉ có thể thấy rõ bố cục cơ bản mà thôi.
So với bên ngoài nơi nơi là máu tươi thì trong này quả thực rất sạch sẽ.
Thời Sênh đóng cửa lại, lấy ra một cái đèn pin, chiếu xung quanh.
Tủ bày bánh sạch sẽ, không có đồ ăn gì. Thời Sênh nhướng mày, cái này không bình thường.
Mạt thế buông xuống, tất cả mọi người đều vội vàng chạy nạn, cửa hàng này không những rất sạch sẽ mà ngay cả đồ ăn cũng không có.
Bình thường, tại các cửa hàng bánh ngọt, trong các tủ kính thường có không ít bánh bày sẵn, cho dù một vài người lúc cuống cuồng có mang theo thì cũng không thể nào thu dọn sạch sẽ như vậy được.
Thời Sênh muốn lui ra ngoài theo bản năng.
“Đứng yên!”
Ánh đèn trong tay Thời Sênh hơi nghiêng, chiếu về nơi phát ra tiếng nói.
Đó là lầu trên của cửa hàng bánh ngọt, một thằng nhóc con đứng đó, cầm trong tay một khẩu súng, họng súng đen ngòm hướng về phía cô.
Thằng nhóc con khoảng bảy, tám tuổi, xanh xao vàng vọt, quần áo trên người rộng thùng thình, lay động phất phơ.
Hình như nó rất sợ hãi nên tay cầm súng cũng run lên.
Ánh đèn đột nhiên lia qua, nó bị ánh sáng đâm vào mắt làm cho chói lóa không mở nổi mắt ra, bối rối kêu lên, “Không được động đậy, nếu không tôi sẽ nổ súng!”
Thời Sênh quơ quơ đèn pin trong tay, nói: “Làm gì có đạn.”
Sắc mặt thằng nhóc nhất thời trắng bệch, cây súng này của nó vốn không có đạn.
Không ngờ chị gái này vừa nhìn đã biết ngay.
Làm sao bây giờ?
Thằng nhóc sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, chị gái này có cướp đồ ăn của nó không, liệu có giết nó không?
“Oa!”
Tiếng trẻ con khóc toáng lên làm thằng bé sợ tới mềm nhũn hai chân, ngã ngồi trên cầu thang. Giây tiếp theo, nó cũng không để ý tới Thời Sênh nữa, dùng cả tay và chân bò lên lầu.
Không gian tối om đột nhiên có ánh sáng, nó quay đầu lại nhìn theo bản năng.
Cô gái kia vẫn còn đứng bên dưới, lia đèn chiếu sáng cho nó, cũng không có ý định đi lên.
Nó bất chấp mấy chuyện này, nghiêng ngả, lảo đảo phi lên lầu.
Ở trong căn phòng trên lầu hai, trên giường, một đứa bé đang khóc ỉ ôi.
Thằng bé vọt tới trước giường, ôm đứa trẻ con vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nó: “Em gái ngoan, đừng khóc, em gái đừng khóc.”
Nó ôm đứa bé rúc vào một góc, sợ chị gái kia đi từ dưới lầu lên.
Đứa bé khóc rất thương tâm, thằng bé đưa ngón tay cho vào miệng đứa bé, đứa bé lập tức ngậm miệng ra sức mút.
Nhưng mút nửa ngày vẫn chẳng được gì, nó lại bắt đầu gào lên.
“Em gái đừng khóc nữa…” Giọng thằng nhóc nghẹn ngào. Chúng nó đã hết đồ ăn, một chút đồ ăn cuối cùng cũng đã ăn hết từ hôm qua rồi.
“Này nhóc, có thể làm cho nó đừng khóc được không.” Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, giọng cô gái kia vang lên đầy buồn bực, “Cứ gào thế này, xác sống ở cả thành phố này sẽ vây lại đây đấy.”
Thằng bé sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, ôm đứa bé lùi vào góc tường, “Em… Ở đây bọn em chẳng có gì cả… Chị tha cho chúng em… xin chị đấy.”
“Nhóc làm cho con bé dừng khóc trước đi đã.” Thời Sênh không kiên nhẫn lắc lắc đèn pin, ánh sáng đảo qua khắp căn phòng.
Nơi này có không ít túi bánh ngọt đóng gói, nhưng giờ đều hết sạch, chắc là bị một lớn một nhỏ này ăn hết rồi.
“… Em gái em…” Thằng bé nghẹn ngào, ôm đứa bé thật chặt, “Nó… đói bụng, em không có cách nào dỗ nó ngừng khóc cả.”
Thời Sênh nhìn nó vài lần, sau đó lấy từ trong không gian ra một thứ quả ném tới.
Thằng nhóc nhìn trái cây ở trước mắt, không khỏi kinh ngạc nhìn Thời Sênh.
Thời Sênh hung hăng trừng mắt với nó. “Nhìn cái gì mà nhìn, còn khóc là ta giết chết cả hai đứa.”
Thằng nhóc run lên, vẫn nhìn Thời Sênh nghi ngờ, một hồi lâu sau mới cắn răng nhặt thứ quả kia lên.
Giờ nó không có cái gì để ăn, dù chị gái này không tới thì anh em nó cũng chẳng sống được thêm mấy ngày.
Thằng nhóc nhìn kỹ quả trong tay vài lần, nó cũng không biết đây là quả gì.
Da màu xanh, vỏ ngoài hơi thô ráp, bóc ra lại thấy bên trong mềm mềm.
“Lột vỏ làm gì, cứ thế ăn.”
Tay thằng nhóc run lên, khóc nức nở, “Em gái em không cắn được.”
Thịt quả tuy rằng mềm nhưng vỏ trái cây lại rất cứng, đối với một đứa trẻ chưa mọc răng mà nói thì chắc chắn không cắn nổi.
Thời Sênh không nói chuyện nữa.
Thế là thằng nhóc lại tiếp tục bóc vỏ cây, nó tự mình ăn hết lớp vỏ, đợi một lát không thấy có triệu chứng gì mới đút thịt quả cho em gái. Thịt quả hơi chát, đứa bé gái vừa ăn vừa nhăn mặt.
Nhưng đói khát với trẻ con mà nói là một thứ rất đáng sợ, vì thế cuối cùng nó vẫn ăn hết được thứ thịt quả chua chua chát chát ấy.
Đứa nhỏ này cũng không ăn nhiều lắm, một quả là đã miễn cưỡng no rồi, ăn no xong nó liền cầm lấy ngón tay của anh trai mình rồi lại ngủ.
“Cảm ơn!” Thằng nhóc cúi thấp đầu nói lời cảm ơn Thời Sênh.
Thời Sênh dựa vào cửa, đèn pin chiếu lên bàn học, trên đó có một bức ảnh chụp.
Trong ảnh chụp là một đôi vợ chồng, có lẽ là cha mẹ hai đứa nhóc này.
“Họ chết rồi à?”
Thằng nhóc nhất thời không phản ứng kịp, chờ đến khi nhìn theo hướng đèn mới hiểu cô đang hỏi cái gì.
Biểu tình của nó có vẻ mất mát: “Không biết.”
Thằng nhóc này và em gái nó bị cha mẹ vứt bỏ lại. Trước đó họ cũng muốn dẫn nó đi theo, nhưng vì em gái nó quá bé, khóc không dứt, rất dễ gọi xác sống tới.
Bọn họ thử vài lần nhưng lần nào cũng thất bại, vì thế họ chỉ định mang thằng nhóc đi, để đứa bé gái lại.
Nhưng thằng nhóc không muốn thế, nó rất thích em gái mình cho nên không muốn đi cùng họ.
Tình hình càng ngày càng không tốt, đồ ăn cũng càng ngày càng ít, rốt cuộc hai đứa nó cũng bị vứt bỏ.
Mạt thế, còn sống là nguyện vọng của tất cả mọi người.
Tình cảm anh chị em, cha mẹ, mấy thứ này căn bản không đáng nhắc tới.
“Hận không?”
Hốc mắt thằng bé ửng đỏ nhưng cố nén để không khóc, “Hận.”
Họ là cha mẹ nhưng lại vứt bỏ con của mình.
“Hận cũng vô dụng thôi, nhóc mang theo một đứa trẻ con sẽ không sống nổi, cha mẹ nhóc đã lựa chọn đúng.”
Trẻ con chính là trói buộc ở mạt thế này, là chúa gây phiền toái, hấp dẫn sự chú ý của xác sống.
“Chị nói bậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.