Boss Là Nữ Phụ

Chương 566: Nhân yêu thù đồ (31)




Hai giọt máu trong nước sạch tất nhiên không có cách nào dung hợp lại với nhau, ánh mắt chúng yêu nhìn Thời Sênh lập tức trở nên kỳ lạ.
Các loại ánh mắt phức tạp không ngừng rơi vào trên người Thời Sênh.
Yêu tộc và yêu tộc, bất kệ là chủng tộc gì, máu cũng có thể dung hợp lại với nhau. Nhưng mà bán yêu và yêu tộc cũng không được, trong cơ thể của bán yêu có máu của loài người, tất nhiên không có cách nào dung hợp lại được.
Ngu Tiểu Thất mím môi không nói chuyện.
Ngược lại là Hồ Vương, sắc mặt rất khó coi, con gái mà mình thương yêu nhiều năm như vậy, bỗng nhiên phát hiện không phải là con gái của mình.
Cái này dù đặt lên người ai cũng không thể chấp nhận được.
"Vương..."
Hồ Vương hít sâu một hơi, lạnh giọng phân phó, "Tra chuyện năm đó cho ta."
Con gái của mình bị người ta đánh tráo, ông lại hoàn toàn không biết gì hết.
Thời Sênh không sao cả bước đi thong thả, cái đuôi lông xù đưa qua đưa lại, rất là đáng yêu.
"Sắp xếp chỗ ở cho Ngu Tiểu Thất và Huyền Phong." Hồ Vương chỉ để lại những lời này liền phất tay áo rời đi.
Cũng không nói là sẽ xử lý Thời Sênh như thế nào, những người khác cũng không dám tự tiện quyết định gì.
"Ngu Y, ngươi chiếm vị trí của ta nhiều năm như vậy, cũng nên lấy về rồi." Ngu Tiểu Thất từ trên cao nhìn xuống Thời Sênh.
Nàng bị đối xử như vậy ở trong hồ tộc, đều là bởi vì nàng ta đoạt thân phận của mình.
"Ờ."
Thời Sênh bước cái chân nhỏ bé ngắn ngủn muốn rời đi, bỗng nhiên Ngu Tiểu Thất bước lên trước, ngăn cản đường đi của cô, "Ngu Y, chẳng lẽ ngươi không nên xin lỗi ta vì đã thay thế vị trí của ta nhiều năm như vậy hay sao?"
Nàng dựa vào cái gì mà bình tĩnh như vậy.
Trong lòng Ngu Tiểu Thất rất tức giận, nhiều năm như vậy nàng được hưởng thụ cẩm y ngọc thực, hô phong hoán vũ, có phụ thân sủng ái, nhưng còn nàng thì sao?
Bị người ta bắt nạt, ngoại trừ cười nhạo thì vẫn là cười nhạo.
Thời Sênh ngửa đầu suy nghĩ, nhìn đi lên như thế này, Ngu Tiểu Thất thật sự là rất cao lớn!
"Cũng không phải ta đổi, tại sao phải xin lỗi?" Giọng nói của Thời Sênh rất bình tĩnh, "Ngươi muốn để cho người khác nói xin lỗi, thì nên đi tìm yêu quái trước đây đã đổi chúng ta."
Cho dù trước đây nguyên chủ thật sự bị đổi với nữ chính, nhưng đó cũng không phải là chuyện nguyên chủ có thể quyết định.
Thời Sênh vòng qua Ngu Tiểu Thất, như một làn khói chạy ra ngoài.
Không biến được hình người, không thể giả bộ, không vui.
Ngu Tiểu Thất nắm chặt nắm tay, nhìn theo hướng Thời Sênh biến mất.
...
Ngày thứ tư Thời Sênh lại bị kêu đi gặp Hồ Vương.
Bây giờ yêu quái từ trên xuống dưới của hồ tộc đều biết Thời Sênh là một con bán yêu, nàng cướp đi vị trí của con gái chân chính của Hồ Vương.
Những yêu quái trước đây nịnh nọt cô, lập tức liền bắt đầu bỏ đá xuống giếng.
Hoạn nạn gặp chân tình!
Trên đường Thời Sênh đi qua, thu hoạch được vô số lời nói khinh bỉ và châm chọc.
"Thảo nào bây giờ ngay cả hình người mà nàng cũng không thể duy trì được, thì ra là bán yêu, thật ghê tởm."
"Không biết xấu hổ."
"Nên đuổi nàng ra khỏi yêu tộc, yêu tộc chúng ta cũng không có quái vật như vậy."
Thời Sênh ung dung thong thả đi qua bọn họ.
Trước đây Hồ Vương thấy cô đều mắng cô là con nhóc kia, bây giờ lại ngồi ngay ngắn ở trên cao một cách hiếm có, vẻ mặt nghiêm túc.
Bây giờ trong lòng Hồ Vương rất là phức tạp.
Dù sao đây cũng vẫn là đứa con gái mà ông nuôi nhiều năm như vậy, không có tình cảm thì nhất định là giả, nhưng mà nàng lại không phải con gái ruột của ông.
Hồ Vương nhìn chằm chằm Thời Sênh một hồi mới chậm rãi mở miệng.
"Dòng máu chảy bên trong cơ thể con chính là máu bán yêu. Yêu quái năm đó đã đổi con chắc là từng đặt phong ấn ở trong cơ thể con, phong ấn lại huyết mạch con người của con. Chuyện năm đó, bây giờ đã không tra được, ta cũng không có ý định truy cứu nữa, con là vô tội." Hồ Vương dừng một chút, "Yêu tộc không cho phép có bán yêu, con rời khỏi yêu tộc đi."
"Vâng."
Hồ Vương thấy Thời Sênh không lưu luyến chút nào đi ra ngoài, liền lên tiếng gọi cô lại, "Tiểu Y."
Ông đi từ phía sau bước lên phía trước, ngồi xổm người xuống, nhìn Thời Sênh, "Ở bên ngoài không nên vọng động, phải đề phòng con người, mấy thứ này con cầm để phòng thân đi."
Hồ Vương đeo một sợi dây hồng có treo sáo ngọc lên cổ Thời Sênh.
Yêu tộc không chấp nhận bán yêu, dựa theo quy củ, ông cần phải xử tử nó.
Bây giờ thả nó đi, đã là ngoại lệ rồi.
"Cảm ơn."
Hồ Vương nhìn bóng dáng của Thời Sênh biến mất ở cửa, hơi thở dài.
Sau khi Thời Sênh rời đi, có yêu quái từ ngoài cửa tiến vào, do dự mở miệng, "Vương, ngài không cảm thấy biểu hiện của công... quá mức bình tĩnh sao?"
Từ khi chuyện này xảy ra, nàng vẫn chưa từng hỏi bất cứ cái gì, cũng chưa từng ầm ĩ, rất bình tĩnh chấp nhận kết quả này.
Hồ Vương khoát khoát tay, "Đi gọi Tiểu Thất đến đây đi."
"... Vâng."
...
Có lẽ là Hồ Vương sợ đêm dài lắm mộng, Thời Sênh vừa ra khỏi cửa thì có người dẫn cô rời khỏi yêu giới.
"Công chúa điện hạ."
"Công chúa điện hạ, chờ chúng ta một chút."
Một đám yêu tinh nhỏ từ phía sau xông đến, "Công chúa điện hạ, ngài vĩnh viễn là công chúa điện hạ trong lòng chúng ta, chúng ta muốn đi cùng ngài."
Những yêu tinh nhỏ này đều là do Thời Sênh cứu được ở Nhạc Dương Tông.
"Theo ta sẽ không có kết cục tốt." Thời Sênh không muốn mang theo cái đuôi, mặt lạnh từ chối, "Hơn nữa các ngươi sẽ liên lụy đến ta, ở lại sống thật tốt ở yêu tộc đi."
"Công chúa điện hạ, mạng của chúng ta đều là do ngài cứu, chúng ta không sợ chết." Công chúa điện hạ mạnh miệng nhưng mềm lòng, bọn họ không để mình bị đẩy ra ngoài đâu.
"Đúng vậy! Công chúa điện hạ, chúng ta muốn đi cùng ngài."
Thời Sênh: "..."
#Cầu hỏi, ngăn cản một đám yêu tinh nhỏ tự tìm đường chết thì nên làm như thế nào? Online chờ, rất cấp bách!#
Thời Sênh rất không muốn mang những tiểu yêu tinh này đi, nhưng mà nhóm yêu tinh nhỏ này lại nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau cô, hạ quyết tâm muốn đi theo cô.
Thời Sênh lười quản bọn họ, nhanh chóng đi về phía cửa ra của yêu giới.
"Ở phía trước, ngăn nàng lại!" Bỗng nhiên phía sau vang lên một tiếng hét lớn.
Nhóm yêu tinh nhỏ quay đầu nhìn lại, cùng nhau đổi sắc mặt, "Công chúa điện hạ đi mau, chúng ta giúp ngài ngăn cản bọn họ lại."
Con yêu quái dẫn đường kia cũng trở nên khẩn trương, tại sao những yêu quái này lại đến nhanh như vậy?
Thời Sênh cũng biết đến quy củ của yêu tộc.
Có lẽ những yêu quái này muốn xử tử cô.
"Mang công chúa điện hạ đi đi."
Một con yêu quái nhỏ cũng không để ý đến cái gì là bậc lễ nghĩa, ôm lấy Thời Sênh, vội vàng chạy như điên về phía cửa ra.
Nhưng mà tốc độ của bọn họ vẫn còn chậm.
Đúng lúc bị đám yêu quái kia đuổi theo ra bên ngoài.
"Giao nàng ra đây đi." Một nam nhân lưng hùm vai gấu tức giận trừng mắt, "Nàng là bán yêu, phải xử tử, các ngươi muốn tạo phản sao?"
"Không!" Yêu quái nhỏ ôm Thời Sênh kiên quyết cự tuyệt, "Công chúa điện hạ là yêu quái tốt."
"Nàng là bán yêu, bán yêu!" Nam nhân gia tăng âm lượng, "Các ngươi đã quên quy củ của yêu giới rồi à?"
"Thân là bán yêu cũng không phải là lỗi của công chúa điện hạ. Nàng cũng không có làm gì sai, các ngươi dựa vào cái gì mà xử tử công chúa điện hạ!"
"Chúng ta sẽ không giao công chúa điện hạ cho các ngươi, trừ khi chúng ta chết!"
"Được! Các ngươi đã muốn chết như thế, vậy thì cũng đừng trách ta không nể mặt." Nam nhân đó hừ lạnh, phất tay, "Bất kể sống chết."
Móng vuốt nhỏ của Thời Sênh đỡ trán, thật sự là phiền phức, đã bảo họ đừng đi theo rồi mà.
Kiếm của ông đâu?
Thiết kiếm đột nhiên xuất hiện, nhưng mà quá lớn, móng vuốt nhỏ của Thời Sênh căn bản không cầm được.
"Kiếm chém yêu!"
Không biết là ai hoảng sợ kêu một tiếng, những yêu quái vừa rồi còn muốn tới gần bọn họ, lập tức lui về phía sau, sợ hãi nhìn thiết kiếm lơ lửng trên không trung phát ra hàn quang lạnh thấu xương, khí thế bức người.
"U u u!" Thân thiết kiếm rung động, một luồng áp lực vô hình phát ra từ thân kiếm, ép những yêu quái này liên tục lui về phía sau.
Ngươi mới là kiếm chém yêu, cả nhà ngươi đều là kiếm chém yêu, ta không gọi là kiếm chém yêu đâu nhá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.