Boss Là Nữ Phụ

Chương 216: A từ, hẹn gặp lại! (32)




Chuyện của Tần Lang Nguyệt, tất nhiên Thời Sênh không biết, hiện giờ cô vẫn còn đang không ngớt phiền phức.
Người trên đại lục biết cô về thành, vẫn không hết hy vọng, muốn cướp lại Thất Sắc Liên Hoa.
Thành Tứ Phương cũng không thể cứ đóng mãi, cho nên cứ cách một khoảng thời gian lại có người đến gặp cô tìm cái chết.
“Cho cô.” Bộ Kinh Vân lại mặc y phục đỏ, đưa chiếc hộp đựng Thất Sắc Liên Hoa cho cô.
“Cho ta làm gì?” Cô lại không cần đến thứ đồ Mary Sue này.
"Bản tôn cho cô thì cô cứ cầm lấy.”
Thời Sênh: “…” Đây là do bản cô nương đưa cho ngươi, nhớ không hả? Bây giờ lại đưa lại cho ta là sao chứ?
Bộ Kinh Vân hừ một tiếng, đặt chiếc hộp bên cạnh Thời Sênh rồi quay người đi thẳng.
Khóe miệng Thời Sênh giật giật, tên này càng ngày càng kiêu căng.
Hồi trước tại sao hắc ưng lại không quắp chết hắn luôn đi chứ?
Thời Sênh nhìn Thất Sắc Liên Hoa, mi mắt cong cong, lộ ra nụ cười âm hiểm quỷ dị.
Chẳng phải các ngươi muốn có được Thất Sắc Liên Hoa sao?
Bản cô nương sẽ cho các ngươi.

Gần đây thành Tứ Phương rất bận rộn, bọn họ không biết thành chủ đang giở trò gì, tự dưng lại muốn thiết yến chiêu đãi các đại thế lực trên đại lục.
Trước tiên chưa nói đến những người đó có đến không, chỉ tính những người bị nhốt ngoài thành Tứ Phương lần trước, cho dù bọn họ có đến không lẽ còn không mượn việc công báo thù riêng, cùng tính sổ một lượt sao?
Hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của thành chủ.
Đừng nói đến những người bình thường, ngay cả Bộ Kinh Vân cũng không hiểu nổi.
Cô không có việc gì làm lại đi trêu chọc đám người đó làm gì?
Sau đó, Bộ Kinh Vân nhìn thấy thiệp mời do cô phát ra.
Trên thiệp, ngoài tên người được mời ra chỉ có một hàng chữ.
Muốn có Thất Sắc Liên Hoa, đến thành Tứ Phương.
Hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của cô.
Những người nhận được thiệp mời cũng không hiểu, nhưng dưới sự hấp dẫn của Thất Sắc Liên Hoa, dù đám người này rõ ràng biết đây là một cái bẫy cũng cam tâm tình nguyên chui vào đó.
Đạo lý nguy hiểm và lợi ích cùng đồng hành ai cũng hiểu, trên đời không có miếng bánh nào rơi không xuống cả.
Cách mấy tháng sau, thành Tứ Phương một lần nữa lại náo nhiệt.
Phố lớn ngõ nhỏ người người nhốn nháo, vô cùng đông đúc, đánh nhau ẩu đả liên tục xảy ra.
Tần Lang Nguyệt mặc hắc bào, thân hình có hơi chút mập mập đi cùng Chung Thập Nhất vào thành, đeo mạng che mặt màu đen, khuôn mặt tràn ngập hận ý.
“Đừng lo lắng, đến khi lấy được Thất Sắc Liên Hoa, con sẽ khôi phục lại thôi.” Chung Thập Nhất vỗ vỗ vai Tần Lang Nguyệt, an ủi.
“Đa tạ đạo sư.” Tần Lang Nguyệt thấp giọng.
Chung Thập Nhất thở dài, đệ tử hắn coi trọng nhất lại bị người ta làm ra thế này.
Ánh mắt Tần Lang Nguyệt dừng lại tại nơi chiếc bụng nhỏ hơi nhô ra, đáy mắt là hận ý dữ tợn.
Nếu không phải Chung Thập Nhất nói đừng bỏ đứa bé này đi, thì cô ta thực sự muốn giết chết nó.
Cô ta không biết đứa con mình đang mang trong bụng là con của vua rắn hay vua sói, nhưng dù là của ai cũng là một nỗi sỉ nhục với cô ta, cô ta biến thành bộ dạng này cũng vì sự ô nhục này.
Sao có thể không hận?
Cũng may, cô ta còn có cơ hội.
Chỉ cần lấy được Thất Sắc Liên Hoa, cô ta sẽ có thể khôi phục lại dung nhan trẻ trung xinh đẹp.
“Thành chủ đến rồi…” Đám đông bỗng nhiên xôn xao, Tần Lang Nguyệt bị dồn sang một bên, nếu không phải có Chung Thập Nhất giơ tay giữ lấy thì suýt chút nữa cô ta đã bị đụng ngã xuống dưới đất.
Đám đông nhường đường một con phố, thiếu nữ áo tím và nam nhân áo đỏ từ cửa thành đi ra, trông thật xứng đôi.
Khi Tần Lang Nguyệt nhìn thấy Thời Sênh, một luồng sát khí nồng nặc dâng lên trong người, cũng may lúc này trong thành có rất nhiều người muốn giết Thời Sênh, các loại sát khí cùng hội tụ lại, biểu cảm của cô ta cũng không đến mức quá lộ liễu.
Chung Thập Nhất kéo Tần Lang Nguyệt, nhìn cô ta lắc đầu, ý bảo cô ta đừng quá kích động.
Tần Lang Nguyệt hít sâu một hơi.
Thẩm Dao Quang, ta sẽ cho ngươi sống lâu hơn một chút.
Ánh mắt cô ta dừng lại trên người nam nhân đang sánh vai đi cùng Thời Sênh, con ngươi co rút lại.
Là hắn.
Đó chính là nam nhân có Dược Vương Đỉnh.

Đến ngày trên thiệp mời, tất cả mọi người đều đến đông đủ, ngồi vào vị trí.
Tương đối đặc biệt đó là Tần Lang Nguyệt thân mặc hắc bào, và mang theo một nam nhân đeo mặt nạ.
Nam nhân đó khí thế cường đại, ánh mắt sắc bén, xung quanh hắn đều trống rỗng, không có một ai.
Đây là một Hồi Hình Lâu, tất cả mọi người đều tập trung ở phía dưới, khi Thời Sênh mang chiếc hộp xuất hiện ở lầu hai, vẻ mặt thỏa mãn chào hỏi, “Hi, xin chào mọi người, đã lâu không gặp.”
Phía dưới im lặng khác thường.
Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là một người đàn ông râu quai nón cao to vạm vỡ, “Thẩm Dao Quang, ngươi đang giở trò gì vậy?”
Âm thanh dõng dạc mạnh mẽ, toàn bộ ngôi lầu dường như cũng bị run rẩy.
Thời Sênh dựa vào lan can lầu hai, ánh mắt bình tĩnh nhìn người đàn ông mang râu quai nón ấy, “Dù sao ta cũng là chủ một thành, ngươi cứ gọi Thẩm Dao Quang này Thẩm Dao Quang nọ, ngươi coi ta là cái gì hả?”
“Ông đây gọi ngươi là Thẩm Dao Quang là còn nể mặt ngươi đấy, ngươi có biết người bên ngoài gọi ngươi là gì không?” Ông râu quai nón bỗng nổi giận.
Một nam tử gầy gò bên cạnh lập tức kéo hắn lại, vẻ mặt hiện rõ sự khôn khéo.
Hai từ hầu tinh thích hợp nhất để hình dung hắn.
Hắn trấn an người đàn ông râu quai nón mấy câu, sau đó chắp tay quay sang Thời Sênh gật đầu, “Thẩm thành chủ, chớ so đo tính toán với một kẻ thô lỗ, chúng ta được thành chủ mời đến, người là chủ, chúng ta là khách, mong người tha thứ.”
“Ý của ngươi là nói hắn mắng ta nhưng ta cũng không được cãi lại, hắn đánh ta ta cũng không được trả đòn sao?” Thời Sênh nhíu mày nói.
Cô là chủ thì sao chứ?
Cô ép họ tới đây sao?
Hầu tinh nam nhất thời nghẹn lời, rõ ràng là hắn không có ý đó ….
“Thẩm thành chủ, chúng ta người ngay không nói lời gian dối, cũng đừng bẻ cong lời nói, mọi người đến đây đều là vì Thất Sắc Liên Hoa, người nói xem, phải làm thế nào mới chịu đưa Thất Sắc Liên Hoa cho chúng ta, người bán đấu giá hay là thế nào?”
Đã có người không nhịn được lên tiếng.
Thời Sênh đặt chiếc hộp lên lan can, ánh mắt của những người ở dưới đang dán chặt vào chiếc hộp trong tay Thời Sênh.
Toàn bộ không gian đều như bị đè nén.
Thời Sênh mở chiếc hộp ra, linh khí bàng bạc tỏa ra, khiến người ta thoải mái.
Những ánh mắt tham lam thèm thuồng hướng về đó như thiêu đốt không khí.
Dòng người phía dưới rục rịch xôn xao.
“Ta gọi các ngươi tới đây…” Thời Sênh kéo dài âm, mang Thất Sắc Liên Hoa ra khỏi hộp, sắc hoa bỗng nhiên ảm đạm đi mấy phần.
“Đừng lấy ra khỏi hộp." Phía dưới lập tức có người bắt đầu hét lớn, “Nếu lấy ra khỏi hộp, hoa sen sẽ mất đi công hiệu.”
Thất Sắc Liên Hoa vẫn còn có một nửa thân ở trong hộp, một nửa lộ ra ngoài không khí, Thời Sênh liếc mắt nhìn nam nhân, tiếp tục chầm chậm thốt ra từng chữ: “Ta gọi các ngươi đến đây là để các ngươi quan sát toàn bộ quá trình hủy diệt Thất Sắc Liên Hoa, tránh để các ngươi cứ nhớ nhung ta mãi.”
Cái gì?
Đám đông mở to mắt, dường như bọn họ nghe mà không hiểu, vừa rồi cô có nói tiếng người sao?
Quan sát quá trình hủy diệt Thất Sắc Liên Hoa?
Sau đó bọn họ liền trơ mắt nhìn Thời Sênh lấy Thất Sắc Liên Hoa ra khỏi hộp, lộ hoàn toàn trong không khí.
“Thẩm Dao Quang!” Tần Lang Nguyệt thê lương rống lên giận dữ kéo mọi người trở lại thực tế, họ thi nhau sử dụng linh lực, bay lên trời, tranh cướp Thất Sắc Liên Hoa.
Nhưng Thời Sênh không hề sợ hãi, vẫn đứng nguyên ở đó, khó miệng cong lên tươi cười châm chọc.
Khi những người đó vừa lên đến lầu hai, đột nhiên bị rớt xuống như chiếc bánh chẻo.
Sau đó một mảng phía dưới sụp xuống, miễn cưỡng mới đứng vững được, nhưng cũng có khí vô lực, không dám động đậy.
“Đừng lãng phí sức lực nữa, từ khi các ngươi bước vào đây đã bị trúng độc rồi.” Phía dưới vừa nghe thấy lập tức muốn dùng linh lực ép độc ra ngoài, “Nhắc nhở thân thiện, nếu dùng linh lực sẽ chết nhanh hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.