Boss Là Nữ Phụ

Chương 28: Kim chủ, bao tôi đi! (8)




Chương 28Kim chủ, bao tôi đi! (8)
Bi kịch chính là việc thử vai phim tiên hiệp của Thời Sênh mãi mà chẳng có động tĩnh gì cả, Đường Ẩn gọi điện thoại qua hỏi mới biết vai diễn đó đã được định rồi.
Kết quả này khiến cho Thời Sênh có chút ngoài ý muốn, suy cho cùng lúc đó Tống Hàn đối với cô có lẽ đã rất hài lòng rồi.
“Trừ nữ tam ra vẫn còn vai diễn gì khác nữa không?”
Bộ phim Tiên hiệp này rất là hot, về tình về lý cô đều không nên bỏ qua cơ hội tốt thế này.
Đường Ẩn ban nãy đã hỏi qua bên nhân viên công tác rồi, trực tiếp lắc đầu:
“Không có, đã định hết rồi.”
Phim của Tống Hàn luôn luôn rất nhiều người tranh, nói không chừng người ta vừa mới chuẩn bị đầu mối cho phim mới đã có người âm thầm đi cửa sau điều động nội bộ rồi.
“Nữ tam là ai thế?”
Nữ tam trong tình tiết bộ phim là một người mới, sau đó dựa vào độ hot của bộ phim này mà trực tiếp nhảy lên ba tuyến.
“Lâm San San.”
“Tôi nhổ!”
Mấy ngày nay không phải là Lâm San San đang vướng vào scandal sao? Sao lại vẫn còn có thời gian đi tranh nhân vật nữ tam?
Đường Ẩn đẩy đẩy gọng kính, chậm rãi thong thả nói:
“Cô ta là đang nhắm vào cô, người sau lưng cô ta có chút lai lịch.”
“Lai lịch gì chứ?”
Thật sự tính ra Lâm San San và cô cũng không có thù gì lớn, điệu bộ ngày hôm nay là muốn cô sống tôi chết hay sao?
Đường Ẩn nhìn cô một cái:
“Lục Đại Bằng.”
Lục Đại Bằng, con cá sấu lớn của ngành bất động sản, nhà mẹ đẻ phu nhân của hắn còn có chút liên quan đến chính trị, có thể không có chút lai lịch nào sao.
“Cô cũng đừng nghĩ quá nhiều, tài nguyên gần đây không ít, ngày mai tôi sẽ xem cho cô. Đúng rồi, hôm nay có một tiệc rượu, công ty yêu cầu cô tham gia, còn đưa đến cả lễ phục rồi.”
Đường Ẩn đưa cái túi cho Thời Sênh.
Công ty bảo nghệ sĩ đi tham gia tiệc rượu còn đưa cả lễ phục đến? Trong mắt Thời Sênh hiển nhiên là lộ ra vẻ khó hiểu.
“Có lúc công ty sẽ chuẩn bị, thời gian bắt đầu tiệc rượu công ty sẽ có xe đến đón cô, người quản lý không thể đi cùng cô được, đến lúc đó cô tự mình lanh lợi chút, tôi sẽ ở bên ngoài chờ cô, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Đường Ẩn tận tâm giống như đối với người mới, những điều cần chú ý đều nói hết với cô một lượt, giọng nói của anh không nhanh không chậm, như cơn gió nhẹ khe khẽ lay động, sẽ không làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Thời Sênh cũng khó mà ngắt lời hắn, mấy chuyện này từ trước đến nay Mễ Lan đều không nói với nguyên chủ.

Đợi đến khi Thời Sênh nhìn thấy Hạ Mãn ở tiệc rượu, Thời Sênh mới mãnh liệt phản ứng lại, tiệc rượu này là sau khi nữ chủ về nước, lần thứ hai gặp mặt nam chủ.
Khó trách công ty lại đưa lễ phục cho cô, còn không sắp xếp bạn nam cho cô, là do Tịch Mặc đó chỉ huy sao?
Thời Sênh nhân lúc vẫn chưa có người phát hiện ra mình, vội vàng chuồn ra khỏi tiệc rượu, cô không muốn làm lá chắn cho con mực đó đâu.
Cô đi xuyên qua chỗ có ít người, mắt nhìn muốn ra khỏi cửa lớn, Lâm San San khoác tay một người đàn ông bước vào, va vào Thời Sênh một cái.
Lâm San San trong chốc lát nhìn thấy Thời Sênh, một tia hận ý xẹt qua đáy mắt cô ta, rất nhanh liền biến mất.
Cô ta khoác tay người đàn ông kia chắn đường Thời Sênh, gương mặt mỉm cười nói:
“A, đây không phải là Giang tiểu thư sao? Lúc này tiệc rượu vừa mới bắt đầu, Giang tiểu thư muốn đi đâu vậy?”
Thời Sênh khe khẽ nhíu mày, quét mắt nhìn người đàn ông mà cô ta khoác tay, nhìn cũng coi như là đàng hoàng, chỉ có điều so với người cùng tuổi có chút già hơn, đứng cùng với Lâm San San, nói là hai bố con cũng không quá.
“Tôi đi đâu có liên quan gì đến cô?”
Dù sao cũng bị mất mặt rồi, cô cũng không cần phải cho Lâm San San sắc mặt vui vẻ.
Sắc mặt Lâm San San khẽ biến, nhìn Thời Sênh có một mình, nhếch môi lên châm chọc:
“Giang tiểu thư không phải là không tìm thấy bạn nam để đi cùng chứ? Một mình lẻ loi trơ trọi rất đáng thương a, ông chủ Lục, nếu không thì anh tìm cho Giang tiểu thư một người đi?”
Nói đến cuối cùng, cả người Lâm San San đều dán vào người Lục Đại Bằng, Lục Đại Bằng bị hành động này của Lâm San San lấy lòng, tay đặt ở thắt lưng cô ta nhéo nhéo hai cái, cười híp mắt nói:
“Giang tiểu thư muốn một nửa đi cùng như thế nào? Lão Lục tôi không có bản lĩnh gì lớn, thế nhưng bạn bè thì vẫn có.”
Lão ta nhìn Giang Vãn này lớn lên cũng rất xinh đẹp, đáng tiếc là lão lại thích thành thục một chút, ở trên giường chơi sẽ vui hơn.
“A, không biết bạn bè của Lục tổng có đặc biệt đẹp trai không? Lục tổng, anh cũng biết những người trẻ như chúng tôi đây chỉ thích mấy người ưa nhìn thôi, nếu mà quá xấu thì tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến sự ngon miệng.”
Thời Sênh không nhìn sắc mặt Lục Đại Bằng đang sầm xuống, lộ hàm răng trắng ra cười híp mắt nói:
“Lục tổng nếu như quen kiểu người như thế thì có thể giới thiệu cho tôi một chút.”
Lục Đại Bằng cũng không phải là tên đần độn, đương nhiên nghe ra ý của Thời Sênh, nữ nhân này nói xa nói gần mắng lão vừa già vừa xấu.
“Giang tiểu thư, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Lục Đại Bằng đè lửa giận xuống:
“Ở Thanh Thị, Lục Đại Bằng tôi nói một câu thì cô đừng hòng lăn lộn ở trong cái giới này nữa.”
Lâm San San đứng ở bên cạnh, đắc ý châm chọc nhìn Thời Sênh, vốn dĩ còn cho rằng nữ nhân này sẽ không đối đầu trực tiếp với Lục Đại Bằng, chuẩn bị ở bên cạnh châm thêm dầu, cho thêm chút lửa.
Ai mà biết cô ta lại ngu ngốc như thế, trực tiếp một câu đắc tội với Lục Đại Bằng, ai không biết là Lục Đại Bằng ghét nhất kẻ nào nói lão già, nói lão xấu, cô ta muốn xem xem lần này Giang Vãn còn làm thế nào để có thể lăn lộn ở trong cái giới này nữa.
Dám đối nghịch với cô ta, cũng không biết tự lượng sức mình đi.
“Rượu mừng? Lục tổng lúc nào thì kính rượu tôi thế? Nếu như Lục tổng kính rượu tôi, tôi đương nhiên sẽ không cự tuyệt đâu.”
Ngữ khí của Thời Sênh thành khẩn mà chân thành:
“Có điều Lục tổng, ngài là rõ ràng chưa kính rượu tôi mà, ngài đây là đang nói oan cho tôi sao? Lục tổng, ngài không thể thấy tôi chỉ là một tiểu cô nương mà bắt nạt tôi a!”
“Giỏi cho một tiểu nha đầu mồm miệng lanh lợi như cô.”
Lục Đại Bằng tức giận cười, trực tiếp hung hăng nói:
“Sẽ có lúc cô cần phải cầu xin tôi, tới lúc đó chúng ta sẽ tính sổ.”
Lão không tin không trừng trị được một tiểu nha đầu, mấy người mới trẻ tuổi kiêu ngạo này, thật sự cho rằng cái giới này dễ lăn lộn như thế sao?
“Chú Lục muốn tính sổ với ai thế?”
Giọng nói trong trẻo dễ nghe truyền đến từ sau lưng Lục Đại Bằng.
Cơ thể Lục Đại Bằng cứng lại một chút, biểu tình trên mặt thay đổi rất nhanh, sao mà hình như lão lại nghe thấy... tiếng nói của vị kia?
Không thể nào a, hắn không phải là đang ở nước ngoài sao? Thế nhưng, trừ hắn ra còn có ai có thể gọi chú Lục đầy sát khí như thế chứ?
Thời Sênh vốn dĩ là đứng đối diện với cửa lớn, vừa nhìn một cái là đã thấy người bước vào phía sau lưng Lục Đại Bằng, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt của hắn giống như mạ thêm một tầng ánh sáng, dường như là tiên nhân bước ra từ trong bức hoạ vậy, đôi mắt đen láy như mực, chỉ một cái nhìn là đã khiến cho người ta mất phương hướng trong đó.
Hắn không mặc âu phục mà mặc quần áo giản dị, đứng trong đám âu phục giày da, lễ phục xa hoa này lại khiến cho người ta cảm thấy cao ngất.
Mỗi bước đi của hắn dường như là đang dẫm lên trái tim người ta, đứng lại khiến cho người ta ngưỡng vọng như trên ngai vàng.
Giống như một vật phát sáng, không cần một câu một từ nào đã có thể thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người rồi.
Lục Đại Bằng nhìn thấy người đến là ai, tia hy vọng cuối cùng liền bị dập tắt.
Chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, da đầu tê rần, sống lưng đã sớm bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm rồi, cuồi cùng không thể không nhẫn nhục mà nói:
“Đại thiếu gia về lúc nào thế, sao lại không nói với chúng tôi một tiếng?”
Lục Thanh Vận đứng yên, vẻ mặt rạng rỡ, dường như nghìn hoa vạn hoa đang đua nhau nở:
“Tôi quay về lúc nào còn phải báo cáo với chú Lục sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.