Boss Là Nữ Phụ

Chương 500: Ảnh hậu hạng nhất (9)




“Cái gì?” Ôn Kiều nghe xong thông báo của đoàn phim, sắc mặt vô cùng tệ.
Cảnh đó tuy rằng cô không có lời thoại, thế nhưng có biểu cảm khuôn mặt, cái đó cũng rất quan trọng.
Cô ta làm như vậy chính là đang cắt cảnh quay của cô.
Vẻ mặt của Lương Phương nghiêm trọng, “Lần trước em đi xin lỗi, cô ta không chấp nhận, chắc chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.”
Ôn Kiều trầm mặc một lúc, “Em gọi điện cho Ngải Duy Tư hỏi xem sao.”
“Vô dụng thôi, đạo diễn mà đồng ý thì chắc chắc đã gọi cho ông ta trước. Nếu đã đồng ý thì sẽ không dễ dàng sửa lại đâu.” Phương Lương lắc đầu, “Ôn Kiều, gần đây em có chút nóng nảy.”
Ôn Kiều nắm điện thoại, nhếch môi không nói lời nào.
Phương Lương vỗ vỗ vai cô ta, “Lần đầu tiên nhận bộ phim lớn như thế này, nhất định là có áp lực…”
Phương Lương khuyên bảo Ôn Kiều một hồi, cuối cùng cảnh quay này vẫn quyết định như thế.
Không có Ôn Kiều hãm chân, tiến độ quay phim trong chốc lát đã hoàn thành.
Sau khi kết thúc công việc, đạo diễn Chung đưa cho Thời Sênh một cái phong bì. Những diễn viên bị chết trong phim đều được nhận một cái phong bì, vẽ hai từ “May mắn.”
Thời Sênh sờ sờ, cũng không ít.
“Lam tiểu thư, thời gian tới tôi vẫn còn một bộ phim, không biết cô có hứng thú không.”
“Không có hứng thú.” Thời Sênh lắc đầu, “Có điều nếu có vai diễn như thế này anh có thể tìm tôi.”
Thời Sênh ném cho đạo diễn Chung một anh mắt “Anh hiểu mà.”
Vai diễn như thế này…
Đạo diễn Chung im lặng, bộ phim đó của ông không có nhân vật như thế này.
Sắp bị cô đổi thành kiểu nhân vật chính rồi.
Ngày thứ hai, Thời Sênh rời khỏi đoàn làm phim.
Trở về, Thời Sênh nhất định không chịu về công ty. Trần Nguyên chắc chắn đang ở công ty chờ cô.
Còn lâu cô mới đi.
Đẩy cả bốn người trợ lý đi chỗ khác, Thời Sênh một mình lái xe về nhà.
Cô đỗ xe bên dưới tầng hầm, xuống xe rồi tiến về phía thang máy.
Đi được vài bước cô liền lùi về phía sau.
Ánh mắt dừng tại vị trí bên cạnh ô đỗ xe.
Là một chiếc xe việt dã.
Là chiếc xe lần trước cô đến đón Lam Thanh.
Nhưng mà…
Ai có thể nói cho cô biết, xe của cô tại sao lại bị người khác vẽ bậy vậy, vẽ cái quái gì đây…
Con mắt nghệ thuật của người này thật quá kém.
Vâng, biển số xe cũng bị cạy mất rồi.
Thời Sênh đi một vòng quanh chiếc xe. Ngoại trừ những nét vẽ nguệch ngoạc như vẽ bùa trừ ma và biển số xe bị cạy mất, lốp xe thì bị xì hết hơi, những thứ khác đều không sao cả.
Không sao cả…
Trong đầu Thời Sênh đang cuồn cuộn một vạn từ chửi mẹ nó.
Đứa tâm thần nào nhân lúc bà đây không có mặt, động đến xe của bà.
Thời Sênh gọi điện cho quản lý tòa nhà.
Người quản lý tòa nhà sớm đã phát hiện chiếc xe này bị người khác làm thành bộ dạng này, thế nhưng không liên hệ được với chủ nhà, bọn họ cũng không dám bừa bãi động vào.
Thời Sênh nhớ ra Nguyên chủ để lại đây một cái máy bay riêng, cô không về nhà, sao có thể nghe được điện thoại chứ.
Người quản lý tòa nhà nói với cô thời gian gây án là khoảng ba giờ sáng ngày hai mươi ba tháng bảy.
Người gây án đã che hết camera lại, căn bản không thể nhìn thấy người.
Chủ nhà không có đây, bọn họ cũng không dám tùy tiện báo cảnh sát.
Ngày hai mươi ba tháng bảy, cô vừa đi đến thành phố D vài ngày.
Còn biết chọn thời điểm nữa cơ đấy!
“Mang tất cả máy ghi hình ở những đoạn ngã rẽ bên ngoài đến đây điều tra cho tôi.” Thời Sênh ngồi trong phòng làm việc của quản lý tòa nhà, sai giám đốc quản lý toà nhà đang đứng trước mặt.
“Sao?”
“Sao cái gì, tôi nói mang tất cả máy ghi hình ở những đoạn ngã rẽ bên ngoài đến đây điều tra cho tôi. Tên đó còn có thể bay từ trên trời xuống chắc? Chủ nhà chúng tôi bỏ tiền ra cúng bái các ông, có phải các ông ăn cơm khô quá nên biến thành bình hoa rồi phải không?” Thời Sênh bắt đầu nổi nóng.
Giám đống quản lý tòa nhà tất nhiên là biết người đang ngồi trước mặt ông ta bây giờ là ai, bị gào thét cũng không dám nói gì, gọi điện thoại cho người điều tra, giám sát.
Trong lòng ngược lại đang oán thầm, trên ti vi thì nhìn giống như một cô gái xinh đẹp trắng trẻo, lại giàu có, sao bên ngoài đời tính cách lại tệ thế này.
Quả nhiên minh tinh đều là những người hai mặt.
Sau đó giám đốc quản lý toàn nhà liền nhìn thấy một ảnh hậu tính cách khó chịu đến tận Thái Bình Dương, giống như một năng lực mà ông ta hoàn toàn nhìn không hiểu, như phải tách cả mấy cái màn hình ra.
Ảnh hậu lại còn có cả năng lực lợi hại như vậy sao…
Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Thời Sênh phát hiện trong mấy đoạn băng ghi hình đều nhìn thấy một bóng người, vừa chỉ vừa hỏi giám đốc, “Hắn ta là ai.”
Giám đốc quản lý tòa nhà nhìn qua đó, vừa nhìn một cái liền nhận ra đó là ai.
Không phải vì điều gì khác mà chính là vì cách trang điểm cổ quái của hắn ta, giống như một tên lưu manh vậy.
Ở một nơi như Nhất Lưu Tinh Anh, khu nhà ở tụ tập những nhân sĩ nổi tiếng, hắn ta xuất hiện lại càng thêm chướng mắt.
Giám đốc quản lý tòa nhà không muốn nhớ cũng rất khó.
“Là Cố Trì, chủ phòng 606.”
Giám đốc quản lý tòa nhà đương nhiên không dám nói hắn ta là một tên lưu manh. Suy cho cùng người có thể ở đây, căn bản đều là những người có tiền. Một tên lưu manh thì làm sao có thể sống trong tòa nhà giá cao như thế này được.
Tất nhiên, cũng có thể là tên trai bao được mấy bà già giàu có nuôi.
Nhưng không cần biết là loại nào, đều không phải người mà một giám đốc quản lý tòa nhà như ông có thể động vào.
“606?”
Giám đốc quản lý tòa nhà gật đầu, mồ hôi lạnh cứ thế ứa ra.
Sao ông lại cảm thấy ánh mắt của ảnh hậu đáng sợ như vậy.
Thời Sênh túm lấy túi xách rồi đứng dậy, đi ra ngoài.
“Ảnh hậu, có cần báo cảnh sát nữa không.” Giám đốc quản lý tòa nhà đi theo sau Thời Sênh.
“Không cần, tôi tìm riêng hắn ta là được.” Biểu cảm của Thời Sênh đã khôi phục được trạng thái bình tĩnh, giống như người vừa nãy nổi khùng trong phòng làm việc không phải là cô.
Giám đốc quản lý tòa nhà toát mồ hôi. Không hổ danh là diễn viên, cái tốc độ đổi mặt này.
Gặp riêng thì tốt.
Gặp riêng thì không còn là việc của ông nữa.

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn lên tấm biển phòng.
Rất tốt, 606.
Đúng lúc Thời Sênh chuẩn bị lấy kiếm ra, Hệ thống đột nhiên nhảy ra.
[Nhiệm vụ ẩn giấu: nhân trung long phụng.]
Bàn tay đang lấy kiếm của Thời Sênh dừng lại.
Sao lần này lại nhảy ra nhanh như vậy?
[ Nhân vật mục tiêu: Cố Trì. Giúp Cố Trì xây dựng lại hình ảnh, trở thành một nhân sĩ thành công hợp lệ.]
Trò chơi con tôm khô sao?
Xây dựng lại hình tượng là cái quái gì vậy?
Nhiệm vụ này của mi càng ngày càng không để tâm đến.
Phượng Từ, sự tiếp đãi của anh càng lúc càng tệ!
Đúng lúc Thời Sênh do dự có cần lấy kiếm ra hay không, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, âm thanh khàn đặc từ trong bay ra ngoài.
“Thằng nhãi này, mày ăn nói ngang ngạnh, lại còn có chút khí phách. Chậc chậc… đáng tiếc lại đi chọc vào Phong ca của bọn tao.”
Mở cửa là một thanh niên tóc nhuộm màu vàng, cả khuôn mặt đều là mụn, khắp người đầy mùi mồ hôi.
Hắn chợt nhìn thấy một cô nằng xinh đẹp đang đứng ngoài cửa, ánh mắt chợt thẫn thờ.
Nhìn kỹ thêm một chút, ánh mắt bắt đầu sáng lóe lên.
“Chị, chị… chị là Lam Thâm đúng không?”
“Mặt rỗ, mày nói chuyện với ai đấy? Ông đây bảo mày ra ngoài mua đồ, mày lề mề làm cái gì vậy.” Giọng nói khàn khàn lúc nãy lại bay ra ngoài.
Thời Sênh có chút tan vỡ ảo tưởng.
Tình huống lần này có gì đó không bình thường.
Tên Cố Trì này không phải là một tên dung tục, xấu xí đấy chứ?
Nói cho mi biết bản cô nương đây là một người yêu chuộng cái đẹp, xấu quá bản cô nương sẽ không quen biết hắn.
Không đúng… nhìn camera giám sát không thấy giống vẻ của một tên dung tục.
Được thôi, cho dù hắn ta thật sự xấu, chỉ cần là Phượng Từ, cô vẫn phải nhận.
Đều là số mệnh.
Ôi chao!
Chàng thanh niên không chú ý đến giọng nói bên trong, kích động đến nỗi chân tay luống cuống, vò vò hai lần mái tóc vàng trên đầu, cố gắng chỉnh sửa ngoại hình của mình, “Nữ thần Lam Thâm, sao sao… sao chị lại ở đây.”
Hắn lại có thể gặp được nữ thần.
Trời ơi, hạnh phúc quá đi mất.
Phải chụp ảnh, chụp ảnh chung.
“Tìm người.”Thời Sênh cau mày, “Cố Trì có phải ở đây không.”
Cố Trì?
Chàng thanh niên tay cần điện thoại chợt dừng lại.
Nhìn vào phía bên trong, rồi lại nhìn Thời Sênh, cuối cùng vẻ mặt đau buồn như muốn chết đi, gân cổ lên gào to, “Anh Thiên, nữ thần Lam Thâm đến tìm tên trai bao Cố Trì.”
Cái tên trai bao Cố Trì đó sao lại có nhiều người thích đến thế.
A a a a!!!
Đến cả nữ thần cũng đến tìm cậu ta.
Chàng thanh niên nắm lấy tóc như điên như dại.
Thời Sênh: “…” Tên nhóc này điên rồi à!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.