Boss Là Nữ Phụ

Chương 512: Ảnh hậu hạng nhất (21)




“Vậy vì sao cậu lại đối xử với tôi tốt như vậy?” Thời Sênh lại đổi kiểu câu hỏi.
Cố Trì bình tĩnh nhìn cô. Thời Sênh ngẩng đầu đến phát mỏi rồi hắn mới đẩy mấy thứ trên bàn đi, sau đó ngồi xuống.
“Không biết, chỉ muốn đối xử tốt với cô.” Đáy mắt Cố Trì vẫn mêng mang như cũ.
Trước kia hắn đã chú ý tới Lam Thâm, nhưng lúc đó hắn không có cảm giác này, chỉ muốn đem những thứ tốt nhất trên thế giới này tới dâng tặng cho cô.
Lúc đó, hắn chỉ cảm thấy cô gái trên tivi đó lúc cười rất xinh đẹp, như thể một đóa hoa sáng nhất trong cuộc sống u buồn của hắn, làm cho những tháng ngày của hắn có thêm vài phần sắc thái.
Nhưng cũng không hơn.
“Đây có phải là thích không?” Muốn đối xử tốt với cô thì có phải là thích không?
Từ lúc còn nhỏ, hắn liền biết mình rất khác thường.
Gia đình của hắn cực kỳ… hạnh phúc.
Ừ, bọn họ dùng từ này để nói về gia đình.
Nhưng hắn lại không cảm nhận được hạnh phúc mà họ nói, không có cách nào lý giải cảm tình của họ. Thế giới của hắn chỉ có một màu bụi bặm, tương lai xám xịt, lúc nào cũng có thể sụp đổ.
“Phải.” Thời Sênh cười gật đầu.
Cố Trì nhìn cô chăm chú, sau đó hắn mạnh mẽ lui người về sau, có hơi bối rối cầm lấy chiếc hộp trên bàn, “Cô nghỉ ngơi cho khỏe… Chuyện khác tôi sẽ giúp cô giải quyết.”
Nhìn Cố Trì đi như chạy trốn, Thời Sênh cạn lời, cô có ăn thịt hắn đâu cơ chứ.
Cố Trì nói sẽ giúp cô giải quyết, ngày hôm sau có một đoàn làm phim nói rõ đây là sân khấu quay cảnh đua xe. Trần Nguyên cũng nhận được điện thoại của đoàn làm phim đó. Họ mời Thời Sênh tới đóng vai nữ thứ hai, là một thiên kim tiểu thư thích tìm kiếm sự kích thích qua đua xe.
Nhân vật này rất hoạt bát, lại vừa vặn áp tin tức kia xuống, Trần Nguyên lập tức nhận lời. Ngay hôm đó đưa Thời Sênh đi ký hợp đồng.
Toàn bộ hành trình, biểu hiện của Thời Sênh rất ngoan ngoãn. Ngay lúc cô còn tưởng có thể thoát được một kiếp thì Trần Nguyên vẫn cho xe chạy tới phòng khám kia.
“Chị Trần, thực sự em không có bệnh đâu mà.” Thời Sênh giữ chặt dây an toàn, không muốn xuống xe.
“Thâm Thâm, chị không nói em có bệnh, chúng ta chỉ đi giải tỏa áp lực một chút thôi. Giờ em làm việc mệt mỏi như thế…” Trần Nguyên khuyên giải.
“Không…” Thời Sênh lắc đầu, cô không bị bệnh, đi gặp bác sĩ tâm lý cái lông ấy.
Trần Nguyên cũng nhất định không chịu buông tha, “Thâm Thâm, chúng ta chỉ lên uống trà, nói chuyện phiếm thôi mà.”
Trò chuyện xong liền trò chuyện ra bệnh luôn?
Bản tiểu thư còn lâu mới đi.
Bản tiểu thư không có bệnh.
Trần Nguyên xuống xe, muốn kéo Thời Sênh xuống. Thời Sênh liền ôm chặt lấy vô lăng, hoàn toàn không kéo ra được.
Trần Nguyên: “…”
Nghệ sĩ của cô bệnh không nhẹ rồi.
“Chị Trần, nếu bị phóng viên chụp em tới nơi này thì phải làm sao chứ? Chị xem, mỗi ngày em đều lên đầu đề rồi, chẳng lẽ chị thật sự muốn em lên trang đầu thế à, blablabla…”
Thời Sênh nói lưu loát gần 10 phút, cuối cùng chị Trần đành buông tha việc kéo cô vào.
“Rầm!” Trần Nguyên đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe.
Thời Sênh thở phào một hơi, cuối cùng cũng lừa dối được rồi.
Xe chậm rãi khởi động, rời khỏi bãi đỗ xe.
Ngay lúc xe sắp ra khỏi bãi đỗ, ánh mắt Thời Sênh chợt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, thong thả tiến vào tòa nhà mà Trần Nguyên vừa muốn dẫn cô vào.
“Dừng xe, dừng xe, chị Trần.” Thời Sênh vội vã lắc lắc cánh tay của Trần Nguyên.
“Sao thế?” Tự nhiên túm tay người ta như thế, dọa chết người đấy.
“… Em cảm thấy em có bệnh, em muốn đi khám.” Thời Sênh nảy ra một suy nghĩ, lập tức nói ra lý do.
Trần Nguyên: “…” Quả thật là bệnh không nhẹ.
“Chị đưa danh thiếp cho em, em sẽ tự mình đi lên.” Thời Sênh vừa vội vàng ngụy trang bản thân, vừa nói với Trần Nguyên.
“Chị lên với em.” Trần Nguyên lo lắng.
Thời Sênh trừng mắt. “Thế thôi không đi nữa.”
Trần Nguyên không có cách nào khác, đành phải đưa danh thiếp cho cô. Thời Sênh nhận lấy danh thiếp, vội vàng chạy về phía tòa nhà.
Cô nghe thấy giọng mơ hồ của Trần Nguyên ở sau lưng, nhưng vì đi nhanh quá nên cũng không nghe rõ nói gì.
Trong thang máy có bảng hướng dẫn cụ thể, cố vấn tâm lý ở tầng 18.
Nhưng Thời Sênh không tới gặp bác sĩ tâm lý, vì vậy cô tìm một vị trí ngồi xuống ở đại sảnh.
Người ở đại sảnh thấy Thời Sênh bọc người kín mít thì ai cũng nhìn cô với ánh mắt tò mò.
Không bao lâu sau liền nhìn thấy Cố Trì bước ra từ thang máy, bên cạnh hắn có một người đàn ông trung niên. Thời Sênh không dám đi theo sau.
Đến tận khi bóng dáng hai người biến mất ở cửa, Thời Sênh mới chậm rãi đi ra ngoài.
Lúc đi ra tới cửa, cô vừa vặn gặp người đàn ông kia quay trở lại. Thời Sênh đảo mắt, đi theo người đàn ông đó vào trong thang máy.
Người đàn ông vẫn luôn gọi điện thoại, cũng không để ý tới Thời Sênh, hắn tới tầng 18. Thời Sênh nghe được có người gọi hắn là bác sĩ Ngụy…
Tầng 18 là công ty tư vấn tâm lý…
Bác sĩ Ngụy…
Thời Sênh nhìn danh thiếp trong tay, mặt trên không phải ghi tên bác sĩ Ngụy.
Ngày đó, sau khi nói chuyện với Cố Trì, cô cảm thấy người này có vấn đề, không ngờ lại là vấn đề tâm lý.
Thời Sênh mang theo tâm tình phức tạp đi xuống lầu, mới ra khỏi tòa nhà liền nhìn thấy Cố Trì đang đứng ở bên ngoài.
Thời Sênh: “…”
Không phải hắn đi rồi sao?
Cố Trì đút tay trong túi quần, mắt lặng lẽ nhìn cô. Ánh sáng khúc xạ từ viên đá gắn trên bông tai của cậu ta đâm thẳng vào mắt Thời Sênh.
Cô hơi hoảng hốt, Cố Trì đã đi tới trước mặt, rất tự nhiên cầm lấy tay cô, đi về phía bãi đỗ xe.
Đến khi lên xe rồi, vẻ mặt của Thời Sênh vẫn còn ngơ ra.
Cô cảm thấy thế giới này có độc thật rồi.
“Cô theo dõi tôi à?” Cố Trì ngồi ở ghế lái, những ngón tay thon dài đặt trên vô lăng, nghiêng đầu nhìn Thời Sênh.
“Không.” Thời Sênh lắc đầu.
Cô chỉ trùng hợp nhìn thấy hắn mà thôi.
Cố Trì trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nghiêng người dựa lại gần, Thời Sênh lùi lại theo bản năng.
Cố Trì liếc nhìn cô một cái, Thời Sênh nghẹn khí, sao tự nhiên lại có cảm giác hắn muốn giết người diệt khẩu vậy?
Cố Trì nhìn cô một chút, kéo dây an toàn ra thắt giúp cô, “Về nhà? Hay muốn tới chỗ nào?”
“… Về nhà.”
Suốt đường về Cố Trì không nói gì, im lặng lái xe. Đến khi xe dừng trong hầm rồi, giọng của hắn mới chậm rãi vang lên, “Sau này muốn đi theo tôi thì cứ gọi điện.”
Thời Sênh: “???”
Cố Trì dừng xe, tắt máy, trong xe cực kỳ yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, cô nghe được tiếng Cố Trì vang lên bên tai, “Nơi nào tôi cũng có thể đưa cô đi cùng.”
Những lời này có thể phiên dịch lại là: tôi không có bí mật gì che giấu cô cả.
Thời Sênh cảm thấy tim mình đập rất nhanh, sắp không thở nổi.
Cô đang bị hắn thả thính hết lần này tới lần khác.
Đột nhiên cô nghiêng người, đúng lúc Cố Trì không có phòng bị gì, lập tức hôn hắn.
Có một loại rung động cộng hưởng tới từ tận sâu trong linh hồn.
Tuy rằng rất mỏng manh…
Nhưng cô có thể cảm giác được người bên cạnh mình chính là Phượng Từ.
Cố Trì nhìn cô chằm chằm, trong đầu như có vô số pháo hoa nổ tung.
Người hắn cứng ngắc, không nhúc nhích, đến tận khi Thời Sênh hài lòng buông hắn ra.
“Cô…” Tai Cố Trì hơi nóng lên.
“Làm sao?” Thời Sênh liền bày ra vẻ được lợi lộc còn khoe mẽ.
Cố Trì mấp máy môi, hơi thở và sự ấm áp của cô như vẫn lưu lại trên mặt hắn.
Cố Trì im lặng một chút, đưa tay cởi dây an toàn giúp cô. Cậu ta mở cửa xuống xe, vòng qua bên chỗ cô ngồi, mở cửa xe cho cô.
Đưa Thời Sênh về tới cửa nhà, tai Cố Trì vẫn còn ửng đỏ, “Muốn ăn gì, tôi đi mua cho?”
“Không cần.” Bây giờ còn ra ngoài mua, quá phiền toái, “Gọi giao hàng tới đi, có muốn vào nhà không?”
Cố Trì ngập ngừng.
Thời Sênh đứng ở cửa chờ hắn quyết định, cuối cùng Cố Trì vẫn gật đầu, đi vào.
Hắn muốn ở lại cùng cô trong chốc lát.
Chỉ có cô và hắn.
Chẳng cần làm gì, chỉ cần ở chung một không gian, hắn cũng cảm thấy rất tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.