Boss Là Nữ Phụ

Chương 540: Nhân yêu thù đồ (5)




Vạn Thần Tông.
Vô Trần hiện thân trong một tòa đại điện. Đại điện không ít người, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía hắn.
"Chưởng môn sư huynh, các vị sư huynh." Vô Trần chắp tay khom người, thái độ coi như tốt.
Chưởng môn ngồi phía trên, một chòm râu dê, gương mặt hơi nhọn, nhìn có vẻ hơi hà khắc.
Mặt chưởng môn sa sầm xuống, "Vô Trần sư đệ, ngươi càng ngày càng không quy củ."
Vô Trần phủi phủi xiêm y có chút nếp nhăn, "Chưởng môn sư huynh, chẳng phải sư đệ đang bị người ta đuổi giết sao?"
"A, Vô Trần sư đệ mà cũng bị người ta đuổi giết ư? Chẳng phải ngươi được mệnh danh là đệ nhất Vạn Thần Tông sao?" Một sư huynh hơi béo đứng ra, trào phúng nói.
Vô Trần quen thói tiếp lời, "Ta là đệ nhất Vạn Thần Tông, chứ đâu phải đệ nhất thiên hạ."
"Ngươi ở bên ngoài lại gây ra chuyện gì?" Chưởng môn xua tay, làm cho những người khác im lặng, lạnh giọng hỏi Vô Trần.
"Làm sao có thể, là có con tiểu hồ yêu, coi trọng mỹ mạo của ta, muốn cùng ta song tu. Ta không đồng ý, nàng còn muốn cưỡng bức. Chưởng môn sư huynh ngươi cũng biết, ta từ trước đến nay thương hương tiếc ngọc, sao có thể động thủ với nữ nhân."
Vô Trần vừa mở miệng đã ném hết tội lỗi lên người Thời Sênh.
Không lâu sau Vô Trần mới biết, thuận miệng nói bậy cũng bị báo ứng.
"Hiện tại yêu quái đều lớn mật như vậy! Chưởng môn sư huynh, nếu tin tức phong ấn Huyền Phong bị phá bị truyền ra, chẳng phải yêu quái sẽ càng ghê gớm, mục đích chủ yếu của chúng ta hiện tại là bắt lấy Huyền Phong."
Đề tài không biết như thế nào lập tức nghiêm túc hẳn.
"Nhưng hiện tại ngay cả tung tích Huyền Phong chúng ta cũng không tìm được. Lần trước người Nhạc Dương Tông tìm được hắn, sắp bắt được hắn rồi, ai ngờ đúng lúc quan trọng đột nhiên một con yêu quái xông ra cứu hắn, hiện giờ không ai biết Huyền Phong ở đâu..."
Vô Trần thấy những người này không còn chú ý đến mình, liền lùi đến vị trí ngồi của mình.
Vấn đề bọn họ thảo luận Vô Trần không nghe lọt chữ nào.
Điều hắn nghĩ chính là tiểu hồ yêu hở chút là chém kia.
Thật thú vị.
...
"Vô Trần sư thúc, Vô Trần sư thúc..."
Có đệ tử thở hổn hển chạy từ dưới chân núi lên.
Vô Trần nằm ở xích đu, bị tiếng kêu gọi làm bừng tỉnh.
Hắn hơi hơi hé mắt, nhìn về phía đệ tử kia, "Lớn tiếng như vậy làm gì, ta nghe được."
Đệ tử thần tình lo lắng, "Vô Trần sư thúc, chưởng môn gọi ngài cửa môn."
Vô Trần nghi hoặc, "Sáng sớm đi ra cửa môn làm cái gì?"
"Có... Có con hồ yêu tìm ngươi... Còn đả thương Vô Ngân sư thúc."
Hồ yêu?
Tiểu hồ yêu?
Con ngươi Vô Trần lóe lên, chờ đệ tử kia nhìn lại, chỉ còn xích đu hơi hơi đong đưa, người trên xích đu đã không thấy tung tích.
Lúc Vô Trần đến cửa môn, cửa môn đã bị đệ tử các núi chiếm cứ, khó khăn lắm hắn mới chen vào được.
Nữ nhân kiêu ngạo giẫm lên một người, cũng chính là Vô Ngân sư huynh của hắn.
Vô Trần đi đến đội ngũ chưởng môn, trêu tức nhìn về phía Thời Sênh, "Tiểu hồ yêu, ngươi tìm đến ta sao?"
"Đúng vậy, đến tìm ngươi." Thời Sênh mỉm cười.
Có điều, nụ cười kia nhìn thế nào cũng đều thấy âm trầm.
Thời Sênh nghiến răng, "Nghe bảo ngươi nói ta muốn song tu với ngươi?"
Vô Trần nhìn về phía chưởng môn, chưởng môn nhìn về phía Vô Ngân bị Thời Sênh giẫm lên.
Vô ngân: "..." Lời này có gì không đúng sao?
Các ngươi nên cứu ta ra trước chứ.
"Ta chưa từng nói lời này." Vô Trần phủ nhận.
"Ngu Y cô nương, có chuyện gì chúng ta cũng có thể bình tĩnh nói chuyện, ngươi buông Vô Ngân sư đệ ra trước đã."
"Không có gì hay để nói cả, giao hắn cho ta, ta sẽ trả tên này lại cho các ngươi." Thời Sênh chỉ Vô Trần.
"Chuyện này..."
"Chưởng môn sư huynh, Vô Trần sư đệ tự chuốc họa thì tự giải quyết, sao có thể liên lụy ta." Vô Ngân giận đỏ mắt, đều là tên này gây họa, làm hại hắn mất mặt trước mặt nhiều đệ tử như vậy.
Chưởng môn khó xử nhìn về phía Vô Trần, nén giận đàm phán với Thời Sênh, "Ngu Y cô nương, không biết Vô Trần sư đệ có chỗ nào đắc tội ngươi."
Hồ yêu khó đối phó hơn những conyêu quái lúc trước bọn họ gặp rất nhiều.
Không cư xử theo lẽ thường đã đành, thực lực còn không kém.
Đặc biệt là thanh kiếm kia...
"Đắc tội ta nhiều lắm, một câu nói không rõ ràng được. Ngươi giao hắn cho ta, bằng không ta giết chết tên này, ta đếm đến ba..."
"Ba..."
"Hai..."
"Một..."
Thiết kiếm Thời Sênh đang đặt trên người Vô Ngân thoáng dùng sức, mũi kiếm đâm vào ngực Vô Ngân.
Tất cả mọi người nghĩ Thời Sênh chỉ uy hiếp ngoài miệng, nhưng khi nhìn thấy cô đâm thiết kiếm vào ngực Vô Ngân không chút do dự, mọi người đều biến sắc.
"Chưởng môn sư huynh, chưởng môn sư huynh!" Cảm giác được hơi lạnh thấu xương, Vô Ngân cũng bất chấp hình tượng, gào lên với chưởng môn.
"Chưởng môn, chúng ta nhiều người như vậy còn sợ một yêu quái như nàng sao? Mọi người cùng tiến lên."
"Chưởng môn sư huynh, sư huynh nói đúng đó, chúng ta cùng tiến lên."
Chưởng môn không trả lời những người này, cao giọng nói với Thời Sênh: "Ngu Y cô nương, dừng tay!"
"Chưởng môn sư huynh, không cần khó xử, ta đổi Vô Ngân sư huynh." Vô Trần mỉm cười với chưởng môn, lắc mình đi xuống trước mặt Thời Sênh.
"Tiểu hồ yêu, hiện tại có thể buông sư huynh không?"
Thời Sênh lấy một bình sứ từ trong tay áo ra đưa cho Vô Trần, "Ăn đi."
"Tiểu hồ yêu... Đây là cái gì?" Vô Trần tò mò quan sát bình sứ một chút.
"Bảo ngươi ăn thì ăn đi, nói lắm thế làm gì?" Thời Sênh hung tợn trừng mắt.
Nếu không phải tại nam nhân này, cô cho dù không giết chết được nam chính, cũng có thể làm cho nam chính tàn phế.
"Vô Trần sư đệ..."
Vô Trần ra vẻ không sao cả tiếp nhận bình sứ, nuốt đan dược màu đen bên trong vào.
Đan dược vừa vào miệng đã tan, hơi lạnh, từ yết hầu chảy vào thực quản.
Cũng không có cảm giác kỳ quái gì.
Thời Sênh dời chân khỏi Vô Ngân, nhân tiện rút thiết kiếm ra.
Cô túm Vô Trần leo lên thiết kiếm, bay về phía xa, biến mất trước mặt mọi người.
Vô Ngân ôm ngực đứng lên, cô đâm vào cũng không sâu.
"Chưởng môn, Vô Trần sư đệ..."
"Tội lỗi hắn tự gây ra, không liên quan gì đến chúng ta." Trên mặt chưởng môn đâu còn khó xử như vừa rồi, chỉ có vẻ lạnh như băng.
Mọi người nhìn nhau vài lần.
Mấy năm nay Vô Trần vài năm này mang đến không ít chuyện cho Vạn Thần Tông. Chưởng môn vẫn không tìm được cơ hội thích hợp xử lý hắn, chuyện lần này, đúng là cơ hội tốt.
...
Vô Trần phát hiện không thể nào sử dụng linh lực trong cơ thể mình, không phải mất, chỉ là không có cách nào dùng được.
Hắn ngồi xếp bằng trên thiết kiếm, nhìn quang cảnh xẹt qua phía dưới, nhàn nhã như nghỉ phép, "Tiểu hồ yêu, ngươi dẫn ta đi đâu? Chúng ta này có tính là cùng nhau bỏ nhà đi không?"
Thời Sênh liếc mắt nhìn hắn một cái, không đáp lời.
Hệ thống chó chết, nhiệm vụ ẩn lại chỉ cho một cái gợi ý.
Gợi ý vừa vặn chính là Vô Trần.
Nói cách khác gợi ý này chính là điều kiện tiên quyết, nhiệm vụ ẩn còn chưa xảy ra.
Mắt Thời Sênh đảo một vòng, đột nhiên tới gần Vô Trần, đưa tay túm cổ tay hắn, linh lực dồi dào tiến vào cơ thể Vô Trần.
Cảm giác đau đớn nháy mắt lan tràn toàn thân Vô Trần, sắc mặt hắn hơi thống khổ.
Không thể sử dụng linh lực, Vô Trần muốn chống cự cũng không được, chỉ có thể chịu đựng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.