Boss Là Nữ Phụ

Chương 562: Nhân yêu thù đồ (27)




Thời Sênh bị một đám yêu tinh nhỏ đuổi chạy khắp nơi. Con mợ nó nếu bọn họ ẩn giấu thân phận một chút thì còn tốt, kết quả bọn họ căn bản không ẩn giấu tí gì.
Cùng lúc khi đuổi theo cô, đám này yêu tinh nhỏ này còn bị người khác đuổi theo.
Có lúc Thời Sênh còn phải quay lại cứu đám ngu xuẩn này.
Nhưng mà mấy ngày gần đây cô không thấy đám yêu tinh nhỏ kia.
Chẳng lẽ bọn họ buông tha rồi à?
Thời Sênh lắc đầu, bọn họ đuổi mình đuổi đến vô cùng thoải mái, làm sao có thể không rên một tiếng liền buông tha.
Thời Sênh một bên suy nghĩ tìm tòi, vừa đi vào một tửu lâu.
Đệm bụng trước đã.
Lúc ăn được một nửa, mới vừa rồi một đám hán tử ở bên cạnh còn đang nói chuyện nữ tử của thanh lâu nào tương đối thoải mái, thì trọng tâm câu chuyện đột nhiên thay đổi.
"Gần đây Nhạc Dương Tông bắt được rất nhiều yêu quái. Yêu giới thả nhiều yêu quái đi ra như vậy, có phải là muốn khai chiến với chúng ta hay không?"
"Yêu giới vừa thống nhất, làm sao có thể khai chiến với chúng ta. Ta nghe nói bọn họ đang tìm người nào đó a."
"Tìm người? Tìm người nào?"
"Ai biết, hôm qua không phải người của Nhạc Dương Tông mới bắt được một nhóm sao, nói không chừng mấy ngày nữa liền có tin tức truyền ra."
Khóe miệng Thời Sênh co quắp một hồi.
Người ta bắt yêu mà dùng từ nhóm để hình dung.
Đám yêu tinh nhỏ này cũng đủ dại dột.
...
Nhạc Dương Tông.
Cô và cái tông môn này cũng có thù oán rất sâu, đầu tiên là bị bọn họ đuổi giết.
Bây giờ cô vẫn là địch nhân trên đầu sổ đen của Nhạc Dương Tông.
Xúc động thật!
Yêu tinh nhỏ bị bắt đều phải đưa về Nhạc Dương Tông, thống nhất xử lý, có lẽ những người đó là sợ đêm dài lắm mộng, lại dùng bùa truyền tống xa xỉ.
Thời Sênh giẫm lên thiết kiếm bay trên bầu trời đến Nhạc Dương Tông.
Đệ tử trông núi, chỉ thấy một cái bóng lướt qua, căn bản không thấy rõ là cái gì.
Trên quảng trường của Nhạc Dương Tông.
Nhóm yêu tinh nhỏ bị giam ở trong mấy cái lồng sắt, mỗi người đều là vẻ chán nản tuyệt vọng.
Yêu tinh giáp: "Tại sao công chúa còn chưa tới cứu chúng ta?"
Yêu tinh ất: "Có thể công chúa không biết chúng ta bị bắt."
Yêu tinh bính: "Vậy bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ chết à?"
Yêu tinh giáp: "Ta không muốn chết."
Ai muốn chết?
Bọn họ cũng không muốn chết, nhưng là bị người ta bắt được, chờ đợi bọn họ cũng chỉ có chết.
Một đám yêu tinh nhỏ nhìn về phía người đang đi tới chỗ bọn họ từ đằng xa, rối rít tụ lại một chỗ, lạnh run.
Những người này còn đáng sợ hơn yêu tinh bọn họ nhiều.
Một nam nhân hơi lớn tuổi trong đó, vuốt chòm râu dê, "Nhiều yêu như vậy, nên xử trí như thế nào?"
Một tên mập ở bên cạnh thản nhiên nói tiếp, "Đốt đi."
Nam nhân để râu dê gật đầu tán thành, nhiều yêu như thế, cũng chỉ có dùng cách đốt là tương đối dễ dàng.
Một đám đệ tử bắt đầu thả củi bốn phía ở lồng sắt, hắt dầu.
"Bọn họ muốn đốt chết chúng ta."
"Hu hu hu, tại sao công chúa còn chưa tới."
"Khóc cái gì, cho dù chúng ta có chết, thì nhất định công chúa cũng sẽ báo thù cho chúng ta."
"... Nói không chừng công chúa cũng không biết."
Những lời này vừa ra, lũ yêu tinh đều yên tĩnh lại.
"Bắt đầu đi!" Nam nhân dê rừng khẽ vuốt cằm.
Đệ tử giơ cây đuốc lên, lập tức ném cây đuốc lên trên củi.
Trong nháy mắt lửa lớn vọt lên lên cao, nuốt hết toàn bộ yêu tinh nhỏ bên trong.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên.
Nhưng mà âm thanh này cũng không phải là từ trong ngọn lửa truyền tới, mà là phía sau bọn họ.
Mọi người còn chưa kịp quay đầu lại, một bóng dáng màu đen từ không trung đập xuống, đúng lúc đập vào trong lửa, giật giật hai cái, không có động tĩnh.
Một giây kế tiếp, một lực lượng mạnh mẽ cuốn về phía đống lửa, củi đốt bị tung loạn cả nên.
Ngọn lửa bỗng nhiên tắt mất.
Trong nháy mắt không gian cứng lại, giống như bị người ta ấn xuống nút tạm dừng.
"Có người!" Có đệ tử chỉ vào không trung kêu to.
"Nàng vào bằng cách nào, tại sao không ai phát hiện ra?"
"... Là... Là Ngu Y, Ngu Y!"
Cái tên Ngu Y, trong Nhạc Dương Tông không người nào không biết, không người nào không hiểu.
Nàng biến mất một thời gian dài như vậy, lại xuất hiện rồi.
Đúng vậy, nàng cũng là yêu!
Nhất định là nàng tới để cứu những yêu quái kia.
"Đừng hoảng hốt." Nam nhân râu dê để cho những người khác tỉnh táo lại.
Thời Sênh từ trên không trung nhảy xuống, thiết kiếm rơi trên mặt đất, mặt đất trực tiếp bị nứt ra một cái khe, cái khe như mạng nhện lan tràn về phía đám người.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn cái khe kia.
Cái khe dừng lại ở trước mặt nam nhân râu dê, không có tiến lên thêm, nhưng cũng không có chuyện kỳ lạ xảy ra.
Mọi người: "..."
Ngay lúc bọn họ thở phào, cái khe đột nhiên tiếp tục đi về phía trước, vượt qua bọn họ, thẳng đến lồng sắt đang giam yêu tinh nhỏ.
"Răng rắc" một tiếng, lồng sắt trên mặt đất lần lượt vỡ vụn ra, đám yêu tinh nhỏ liền trào ra ngoài.
"Công chúa."
"Công chúa tới cứu chúng ta. Công chúa muôn năm."
Tất cả yêu tinh nhỏ đều vây quanh ở bên người Thời Sênh, các loại lời nói khen tặng ca ngợi không cần tiền nhảy ra bên ngoài.
Bên kia người của Nhạc Dương Tông vẻ mặt mờ mịt.
Công chúa nào cơ?
Ngu Y... Là công chúa yêu giới?
Ngu...
Người mập mạp ở phía trước, hét lớn một tiếng rất mạnh mẽ, khí thế, "Yêu nghiệt to gan, dám xông vào Nhạc Dương Tông, coi Nhạc Dương Tông ta không có ai sao?"
Đám yêu tinh nhỏ liền yên tĩnh lại, tự giác trốn ở phía sau Thời Sênh.
"Nhạc Dương Tông của ngươi có người? Tại sao ta lại không thấy được?" Thời Sênh chế nhạo cười một tiếng.
"Chúng ta có nhiều người như vậy, mà ngươi không nhìn thấy?" Thịt mỡ trên mặt mập mạp run rẩy, nước miếng văng tung tóe, rất là kích động.
Thời Sênh mặt mày cong cong, "Ta mắt mù nhìn không thấy, chỉ thấy một đám thiểu năng thôi."
Mập mạp: "..." Nàng là đang mắng người đúng không?
"Ngu Y, ngươi tự tiện xông vào Nhạc Dương Tông của ta, còn cho rằng có thể an toàn đi ra ngoài à?"
Thời Sênh chớp chớp mắt, trên gương mặt tinh xảo lộ ra dáng vẻ tươi cười ác liệt, "Ta có thể bay ra ngoài."
Sắc mặt của nam nhân râu dê hơi trầm xuống, ngược lại hắn không nghĩ tới nữ nhân này lại còn rất kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
"Muốn đánh liền đánh, nói lắm làm gì." Thời Sênh lắc lắc thiết kiếm theo thói quen.
"Công chúa thật khí phách, đánh chết bọn họ đi!" Đám người kia đơn giản là không thể nói lý, bọn họ cũng không làm cái gì, tự nhiên bắt bọn họ vô cớ, còn muốn giết chết bọn họ.
"Công chúa thật đẹp trai!"
Fan não tàn ở phía sau hô khẩu hiệu, Thời Sênh im lặng trợn trắng mắt.
Những tên ngu ngốc kia còn không chạy!
"Bắt bọn hắn lại, đừng để cho bọn họ chạy!" Mập mạp phất tay.
Đối với đám yêu tinh nhỏ này mà nói, việc xem Thời Sênh đánh nhau quả thật chính là xem được mảng lớn.
Thời Sênh đánh ngã vài người, liền chạy về phía sau.
"CMN, đám ngu ngốc các ngươi còn không chạy đi à?"
"... Công chúa, ngươi không đánh nữa à?" Mỗ tiểu yêu tinh gương mặt mờ mịt.
Thời Sênh: "..." Không thấy phần lớn người của người ta đều tới à?
Cô lại không điên!
"Chạy a!" Thời Sênh một kiếm quất vào trên đùi của một con yêu tinh nhỏ.
Yêu tinh nhỏ "Ngao" một tiếng chạy về phía dưới chân núi.
Những yêu tinh nhỏ khác theo sát phía sau.
Đám yêu tinh nhỏ này cho rằng công chúa nhà mình sợ, kết quả bọn họ mới vừa chạy xuống núi, liền nghe thấy phía sau liên tiếp vang lên tiếng nổ mạnh.
Cho nên vừa rồi công chúa kêu bọn họ chạy, không phải là vì sợ?
Bọn họ đã nói rồi mà!
Làm sao công chúa lại sợ đám thiểu năng kia a!
Công chúa là thiên hạ vô địch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.