Boss Là Nữ Phụ

Chương 319: Thê chủ sủng quân (3)




Nữ hoàng nhìn có vẻ khá lớn tuổi, tóc mai cũng đã có vài sợi bạc, khuôn mặt nghiêm túc, không giận tự uy, nếu muốn để cho Thời Sênh phải hình dung, thì chính là loại hình tượng cô giáo cứng ngắc kia.
Vào triều là một chuyện rất khô khan buồn chán, toàn bộ quá trình Thời Sênh đều giống như đi vào cõi thần tiên. Mãi đến khi bị nữ hoàng chỉ đích danh, cô mới khó khăn kéo suy nghĩ đang loạn như ngựa hoang vừa được tháo cương quay về.
"Mấy ngày gần đây thân thể của vi thần không được khỏe, không thể làm lụng vất vả." Thời Sênh trả lời có khuôn có dạng, nhưng khẩu khí rõ ràng là qua loa chiếu lệ.
Nữ hoàng: "..." Vừa nãy vị thừa tướng này của bà đã hơi mất hồn, bây giờ lại còn mượn cớ có lệ này để trả lời bà.
Thừa tướng muốn làm gì?
Bắt đầu tạo phản sao?
Mặc dù biết đối phương chỉ đang trả lời cho có, nhưng nữ hoàng vẫn phải đáp lại theo lời của cô, "Ái khanh làm lụng vất vả vì nước, cũng không nên để thân thể bị mệt mỏi, phải tĩnh dưỡng cho tốt."
Thời Sênh kéo khóe miệng, cười đến không hề có thành ý, "Tạ ơn bệ hạ quan tâm."
"Trong nhà cũng không có ai chăm sóc, chi bằng trẫm ban thưởng mấy mỹ nhân cho ái khanh. Thân thể của ái khanh không được khỏe, chúng cũng có thể chăm sóc tốt cho ái khanh."
Thời Sênh: "..." Chăm sóc là giả, giám thị mới là thật đi?
Đây cũng không phải lần đầu tiên nữ hoàng muốn nhét người vào chỗ nguyên chủ. Trước đây nguyên chủ luôn tìm các loại lý do để cự tuyệt. Con ngươi Thời Sênh đảo một vòng, "Tạ long ân của bệ hạ."
Ánh mắt nữ hoàng nhìn Thời Sênh đã giống như đang nhìn người ngoài hành tinh vậy.
Thừa tướng nhà mình sẽ không bị người khác đánh tráo chứ?
Vào triều thì thất thần, từ chối làm việc, bây giờ ngay cả đưa người mà nàng cũng nhận…
Không được, phải điều tra lại kỹ càng mới được.
Vẻ mặt của những người khác cũng có chút kỳ quái, trong lòng bắt đầu vang lên âm thanh tính toán lách tách.
"Nếu thân thể của thừa tướng không được khỏe, chuyện này liền để Ninh vương làm đi."
Khương Chỉ nhíu mày, vừa rồi nữ hoàng nói đến thiên tế sắp tới, mục đích là cầu phúc để thu hoạch vụ mùa thu, cầu cho bách tính có cuộc sống ấm no.
Tất nhiên là một người hiện đại, nàng sẽ không tin điều này.
Sản lượng lương thực ở cổ đại rất thấp, hơn nữa lại có quá ít chủng loại, chưa nói đến bách tính bình thường cũng không có ruộng đất, mùa đông vừa đến, lập tức có vô số người chết đói.
Khương Chỉ rất muốn phổ cập một chút khoa học kỹ thuật cho những người này, chỉ ra cái gì gọi là giống cây lương thực khoa học. Nhưng hiện tại nàng mới vừa lấy được sự tín nhiệm của nữ hoàng, cái ý niệm này, rất nhanh liền bị nàng đè xuống.
"Dạ, nhi thần nhất định sẽ không phụ sự phó thác của mẫu hoàng."
Nội dung phía sau không gì khác ngoài một số chuyện lông gà vỏ tỏi, Thời Sênh nghe đến mức buồn ngủ.
Mẹ kiếp tẻ nhạt thật!
Sau này cứ giả ốm cho xong.
Lúc hạ triều, Thời Sênh chậm rì rì đi ra ngoài. Khương Chỉ cố ý đi chậm vài bước, sóng vai đi cùng Thời Sênh.
"Quân thừa tướng, không biết ta có thể nói chuyện với ngươi một chút được không."
Thời Sênh còn không thèm dừng lại một chút, rất không khách khí cự tuyệt, "Không thể."
Ánh mắt Khương Chỉ trầm xuống, "Quân thừa tướng, là chuyện liên quan đến Thanh Vân."
Nàng ta cố ý nhấn mạnh hai chữ Thanh Vân.
Thời Sênh nghiêng đầu, khóe miệng hơi cong lên, nở nụ cười châm chọc, "Đó là trắc quân của ngươi, có quan hệ gì tới ta."
"Mấy ngày trước Thanh Vân có tới phủ của ngươi..."
"Thật không, sao ta lại không biết nhỉ." Thời Sênh bắt đầu trợn mắt nói dối.
Khương Chỉ: "..."
Sắc mặt của Khương Chỉ biến hóa mấy cái cực nhanh, cuối cùng trầm mặt, "Quân Ly Ưu, hiện tại Thanh Vân là trắc quân của bản vương. Ngươi làm thừa tướng, nên biết né tránh. Sau này đừng có quấn quít lấy Thanh Vân nữa."
Thời Sênh dừng lại, xoay người đối mặt với Khương Chỉ, giọng nói khẽ giương cao lên, "Tại sao ngươi lại không nói là hắn đến quấn quít lấy ta đi?"
"Làm sao Thanh Vân lại đi quấn quít lấy ngươi." Khương Chỉ lập tức phản bác, "Căn bản hắn cũng không thích ngươi. Dưa hái xanh thì không ngọt, nếu như Quân thừa tướng thật lòng thích hắn, thì nên nghĩ cho thanh danh của hắn."
Thời Sênh nhìn Khương Chỉ không nói chuyện.
Đôi tròng mắt đen như mực kia, bình tĩnh không một chút gợn sóng. Bất kỳ ai đối diện với đôi mắt của cô đều có ảo giác giống như bị lột hết y phục, phơi bày trần trụi ra ở trước mặt cô.
Thời Sênh nhìn cô gái đối diện giật giật khóe môi, "Từ nơi nào mà ngươi nhìn ra là ta thích Đoàn Thanh Vân?"
Nguyên chủ chưa từng nói là mình thích Đoàn Thanh Vân. Những gì nàng làm đều là vì trách nhiệm của mình.
Bởi vì nguyên chủ cảm thấy trì hoãn Đoạn Thanh Vân nhiều năm như vậy, là lỗi của nàng, nên nàng sẽ chịu trách nhiệm với hắn.
Không hơn.
Khương Chỉ bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Nàng cẩn thật nghĩ lại một phen, hình như nàng ta thật sự chưa từng nói rằng nàng ta thích Đoàn Thanh Vân.
Nhưng những chuyện nàng ta làm lúc trước, không phải là thích thì là gì?
Chờ đến lúc Khương Chỉ hoàn hồn, thì chỗ này đã không còn bóng Thời Sênh từ lâu.
Khương Chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm, "Thích thì là thích, có gì phải giấu chứ. Đám người cổ đại này chỉ hay già mồm cãi láo."
Nàng đến từ thời đại cởi mở, trong lòng luôn có một loại cảm giác cao siêu hơn người, cho nên rất chướng mắt loại hành vi che giấu này của Thời Sênh.
Đúng vậy, ở trong mắt Khương Chỉ, Thời Sênh chính là đang che giấu.
...
Lúc hồi phủ, những người được nữ hoàng ban cho đã đến.
Đới Nguyệt và Ánh Nguyệt đứng ở trước mặt một đám nam nhân ăn mặc diễm lệ, hương thơm đến thái quá này, sắc mặt hai người giống hệt nhau.
Đại nhân bị kích thích sao?
Người nữ hoàng ban thưởng mà cũng dám lấy.
"Nữ hoàng thế này là muốn ta một tuần bảy ngày đều không được nghỉ ngơi sao." Từ xa Thời Sênh liền nhìn thấy một hàng bảy người đang đứng.
Trong đầu Thời Sênh liền bắn ra một màn kịch vô cùng kỳ lạ.
Công chúa bạch tuyết và bảy chú lùn?
Đây là cái quỷ gì…
"Đại nhân, ngài về rồi à." Đới Nguyệt và Ánh Nguyệt tiến lên đón.
Bảy người lùn còn lại đều cúi thấp người hành lễ, "Tham kiến Quân tướng."
Cả người Thời Sênh run lên. Gì chứ thật sự đột nhiên nhìn thấy một đám nam nhân mảnh mai yêu kiều thế này, nàng vẫn có chút không thích ứng được.
Dĩ nhiên nàng cũng không có gì phản cảm, thời đại nào có quy tắc của thời đại đó.
Lần này nữ hoàng đúng là tốn công nhọc sức, bảy người đàn ông, mỗi người một vẻ.
Hoặc là quyến rũ, hoặc là đáng yêu, hoặc là vững vàng...
Thực sự rất đúng với câu: mặc cho quân lựa chọn.
Không nghĩ tới bản cô nương còn có thể có một ngày như vậy.
Dung mạo đều thuộc hàng trung thượng, tùy tiện chọn một người, thả vào một nhà bình thường, thì cũng thuộc dạng được sủng ái tới tận trời.
"Cái kia..." Thời Sênh không có đi qua, chỉ là tùy tiện phẩy tay một cái, "Các ngươi cứ tùy tiện sắp xếp cho bọn họ làm cái gì thì làm."
Tổ hợp nhị Nguyệt: "..." Tùy tiện làm cái gì đó là làm cái gì?
Tính tình của Ánh Nguyệt hoạt bát hơn Đới Nguyệt một chút, vì vậy không ngại học hỏi kẻ dưới.
Thời Sênh khoát khoát tay, "Dù sao cũng đừng để cho ta thấy bọn họ là được."
Ánh Nguyệt: "..." Vậy ngài cần gì phải mang bọn họ về nhà chứ!
Đây không phải là làm điều thừa sao?
Thời Sênh đứng hơi xa bảy chú lùn, nên những lời cô nói, người bên kia cũng không nghe được.
Chờ bọn hắn nhìn thấy Thời Sênh dẫn theo Đới Nguyệt rời đi, bảy chú lùn lập tức luống cuống, "Ánh Nguyệt cô nương, làm sao thừa tướng lại đi rồi, đêm nay thừa tướng muốn thị tẩm người nào?"
Thị tẩm à?
Nằm mơ đi, chưa nói đến chuyện đại nhân của bọn họ luôn giữ mình trong sạch, mà chỉ bằng mấy người này là do nữ hoàng ban cho, đại nhân cũng sẽ không để cho bọn họ thị tẩm.
Đương nhiên những lời này Ánh Nguyệt không thể nói ra, dù sao thì những người này cũng là do nữ hoàng ban cho.
"Mấy ngày gần đây thân thể đại nhân không được khỏe, không nên lao lực nhiều, mời các vị công tử đi theo ta."
"Chúng ta có thể chăm sóc thừa tướng đại nhân." Một vị công tử trong đó có chút không cam lòng nói.
"Bệ hạ để cho chúng ta tới đây là để chăm sóc cho thừa tướng đại nhân. Đây là chuyện thuộc bổn phận của chúng ta, Ánh Nguyệt cô nương xin hãy nói với thừa tướng đại nhân..."
Sắc mặt của Ánh Nguyệt đen như đít nồi, thật sự là không thể nào hiểu nổi đại nhân đem những người này về làm gì.
"Đại nhân cần tĩnh dưỡng. các vị công tử không cần phải nói nữa. Đến khi đại nhân muốn gặp các ngươi, tất nhiên sẽ gọi các ngươi đến."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.