Boss Là Nữ Phụ

Chương 33: Kim chủ, bao tôi đi! (13)




Chương 33Kim chủ, bao tôi đi! (13)
Không ai biết bọn họ đang ở trong này nói chuyện gì, chỉ biết công ty và Thời Sênh huỷ bỏ hợp đồng, đến cả Đường Ẩn cũng từ chức.
Hạ Mãn lái xe, Thời Sênh ngồi ở bên ghế phụ, Đường Ẩn ngồi ở ghế sau.
Đến bây giờ anh ta vẫn còn có chút ngây ngốc, từ lúc bước vào đó anh không nói được một câu nào, toàn nghe thấy nghệ sĩ nhà mình với Hạ Mãn cô một câu tôi một câu, nhanh chóng giải quyết xong Tịch Mặc rồi.
Không chỉ là huỷ bỏ hợp đồng mà đến anh cũng bị “đào” đi rồi?
“Địa chỉ công ty tôi đã chọn xong rồi, tiền đã trả đúng hạn.”
Thời Sênh không có tâm tình mà đi quan tâm đến tâm tình của Đường Ẩn, cúi đầu nhanh chóng đánh máy trên máy tính xách tay:
“Tiếp theo đây, quan trọng nhất là nghệ sĩ.”
“Ừ, về phía nghệ sĩ chúng ta vẫn nên mời những người chuyên nghiệp một chút.”
Đáy lòng Hạ Mãn có chút than thở.
Chính là từ một tháng trước, cô đã bảo mẹ mình chuyển hết tài sản cho mình, tiền vốn mà mẹ cô đưa cho không ít, cộng thêm bất động sản và một ít vàng bạc, tổng cộng có tất cả năm nghìn vạn.
Năm nghìn vạn, không phải là năm trăm vạn.
Lúc đó cô không hiểu tại sao bản thân mình lại tin tưởng cô gái này, rõ ràng cô ấy nói khuếch đại lên như thế, không để tâm vào như thế.
Thế nhưng biểu tình của cô ấy lại quá mức chân thành… chân thành đến mức khiến cho người ta không tự chủ được mà tin tưởng.
Thế nhưng, một tháng sau, cô thấy tiền vốn của mình đổi thành gấp bội, trừ kinh ngạc ra vẫn là kinh ngạc.
Tốc độ kiếm tiến này… đúng là phải lên đến trời a!
“Tiền vốn tôi giữ lại một phần, dù sao thì sau này những chỗ cần dùng tiền vẫn còn nhiều, tôi phải kiếm nhiều chút, tiền vốn ngày trước, năm nghìn vạn đã đủ rồi.”
Hạ Mãn không có ý kiến gì, tuy rằng tiền vốn lúc đầu là của cô, nhưng mà tiền vốn trong tay cô này muốn tăng lên gấp bội căn bản là không có khả năng.
“Đợi đã…”
Đường Ẩn nghe đến cả nửa ngày trời cũng coi như là phản ứng lại được.
“Hai người muốn mở công ty?”
“Đúng thế, công ty đã đăng ký xong rồi.”
Thời Sênh ngoảnh đầu nhìn Đường Ẩn:
“Về phía nghệ sĩ thì vẫn cần anh phụ trách, tôi muốn… loại xinh đẹp, đáng yêu, chỉ cần lên trên sân khấu đứng, không cần phải làm gì hết cả, cũng là loại mà khiến cho người ta có thể nhìn ngắm một hai tiếng đồng hồ.”
Hạ Mãn: “…”
Đây nào có phải nghệ sĩ chứ, đây là quốc bảo sao?
Đường Ẩn: “…”
Nghệ sĩ nhà anh trong một tháng này rốt cuộc đã làm ra cái gì thế? Hiện tại nghệ sĩ đều mặt dày* như thế sao?
*Nguyên văn: 套路 (Sáo lộ) nguyên bản đây là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng đưa vào sử dụng, dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương, tiếng Việt mình có thể hiểu như câu "đẹp trai không bằng chai mặt".
Lúc trước, mấy lời mà cô ấy nói trong thang máy đó là đang ở đây đợi anh sao?
Đúng là bức bách mà!
Bởi vì Đường Ẩn tham gia vào, mấy vấn đề hai cô gái kia không lưu ý đều được Đường Ẩn nhắc đến, tránh việc đi sai đường.
Đường Ẩn nhận được sự giáo dục không như mấy tên phú nhị đại kém cỏi kia, rất nhiều vấn đề anh đều nhìn ra được rất thấu đáo.
Thế nhưng anh lại phát hiện nghệ sĩ nhà mình cũng không kém chút nào.
Làm người quản lý, đương nhiên anh sẽ tìm hiểu đến mười tám đời tổ tông của nghệ sĩ một lượt, thế nhưng trên tư liệu cô ấy đến cả đại học cũng không học, sao lại hiểu mấy cái này chứ?
Nghi hoặc vẫn là nghi hoặc, Thời Sênh hoàn toàn không nói suy nghĩ của mình cho anh biết, nếu anh hỏi, cô dùng thiên bẩm qua loa tắc trách của mình để đi đối phó với anh.
Đợi đến khi bận bù đầu anh cũng không còn thời gian mà đi truy cứu chuyện này nữa.

Gần đây, Thời Sênh bận đến mức không phân biệt nổi đông tây nam bắc, không dễ gì mới thoát ra được cái vòng luẩn quẩn đó, uống một ít rượu, cô chóng mặt đi từ trong phòng ra ngoài, vỗ vỗ hai má đi về phía nhà vệ sinh.
Đi đến nhà vệ sinh cần qua một chỗ rẽ lớn, Thời Sênh đang chuẩn bị rẽ vào thì mắt sắc nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Người đàn ông mặc một bộ đồ thoải mái màu đen, hai tay đút vào túi, bởi vì đứng quay lưng lại với Thời Sênh nên cô không nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn ta.
Trước mặt hắn có một người phụ nữ đang đứng, chiếc váy bó tinh xảo làm cho vóc dáng người phụ nữ đó được phác hoạ ra vô cùng nóng bỏng, cái gáy trắng nõn cùng bờ vai tràn lộ ra ngoài, cô ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông, trên mặt toàn là vẻ ái mộ.
Thời Sênh không bước ra mà dựa vào tường nhìn hai người bên đó.
“Anh Thanh Vận, anh quay về đã lâu như thế rồi tại sao lại không về nhà? Ông nội rất nhớ anh… em… em cũng rất nhớ anh.”
Trong giọng nói của Đường Nghiên đầy sự thẹn thùng, nào có còn chút kiêu ngạo nào?
“Tại sao tôi lại phải về?”
Lục Thanh Vận tươi cười khiến cho khuôn mặt của hắn nhìn càng đẹp đẽ hơn, trong con ngươi đen như mực tô vẽ thêm ánh sáng, rõ ràng là hình tượng một quý công tử tao nhã, nhưng vẫn có một loại cảm giác ác ý chĩa vào.
“Chúng ta…”
Đường Nghiên có chút lúng túng, cuối cùng cắn cắn răng:
“Chúng ta có hôn ước a.”
“Hôn ước?”
Giọng nói trong trẻo của Lục Thanh Vận ở hành lang yên tĩnh này đặc biệt rõ ràng:
“Nếu như tôi nhớ không nhầm thì lúc đó là cô không thừa nhận mà, bây giờ sao lại muốn bám lấy tôi?”
Sắc mặt Đường Nghiên lập tức thay đổi, con ngươi co rút lại, thế nhưng rất nhanh cô ta liền bình tĩnh lại:
“Anh Thanh Vận, em có thể giải thích mà.”
“Không cần đâu.”
Lục Thanh Vận cười đến mức mặt nhướn hết lên, môi hắn hé ra:
“Không cần thiết.”
Đường Nghiên giống như là bị người ta ấn vào nút tạm dừng, cho dù có trang điểm nhưng sắc mặt nhìn vẫn cứ trắng bệch. Cô ta ngây ra nhìn Lục Thanh Vận, đáy mắt có hối hận, có không cam lòng, có si mê, các loại ưu tư phức tạp đan xen lẫn nhau.
Lục Thanh Vận nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô ta, quay người bước về phía Thời Sênh.
Hắn nhìn thấy Thời Sênh thì một chút ngoài ý muốn cũng không có, dường như đã sớm biết cô ở chỗ này rồi.
Thời Sênh vẫn đang dựa vào tường, dáng vẻ có chút lười nhác tuỳ ý, nhìn thấy hắn trên mặt lập tức đầy ý cười lấy lệ:
“Kim… Lục tiên sinh, thật là trùng hợp, quả nhiên là có duyên nghìn dặm vẫn gặp được nhau, duyên phận giữa chúng ta đã được định trước rồi, Lục tiên sinh hay là hãy suy nghĩ bao nuôi tôi một chút đi?”
Lục Thanh Vận cười mỉm, hướng ánh mắt từ trên mặt cô từ từ di chuyển đến trước ngực, tầng tầng lớp sóng dập dềnh trong ánh mắt, nhưng mà lại có chút ghét bỏ.
Thời Sênh thuận theo ánh nhìn của Lục Thanh Vận, sắc mặt đen lại.
Tên khốn kiếp này lại dám ghét bỏ ngực của bổn cô nương?
Tốt xấu gì bộ ngực này cũng là cỡ B đó?
Ta nhổ, sắc lang, vừa đến đã nhìn ngực của bà đây.
“Anh Thanh Vận…”
Đường Nghiên từ phía sau đuổi đến, nhìn thấy Thời Sênh lập tức ngẩn người ra, sau đó trong mắt bật ra sự căm ghét:
“Giang Vãn, tại sao cô lại ở đây?”
Vừa rồi cô ta nói chuyện với anh Thanh Vận sao?
Anh Thanh Vận tại sao lại quen cô ta cơ chứ?
Chỉ có thời gian mấy giây mà trong não Đường Nghiên đã xoay chuyển mấy lần.
Thời Sênh nhìn cô ta một cái:
“Chân ở trên người tôi, tôi ở đâu là tự do của tôi.”
Nữ nhân này lại có quan hệ như thế với Lục Thanh Vận, nội dung vở kịch không có nhắc đến.
Không đúng, trong nội dung vở kịch, Đường Nghiên này căn bản là không xuất hiện quá mấy lần.
Bổn cô nương vừa mở ra thêm chi tiết cho cốt truyện sao?
Đường Nghiên dường như là đang muốn mắng Thời Sênh, thế nhưng do Lục Thanh Vận đang ở đây, chỉ đành hung dữ cảnh cáo:
“Giang Vãn, tôi nói cho cô biết, cô đừng có mà quấn lấy anh Thanh Vận, anh Thanh Vận không phải là người mà loại người như cô có thể mơ tưởng đến đâu.”
“A, tôi không mơ tưởng.”
Thời Sênh thành thật nói:
“Tôi chỉ muốn bảo anh ta bao nuôi tôi mà thôi.”
Bổn cô nương đâu có nông cạn như thế chứ!
Cái loại cặn bã như Lục Thanh Vận này…
Thời Sênh lập tức cảm thấy một trận lãnh lẽo, đánh tan bộ não của diễn viên phụ* như cô, cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt tươi cười của Lục Thanh Vận, trong ánh mắt có vẻ dịu dàng như nước đó tràn đầy ác ý nồng đậm.
* Nguyên văn: 吐槽nguồn gốc là từ “突っ込み” trong truyện tranh Nhật Bản, tiếng phổ thông tương đương nghĩa “diễn viên phụ” trong kịch tấu nói. Là từ phương ngữ phổ biến ở Đài Loan, bắt nguồn từ tiếng Đài, chữ Hán diễn đạt thành 黜臭 (loại bỏ mùi hôi), sau đó người đại lục bắt đầu dùng, từ gần nghĩa nhất là “cãi lộn”, “chọc gậy bánh xe”.
Bổn cô nương vừa rồi… hình như không nói gì a?
“Cô…”
Đường Nghiên chỉ vào Thời Sênh, hai má đỏ rực lên, không biết là tức giận hay là xấu hổ:
“Sao cô lại không biết xấu hổ như thế hả?”
Đã bảo anh Thanh Vận bao nuôi cô ta rồi còn không phải là mơ tưởng hay sao?
Còn dám nhìn anh Thanh Vận, cái con người hèn hạ đáng ghét này, cô nhất định phải khiến cho cô ta phải trả giá.
Đáy mắt, Đường Nghiên rất nhanh truyền qua một tia điên cuồng, anh Thanh Vận là của cô ta, ai cũng không thể cướp đi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.