Boss Là Nữ Phụ

Chương 559: Nhân yêu thù đồ (24)




Chiến đội hai bên bắt đầu lôi kéo, chính thức đối đầu với nhau cũng ở là trong một buổi tối đen gió cao.
Nguyên nhân bắt đầu đúng là có chút kỳ lạ.
Là một đôi tình nhân trong chiến doanh của hai bên, hai người bởi vì vấn đề chỗ đứng nên nảy sinh tranh chấp.
Cái chủng loại yêu này, chính là hung ác từ bé, hở chút là đánh nhau.
Kết quả nữ yêu giết chết nam yêu, cuối cùng chẳng biết thế nào liền phát triển thành hai bên đại chiến.
Cho nên nguyên nhân gây ra một trận đại chiến vang danh sử sách, rất có thể chỉ là bởi vì một chuyện rất nhỏ.
Thời Sênh trà trộn bên trong một đám yêu quái nhỏ.
"Vừa nãy ta nhìn thấy Xà Vương, nhìn thật là tuấn tú lịch sự."
Một con yêu ở bên cạnh sửa lại cho đúng, "Tuấn tú lịch sự là để hình dung con người, còn chúng ta là yêu mà."
"Ồ? Thế chúng ta nên dùng cái gì để hình dung đây?"
Cái con yêu kia bị hỏi ngược lại, một lát sau liền nghẹn ra một từ, "Là một yêu tài à." 
"Phì——" Thời Sênh không nhịn được.
Tại sao những yêu tinh nhỏ này lại đáng yêu thế chứ.
Một yêu tài.
"... Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ ngươi biết nên dùng cái gì để hình dung à?" Con yêu tinh nhỏ nói nhất biểu yêu tài kia không phục hỏi.
Thời Sênh thu lại biểu tình, "Các ngươi có thể nói hắn là nhân khuông cẩu dạng*."
*Nhân khuông cẩu dạng: Bề ngoài nhìn thì đĩnh đạc, nghiêm túc, nhưng nội tâm đê tiện, hoặc tính tình yếu đuối.
"Hắn không giống chó mà?" Bản thể của Xà Vương không phải là rắn à?
"Đây là khen hắn." Thời Sênh mặt nghiêm trang.
"Phải không?"
"Đúng vậy."
Một đám yêu tinh nhỏ nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng vẫn tin.
Treo trên miệng câu nhân khuông cẩu dạng.
Thời Sênh buồn cười, không có học thức cũng rất đáng yêu.
Không biết nếu Huyền Phong nghe được thì sẽ có vẻ mặt gì, nhất định là vô cùng đặc sắc.
"Hôm nay có đánh hay không vậy?" Đề tài của nhóm yêu tinh nhỏ lại thay đổi.
"Không biết, đang đợi! Đã lâu không có làm cái này rồi, thật muốn đi tới đánh nhau quá."
Yêu ở bên cạnh liền hùa theo.
Thời Sênh ngồi ở bên cạnh, nghe bọn họ chém gió trời nam đất bắc, thật sự cảm thấy rất thú vị.
Những thứ yêu tinh nhỏ này nói, có nhiều cái cũng không có xảy ra ở yêu giới, ý nghĩ của bọn họ rất không giống nhau, thỉnh thoảng nghe một chút quả thật là mở ra cánh cửa của thế giới mới.
Họ chờ đến tận nửa đêm, tình cảnh cũng đã yên tĩnh lại, bỗng nhiên lại nổi sóng.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Nhóm yêu tinh nhỏ chen chân đi lên phía trước nhìn, nhưng mà có rất nhiều yêu trước mặt, hơn nữa lúc này lên xuống rất nhiều, căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
"Chạy mau!"
"Chạy mau!!!"
Tiếng hét ở phía trước cứ cao dần to dần.
Yêu ở phía sau cũng không quan tâm phía trước xảy ra cái gì, bắt đầu lùi về phía sau.
Thời Sênh đi ngược dòng về phía trước, âm thanh khinh khủng trước mặt vang ở bên tai không dứt.
Trong đêm đen nghe kinh hãi đến mức da đầu tê dại.
Vị trí trung tâm chiến trường, một con yêu quái dáng người khổng lồ đang xé rách những yêu tinh nhỏ tán loạn ở phía trước.
Đối với yêu quái của thế giới này, Thời Sênh đã không ôm một chút hy vọng nào.
Con mợ nó đây là cái đồ chơi gì vậy, đột biến gien đến Thái Bình Dương à?
Bốn chân, hai cái đầu, giống như rồng, trên đầu có sừng, vảy che phủ toàn thân, trên lưng còn mọc cả cánh.
Ta nói một câu nhé.
Cánh cửa của thế giới mới đang từ từ mở ra rồi.
"Chạy mau!"
Rõ ràng đám tiểu yêu tinh không có một chút năng lực phản kháng nào đối với con đại yêu quái đột biến gien này.
Chỉ có Hồ Vương mang theo mấy con yêu quái đang đánh nhau với con đại yêu quái này.
Huyền Phong mang người đứng trên sơn cốc ở đằng xa, khoảng cách quá xa, Thời Sênh cũng không thấy rõ vẻ mặt của hắn là gì.
"Vương!"
Tiếng kêu sợ hãi kéo tầm mắt của Thời Sênh quay về, cô nhìn về phía con đại yêu quái kia.
Hồ Vương bị một cái đầu của đại yêu quái ngậm chặt. Những yêu quái khác muốn cứu Hồ Vương, nhưng mà thân hình người ta cao to, tùy tiện chuyển một chút, liền có thể tránh thoát những yêu quái này.
Thời Sênh thở dài, rút thiết kiếm ra, hoạt động cổ tay hạ thủ, thân hình nhẹ nhàng như ma quỷ đi đến.
Cô bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Hồ Vương, Hồ Vương sửng sốt một giây, sau đó gầm lên giận dữ, "Nhóc con con tới đây làm gì! Mau cút về!"
Thời Sênh liếc mắt xem thường một cái, thiết kiếm bay thẳng đến chém ông xuống.
Hồ Vương: "..." Con nhóc này lại muốn giết cha!
"Phụt!"
Máu tươi ấm áp tạt vào mặt Hồ Vương, trong tầm mắt toàn là máu tươi, bỗng nhiên thân thể của ông rơi hẫng, đập xuống mặt đất.
"“Graoooo!”
Mất đi một cái đầu, đại yêu quái có vẻ rất tức giận, thân thể chuyển loạn, yêu tinh nhỏ ở bốn phía liền xui xẻo, đều nát thành mảnh nhỏ.
Thời Sênh xoay người nhảy lên trên lưng của đại yêu quái, từ trên lưng nó chạy về phía đầu.
Đại yêu quái muốn vứt Thời Sênh xuống, không ngừng lắc lư thân thể.
Nhưng mà Thời Sênh chạy đi, như giẫm trên đất bằng.
Cô vững vàng đứng ở trên đầu đại yêu quái.
Tay nâng kiếm hạ xuống, ánh sáng lạnh quét qua bốn phía, tập trung đến trong mắt của đại yêu quái.
Thân thể đại yêu quái cứng ở tại chỗ, một lát sau, ầm ầm sụp đổ, nện lên trên mặt đất, đất rung núi lở.
Hồ Vương bị đập đến bùn đất dán đầy mặt, máu tươi cộng thêm bùn đất đầy đầu, làm ông hoàn toàn không mở mắt nổi.
Đây là nữ nhi của ông giết?
Đây chính là mãnh thú mà!
Vảy trên thân cứng rắn không gì sánh được, căn bản không làm cho nó thương tổn một chút nào.
Bọn họ nhiều người liên thủ như vậy, cũng không thương tổn được nó một chút nào.
Tron lòng Hồ Vương bất ổn, giống như ngồi xe đi qua núi.
Mãi đến lúc Thời Sênh đứng ở trước mặt ông, trong tầm mắt không rõ, ông chỉ thấy bóng dáng mơ hồ của nàng.
Mãi cho đến lúc này, trái tim chợt cao chợt thấp của ông mới bình ổn lại.
Không quan tâm trên người nhếch nhác, Hồ Vương lau thứ bẩn thỉu trên mặt một cái, từ dưới đất nhảy dựng lên, "Nhóc con, con muốn lật trời rồi có phải không!"
Ông mắng một tiếng, bỗng nhiên kéo Thời Sênh vào trong lòng.
Trong nháy mắt vừa rồi trái tim của ông cũng sắp ngừng đập.
Ông sợ mình nháy mắt một cái, nữ nhi mình ngay cả hài cốt cũng không còn.
Thời Sênh vỗ vỗ lưng ông, ung dung nói: "Phụ vương, người cha thối quá."
Một chút tình cảm vừa dâng lên của Hồ Vương, bị những lời này đánh bay, ông đè đầu Thời Sênh xuống, "Nhóc con kia con còn dám chê phụ vương à!"
"Vương, tiểu thư."
"Vương."
Những yêu quái khác lục tục bắt đầu vây đến, Hồ Vương cũng không tiện dạy dỗ Thời Sênh, liền buông cô ra.
Nhưng mà đám yêu quái này, đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Thời Sênh.
"Tiểu thư, người thật là lợi hại!"
"Tiểu thư, thanh kiếm kia của người là đến từ nơi nào, tên là gì, thật là lợi hại a!"
Thời Sênh quơ quơ kiếm trong tay, suy nghĩ một chút, "Kiếm chém yêu."
Thiết kiếm: "..." Không phải, tôi không gọi là kiếm chém yêu!
Chúng yêu đều lui về phía sau một bước.
Bọn họ cũng là yêu.
Vừa rồi có yêu đứng ở hơi gần, đúng là đã tận mắt nhìn thấy.
Thanh kiếm này chém con mãnh thú mà bọn họ ngay cả da lông cũng không đả thương được kia, quả thực giống như cắt củ cải.
Nếu như cái này chém lên trên người bọn họ, một phút liền phân thây.
Tiểu thư đây là lấy được thanh kiếm đáng sợ này từ đâu a.
"Đi gọi những thứ ngu xuẩn kia về đây." Hồ Vương trầm giọng phân phó.
Tuy rằng mệnh lệnh là do ông hạ xuống, nhưng mà cũng là bỏ chạy, trong lòng ông vẫn còn rất khó chịu.
"Ôi chao." Mấy con yêu quái cùng nhau lủi ra bên ngoài.
Bọn họ không muốn đối mặt với kiếm chém yêu kia.
Sợ.
Chạy trốn chậm, chỉ có thể bị ép dừng lại vây xem kiếm chém yêu.
Hồ Vương liếc mắt ngắm thiết kiếm của Thời Sênh, lại cúi đầu chửi một tiếng, "Đồ ranh con."
Thời Sênh: "..."
Tại sao lại chửi cô?
Rất nhanh thì bầy yêu được gọi trở về, líu ríu như chợ bán thức ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.