Boss Là Nữ Phụ

Chương 22: Kim chủ, bao tôi đi! (2)




Thời điểm quay phim, Lâm San San cũng muốn động tay động chân rất nhiều lần, nhưng mà đều bị Thời Sênh tránh được, còn làm cho cô ta bị NG phải quay lại mấy lần, đạo diễn lại bắt đầu gầm thét, lần này không chỉ Thời Sênh bị mắng, ngay cả Lâm San San cũng đều bị mắng.
Thời Sênh ngược lại không sợ bị mắng chửi, cô coi như đạo diễn đang đánh rắm đi.
"Mấy người rốt cuộc có muốn quay nữa hay không, với cái trạng thái này thì quay tới ngày mai cũng không qua được!"
Trong lồng ngực của Lâm San San thiêu đốt một ngọn lửa hừng hực, Giang Vãn này, nhất định phải cho cô ta biết mùi lợi hại!
Thật vất vả mới qua, Lâm San San thấy Thời Sênh đi WC, cô ta cũng đi theo vào, từ phía sau dùng lực mạnh đẩy Thời Sênh một chút.
"Giang Vãn, vừa nãy có phải là cô cố ý hay không?"
Thời Sênh phải vịn vào bồn rửa tay mới không ngã sấp xuống, ánh mắt của cô trầm xuống, xoay người chính là quăng tới một cái tát.
"Một cái tát này là trả lại cho cô."
Lâm San San bị một cái tát kia làm cho bối rối, mấy giây sau mới phản ứng kịp, giương nanh múa vuốt muốn nắm tóc của Thời Sênh.
Thời Sênh đã sớm đề phòng, linh hoạt tránh được tay cô ta, đi vòng qua phía sau Lâm San San, đưa tay đẩy cô ta về phía trước một cái, liền nhanh chóng rời khỏi WC.
Lối ra bên ngoài của WC, có rất nhiều chỗ cũng đều có thể thấy được, Lâm San San không dám lấy cái hình tượng kia xuất hiện, Thời Sênh liền nghênh ngang rời đi.
Chờ đến lúc Lâm San San thu liễm thật tốt tâm tình của mình đi ra, ở trường quay đã không còn thân ảnh của Thời Sênh, Lâm San San tức giận đến muốn nổ phổi.
Nhưng mà chờ đến lúc cô tỉnh táo lại, cô liền phát hiện ra có điểm không thích hợp.
Giang Vãn nhát gan nhu nhược, trước kia cô ức hiếp cô ta, cô ta chưa dám lên tiếng một lần nào, lần này thế nào bỗng nhiên lại nổi bão?
...
Đem một cái tát kia đánh trả xong, Thời Sênh không có chào hỏi với bất kỳ người nào, trực tiếp thừa dịp thời điểm không có người nào chú ý liền chạy trốn, về phần đạo diễn có phẫn nộ hay không thì đi mà tìm cái người đại diện mà Tịch Mặc an bài cho cô kia là được rồi.
Bổn cô nương không muốn phụng bồi!
Nếu Tịch Mặc lợi dụng cô, cô cũng sẽ không học nguyên chủ, không biết lợi dụng ngược lại.
Thời Sênh từ trên người lục soát ra một cái thẻ, cô đi đến ngân hàng kiểm tra một chút, bên trong chỉ có ba vạn, ở trong cái giới này, chút tiền ấy, căn bản cũng không đủ nhìn.
Kiếm tiền đối với cô mà nói không khó, thế nhưng lấy ba vạn để khởi động tài chính, ừ... có hơi ít.
Trong khoảng thời gian ngắn muốn nhanh chóng quay tiền khẳng định là không được.
Ngay tại thời điểm Thời Sênh đang suy ngẫm cuộc đời, điện thoại trên người bỗng nhiên vang lên, Thời Sênh móc điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, là người đại diện kia, từ chối không tiếp!
Người đại diện gọi vài lần, sau khi bị cự tuyệt, liền đổi thành trợ lý.
Từ chối không tiếp, từ chối không tiếp!
Chờ chuông điện thoại di động vang lên lần nữa, Thời Sênh theo bản năng từ chối không tiếp, từ chối không tiếp xong mới nhìn rõ tên được biểu hiện trên điện thoại, Thời Sênh lườm cái loa điện thoại, cực kỳ hung tàn gửi một cái tin nhắn thoại đi – Bổn cô nương đang suy ngẫm cuộc đời, đừng con mẹ nó quấy rầy ông đây, bảo cả đám người của cô cũng đừng quấy rầy ông nữa!
Sau đó quả quyết tắt điện thoại.
Chờ đến lúc Thời Sênh nghĩ ra một chút manh mối, lúc này mới chậm rãi tiêu sái trở về nhà trọ.
Nhà trọ là do công ty chuẩn bị, trước kia ở cùng với nghệ sĩ khác, thế nhưng từ sau khi Tịch Mặc lấy cô làm bia đỡ đạn, liền cho cô ở một mình một căn.
Mở cửa đi vào, nhìn thấy người ở bên trong, Thời Sênh không ngoài ý muốn một chút nào.
Người đại diện của cô - Mễ Lan.
Mặc trên người một bộ đồ công sở nghiêm túc, ngoài ba mươi tuổi, tóc ngắn, nhìn qua cảm thấy khôn khéo giỏi giang.
"Cô còn biết trở về?" Trong giọng nói của Mễ Lan mang theo một chút tức giận, "Cô có biết tôi gọi cho cô bao nhiêu cuộc điện thoại không?"
"A, sau đó thì sao?" Thời Sênh miễn cưỡng lên tiếng.
Người đại diện này rất có năng lực, nhưng mà cô ta cũng không phải thật tâm đi theo nguyên chủ, thậm chí là có chút khinh thường nguyên chủ, nếu không cũng sẽ không cho nguyên chủ nhận một bộ phim rách nát như thế.
Liền lấy hôm nay tới để nói, vốn nên ở một bên chờ để giúp đỡ cho cô, lại kéo trợ lý mà cô mang đến đi rồi nhờ một người khác đến hỗ trợ.
Mễ Lan bị Thời Sênh hỏi vặn lại một tiếng này, bị hỏi đến có chút ngỡ ngàng.
Nha đầu Giang Vãn kia có cái gì đó không đúng, đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Mễ Lan.
Cô ta tỉ mỉ quan sát Thời Sênh một phen, vùng xung quanh lông mày trực tiếp nhíu lại, thân là người đại diện, nhìn người là chương trình học vô cùng thiết yếu.
Trước kia Giang Vãn tuy rằng dáng dấp không tệ, nhưng tính cách của cô quá mức tự ti nhu nhược, khắp nơi đều lộ ra một chút cẩn thận làm cho người ta cảm thấy có chút không phóng khoáng.
Thế nhưng lúc này, Giang Vãn đang vùi lấp ở trong ghế sô pha, dù chỉ là ngồi ở chỗ kia lại có một loại quý khí rất tự nhiên, đáy mắt không có tự ti, không có cẩn thận, chỉ có bình tĩnh.
Nếu như không phải vẫn là gương mặt đó, Mễ Lan sẽ nghĩ người này căn bản không phải là Giang Vãn.
"Tôi không quay “Khuynh thành” nữa, chị giải quyết hết mọi chuyện giúp tôi." Thời Sênh thấy Mễ Lan nhìn mình chằm chằm nửa ngày không lên tiếng, không thể làm gì khác hơn là trước tiên nói ra.
“Khuynh thành” chính là tên của bộ phim cổ trang mà hiện tại cô đang quay.
Mễ Lan bị kéo suy nghĩ trở về, phản xạ có điều kiện hỏi: "Không quay? Vì sao?"
"Không thích."
So với quay phim, bổn cô nương càng thích kiếm tiền hơn.
Đáng tiếc nguyện vọng của nguyên chủ chính là lăn lộn đến đỉnh cao trong giới giải trí...
Mễ Lan như đang nghe được chuyện cười nào đó, cười nhạo nói, "Giang Vãn, cô cho rằng cô là ai, cô nói không quay thì sẽ không quay sao? Cô cho rằng đoàn làm phim là do nhà cô mở à?"
Trên cái thế giới này, cũng không phải chỉ với một câu không thích là có thể muốn làm gì thì làm!
Cô ta cũng không thích đi theo Giang Vãn, nhưng do người bên trên phân phó, cô ta không muốn cũng phải chấp hành.
"Dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng không quay."
"Giang Vãn!" Mễ Lan nổi giận, ban đầu để cho cô ta nhận một người nghệ sĩ như thế, cô ta nghĩ thôi cũng đủ bực bội, hiện tại nghệ sĩ này còn không biết phân biệt tốt xấu.
Thời Sênh ngoáy ngoáy lỗ tai, vô tội nói: "Chị Mễ Lan, chị có thời gian ở đây gào thét với tôi còn không bằng nghĩ làm thế nào để giải quyết chuyện này đi."
Mễ Lan ép buộc chính mình phải tỉnh táo lại, thật tốt khuyên bảo nói: "Giang Vãn, “Khuynh thành” đã quay được một nửa, bây giờ em nói không quay, công ty phải bồi thường một khoản tiền rất lớn đấy em có biết không? Em bây giờ mới vừa vào công ty, đâu lấy ra được nhiều tiền như vậy, hơn nữa cái này đối với danh tiếng của em mà nói cũng không tốt, em phải vì chính mình mà tự suy nghĩ một chút, vì tiền đồ phía sau của em mà ngẫm lại."
"Tôi không quay."
"Giang Vãn, cô chẳng qua cũng chỉ là một người mới, nếu cô cứ tiếp tục tùy hứng như thế, cho dù công ty đang xem trọng cô, cô cũng sẽ bị chôn vùi dưới tuyết!"
"Tôi không quay."
Mặc kệ Mễ Lan đe dọa dụ dỗ như thế nào, Thời Sênh vẫn đều nói ra ba chữ này.
Cuối cùng Mễ Lan nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Mễ Lan đi không bao lâu, điện thoại của Tịch Mặc lại gọi tới.
Thời Sênh chờ tiếng chuông reo hơn ba mươi giây mới nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Vì sao không quay?" Giọng nói của Tịch Mặc có chút trầm thấp, mỗi một một âm tiết đều nhuốm vào một chút từ tính, làm cho người nghe liền mê say.
"Không thích." Thời Sênh giản lược trả lời.
Tịch Mặc bên kia trầm mặc một hồi, sau đó liền cúp điện thoại, truyền đến chút âm thanh lạnh lùng ngắn ngủi.
A... Vị đại ân nhân này còn có thể bớt chút thời gian để gọi điện thoại đến đây chứng minh vẫn còn là rất coi trọng cái bia đở đạn là cô này đi!
Thời Sênh cầm điện thoại di động ném quăng đi, từ đống hỗn tạp trong chăn tìm được chiếc máy tính xách tay của nguyên chủ.
Thời Sênh đầu tiên lục soát tên của nguyên chủ, không có tin tức gì lớn, cô lại đem bộ phim tình yêu tuổi thanh xuân mà nguyên chủ đóng vai chính ra xem tổng thể một lần, kỹ năng diễn xuất của nguyên chủ rất bình thường, không có gì nổi bật, nhưng bởi vì là phim về tuổi thanh xuân, diễn xuất cũng không phải là quan trọng lắm, lớn lên đẹp là được.
Sau đó lại tìm hiểu một chút tài liệu về công ty giải trí Đông Phương và Tịch Mặc, lúc này mới tắt mạng đi.
Nguyên chủ hình như có weibo, Thời Sênh lục tìm trong trí nhớ tài khoản weibo đó rồi đăng nhập, vừa đăng nhập đã có âm thanh liên tiếp nhắc nhở, ánh mắt của cô dừng lại vài giây ở trên trang bìa tạp chí mới chậm chạp đưa mắt trở về.
Bên trên có hơn một nghìn tag liên quan tới cô, hơn nữa số lượng còn đang không ngừng tăng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.