Boss Là Nữ Phụ

Chương 531: Ảnh hậu hạng nhất (40)




Từ sau khi bộ phim quảng cáo đó được sản xuất, Thời Sênh lại có một biệt danh mới.
Nam thần nghiện game.
#nam thần lúc quay phim cũng không quên chơi game#
#một ngày quay phim của nam thần nghiện game#
Nhờ có Thời Sênh, trò chơi này vốn không có mấy hấp dẫn lập tức trở nên cực kỳ hot.
Tháng mười hai.
Cuối năm mong chờ rốt cuộc cũng tới.
Bởi vì Thời Sênh và Cố Trì vẫn luôn không công khai thời gian kết hôn nên một đám fan đều tự sướng ở trên mạng, phổ cập khoa học cho nhau, ngày nào thì hợp cưới gả, vân vân…
Một danh sách thật dài được liệt kê ra.
Thời Sênh và Cố Trì kết hôn, nhà họ Cố và Lam Thanh cũng đã bắt tay vào chuẩn bị.
Lam Thanh thật sự không muốn gả em gái bảo bối nhà mình cho Cố Trì lắm.
Vất vả mới nuôi được một bảo bối mập mạp, chính mình còn chưa thưởng thức đủ đã bị một con heo cướp đi rồi.
Tuy rằng con heo này là heo vàng…
Nhưng vẫn rất khó chịu.
Cho nên Lam Thanh liền cố tình làm khó dễ Cố Trì, sính lễ yêu cầu toàn là những thứ độc nhất vô nhị.
Mà Cố Trì chắc sợ Lam Thanh không gả Thời Sênh cho mình nên rất ngoan ngoãn hoàn thành mọi nhiệm vụ mà anh rể giao cho.
Việc sắp xếp lễ cưới, váy cưới, xe hơi, cơ bản chỉ có Cố Trì và Lâm Trạch Nam tự mình hoàn thành.
Mà chuyện mời khách giao cho nhà họ Cố và Lam Thanh.
Nhà họ Lam không có họ hàng gì nên Lam Thanh chỉ mời mấy người bạn làm ăn thân thiết nhất của mình mà thôi.
Đa số khách khứa đều là do nhà họ Cố mời.
Mà trước đó còn phải chụp ảnh cưới nữa.
“Lam tiểu thư, cô đứng trên tảng đá, Cố tiên sinh đứng ở dưới, chút nữa Lam tiểu thư sẽ nhảy từ trên xuống, Cố tiên sinh có thể ôm lấy được không?” Nhiếp ảnh gia chỉ huy Thời Sênh đang mặc váy cưới đứng trên tảng đá, lại quay đầu hỏi Cố Trì.
Cố Trì khẽ gật đầu.
“Được rồi, chuẩn bị.” Nhiếp ảnh gia lầm bầm thêm một câu, “Cho dù ngã một chút cũng không sao.”
Thời Sênh: “…” Dù sao cũng có phải anh ngã đâu.
Tảng đá không cao, nhiếp ảnh gia muốn Thời Sênh nhảy xuống để váy cưới có cảm giác tung bay, phiêu dật.
Cố Trì hơi ngửa đầu, nhìn cô gái đứng đối diện, đôi con mắt xám xịt chậm rãi hiện lên sắc thái.
Cô là cô gái mà hắn muốn.
“Ba, hai, một, nhảy!”
Thời Sênh nhẹ nhàng nhảy, khăn voan tung bay trong gió biển.
Cố Trì mở tay, nhẹ nhàng đón cô vào lòng, khăn voan hạ xuống, trùm lấy đầu hai người, thân ảnh mông lung.
Chân trời phía xa đầy mây trắng, hải âu vờn bay, sóng xô bờ cát, ánh sáng ngập tràn trời đất.
Nhiếp ảnh gia nằm bẹp trên đất, bấm máy liên hồi.
“Được rồi.” Nhiếp ảnh gia đứng lên, “Lam tiểu thư, Cố tiên sinh, chúng ta đổi chỗ khác thôi.”
Cố Trì đặt Thời Sênh xuống đất, thong thả vén khăn voan đang trùm lên đầu hai người ra.
Nhiếp ảnh gia nhìn nhìn một chút, lại cầm máy ảnh chụp điên cuồng một trận.
Hai người này quả thực là người mẫu quá lý tưởng, chỉ là một động tác nhỏ và tùy tiện cũng có thể tạo ra một tác phẩm hoàn mỹ nhất.
Chụp ảnh cưới xong, Thời Sênh mệt đến muốn chết luôn.
Còn mệt hơn cả quay phim.
Về tới nhà, Thời Sênh lao thẳng vào phòng ngủ.
Cố Trì thấy cô đi tắm rồi lên giường thì cũng yên lặng tắm rửa rồi chui vào chăn, ôm Thời Sênh.
“Chúng ta sắp kết hôn rồi.”
“Ừ.”

So với chuyện chụp ảnh cưới, chuyện kết hôn còn mệt hơn.
Toàn bộ quá trình, Thời Sênh phải đổi tới tận năm bộ lễ phục.
Lại còn phải ứng phó với bao nhiêu lời chúc tụng, nếu không có Cố Hạo và Lam Thanh chống đỡ, e rằng hai người đến tối cũng không thể về được.
Cố Trì không muốn chuyển nhà nên hai người vẫn ở tại căn hộ của Cố Trì. Sau khi được người của nhà họ Cố trang trí lại thì nhìn căn nhà rực rỡ, vui mắt hẳn lên.
Thời Sênh đá giày cao gót, chân trần giẫm lên nền đá hoa lạnh lẽo, thở phào một tiếng thoải mái.
“Lạnh quá!” Cố Trì đi tới bên cạnh Thời Sênh, ôm cô vào lòng.
Thời Sênh cũng ôm cổ hắn, lập tức nhỏm người lên hôn.
Cố Trì dừng một chút, ánh mắt hơi né tránh.
“Em có đói không?” Hắn đặt Thời Sênh lên sô pha.
“Đói.” Thời Sênh gật đầu, đôi mắt bình tĩnh như đang gợn sóng.
Cố Trì cúi đầu: “Anh làm cho em cái gì đó ăn, đợi một chút.”
Thời Sênh nắm lấy tay Cố Trì: “Nhưng em muốn…”
Cô quỳ gối trên sô pha, tay kia chậm rãi bò lên ngực Cố Trì.
Tim Cố Trì đập rất nhanh, tai nóng lên.
Hai tay Thời Sênh đặt lên vai hắn, từ trên sô pha nhảy bổ lên người hắn, hai chân quặp chặt lấy eo Cố Trì: “Em muốn ăn anh.”
“Thâm Thâm…”
“Chúng ta đã kết hôn rồi.”
Hơi thở Cố Trì rối loạn, đầu tiên hôn Thời Sênh rất cẩn thận, sau đó mới chậm rãi xâm nhập, hơi thở của hai người đan vào nhau, cả phòng ngập tràn xuân sắc.

Cố Trì ôm Thời Sênh ngồi trong chăn nhìn ra cửa sổ.
“Tuyết rơi rồi.” Thời Sênh vươn tay đặt lên cửa kính lạnh như băng.
Bên ngoài tuyết rải như lông ngỗng.
Cố Trì ôm chặt lấy Thời Sênh, hắn trầm mặc trong chốc lát, thanh âm sau cơn hoan ái còn có chút khàn khàn. “Mùa đông thứ hai rồi.”
Cô ở bên hắn đã được hai mùa đông.
Cố Trì khẽ cắn lên cổ cô một chút: “Anh sẽ đi cùng em hết cuộc đời, mỗi xuân hạ, mỗi thu đông.”
Thời Sênh rụt rụt cổ, sao con hàng này lại thích cắn cô như thế chứ?
Thời Sênh xoay người, ngồi vào lòng hắn, “Ngủ không được rồi, tới một lần nữa nhé?”
Cố Trì nhìn cô chằm chằm mấy giây, đột nhiên ôm cô, nhét vào trong chăn, “Ngủ.”
Thời Sênh: “…”
Làm gì có một đêm bảy lần chứ?
“Cố Trì…”
“Cố tổng?”
“Cố tiên sinh?”
Cố Trì nắm chặt bàn tay Thời Sênh đang bò loạn trên người hắn, “Ngày mai.”
Đây là lần đầu tiên của cô, hắn không muốn làm cô bị thương.
Quả thật Thời Sênh cũng rất mệt, cô chỉ muốn trêu chọc Cố Trì một chút. Cố Trì lại không cho cô nghịch ngợm, chỉ đành rúc trong lòng hắn, không bao lâu sau liền ngủ quên luôn.
Tinh thần Cố Trì rất tỉnh táo, cứ nhìn Thời Sênh chằm chằm tới gần sáng mới ngủ được.

Thời Sênh không nhận được giải thưởng Oscar, nhưng cánh cửa của làng giải trí quốc tế cũng đã mở ra với cô.
Phim quốc tế chẳng những cần kỹ thuật diễn mà còn cần phải có khả năng diễn các vai hành động.
Thời Sênh là phần tử ưa bạo lực, có thể nói làng giải trí quốc tế chính là nơi thích hợp nhất với cô.
Bộ phim đầu tiên của cô tuy rằng cô không phải nhân vật chính, nhưng lại nhận được không ít lời khen ngợi từ dư luận thế giới.
Mọi cảnh hành động đều là cô tự mình diễn, cô gái nhỏ nhắn có được một thân giá trị vũ lực cực cao, lên phim nhìn cực kỳ phi thường.
Nhưng nhân duyên của Thời Sênh cũng không được tốt lắm.
Ngay cả đạo diễn, biên kịch đều dám đánh, người trong đoàn làm phim bị cô mắng không ít, cô không quan tâm là tai to mặt lớn hay kẻ có tiền, chỉ cần chọc tới cô liền lập tức ăn đòn.
Quan trọng nhất là cô còn chẳng quan tâm sự bình xét của người khác.
Mà mấy em gái có bộ dạng đáng yêu, tính cách dịu dàng, nói chuyện dễ nghe lại được cô đặc biệt chăm sóc, bảo vệ.
Đám em gái yêu diễm, ở trong mắt đàn ông là vưu vật lại bị cô chỉnh cho tả tơi.
Đương nhiên, nếu người ta không chọc tới cô thì căn bản sẽ chẳng xảy ra chuyện gì, đại đa số thời gian cô đều chơi game.
Kéo theo một đám con gái trong đoàn làm phim đều đi theo cô chơi đùa.
Cho nên chuyện hằng ngày ở phim trường vẫn là…
Lấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp cầm đầu, vài cô gái khác vây quanh cô, tất cả đều ngồi xổm trên đất, trên tay mỗi người là một cái di động hoặc ipad, âm nhạc của game phát ra như một dàn nhạc giao hưởng điên loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.