Boss Là Nữ Phụ

Chương 207: A từ, hẹn gặp lại! (23)




"Thành chủ đang ở trong thành sao?” Người bốn xung quanh bắt đầu tập hợp lại thì thàm to nhỏ.
“Lần trước ta thấy cô ta ra khỏi thành, còn chưa thấy quay trở về…”
“Thành chủ nhà chúng ta xuất quỷ nhập thần, muốn tìm người còn khó hơn lên trời.”
“Đóng cửa thành đúng vào lúc này… Thành chủ muốn làm gì vậy?”
“Bây giờ những người đến đây đều là những người có máu mặt trên đại lục, thành chủ cũng không sợ đắc tội người ta. Nhưng như vậy nghĩ cũng thấy sung sướng, đám người đó chỉ biết xem thường chúng ta, bây giờ thành chủ đóng cửa thành nhốt chúng ở bên ngoài, ha ha ha, thật hả dạ.”
Người của thành Tứ Phương ít nhiều đều có ân oán với người của đại lục, hoặc là giết người trên đại lục bị truy đuổi, hoặc là trốn tránh kẻ thù.
Cho nên tất nhiên bọn họ sẽ không thích thú gì khi nhìn thấy đám người trên đại lục.
Những người trước đó vào thành đã xảy ra bao cuộc ẩu đả với cư dân trong thành.
Thành chủ không ra mặt nói chuyện, bọn họ chỉ đành oán hận trong lòng.
Mấy kẻ đang chặn Tần Lang Nguyệt nháy mắt nhìn nhau, “Tiểu cô nương, thành chủ chúng ta đã có lệnh rồi, sắp đóng cổng thành rồi, bây giờ nếu còn không giao phí bảo kê thì bọn này chỉ có thể đá mấy người ra ngoài thôi. thành Tứ Phương này ban đêm rất không an toàn, ma thú trong rừng rậm Lạc Nhật thỉnh thoảng vẫn ra ngoài đi dạo khắp nơi đó.”
Rừng rậm Lạc nhật là mảnh rừng bên ngoài thành Tứ Phương, diện tích cực lớn, không ai có thể đi hết rừng rậm Lạc Nhật đó, bên trong ma thú vô số, rất nhiều người lịch luyện đều chọn nơi này.
Tần Lang Nguyệt chau mày, “Bây giờ vẫn còn là ban ngày, tại sao thành chủ của các người lại đóng cửa thành?”
Lúc này mới vừa qua chính ngọ, còn lâu nữa mới tới trời tối, ban ngày ban mặt bỗng nhiên đóng cửa thành, chắc chắn là có chuyện gì nhiêu khê.
“Thành chủ làm việc sao chúng ta biết được.” Thanh niên cười cười, mệnh lệnh này là mệnh lệnh đầu tiên thành chủ đưa ra kể từ khi nhậm chức đến nay, “Tiểu cô nương, ngươi có vào không đây? Yo, người đóng cửa thành đến rồi kìa.”
Quả nhiên bên đó có mấy người cao lớn vạm vỡ đi đến, không nói hai lời đuổi những người đứng ở cổng thành ra ngoài.
Cổng thành thành Tứ Phương xưa nay có người chuyên môn quản lý, do đó cho dù đổi thành chủ, phủ thành chủ hiện không có ai thì cửa thành bên này vẫn luôn có người giữ.
“Ra ngoài hết đi, thành chủ đã nói không cho phép ai vào thành, các ngươi đứng đây làm gì, đi ra, nhanh lên.”
“Các người làm vậy là sao chứ, có còn coi vương pháp ra gì không?”
Người cao lớn đó cười nhìn người vừa nói: “Vương pháp? Ở thành Tứ Phương này, thành chủ chính là vương pháp.”
“Chẳng phải thành này để người ta ở sao, tại sao các người lại độc chiếm không cho ai vào, sao vậy được?”
“Đúng đấy, tại sao lại không cho chúng ta vào đó, bên ngoài ban đêm nguy hiểm như vậy, để chúng ta vào.”
“Cho chúng ta vào, cho chúng ta vào.”
Từ sau khi người đầu tiên lên tiếng, cửa thành đã bị chặn lại, lúc này người ở bên ngoài thành và người bị đuổi ra ngoài thành đều làm loạn lên.
“Ồn ã cái gì chứ, nếu còn cãi nhau nữa ông đây sẽ không khách khí đâu.” Một người to lớn trong số đó đột nhiên ném ra một luồng linh lực màu xanh lục.
Cảnh tượng bỗng chốc yên tĩnh trở lại.
Linh tôn…
Người đàn ông vạm vỡ này có tu vi Linh Tôn.
Trên đại lục, một Linh Tôn có thể tùy tiện lập nên một đại gia tộc hoặc làm trưởng lão một đại môn phái.
Ở thành Tứ Phương, Linh Tôn chỉ được làm nhiệm vụ đóng cửa thành thôi sao?
Người ở thành Tứ Phương đều có tu vi cao hơn người bên ngoài rất nhiều, người bên trong không những mỗi ngày đều phải đối mặt với đủ loại nguy hiểm rình rập, mà còn phải đối mặt với nguy hiểm từ rừng rậm Lạc Nhật, nếu không cố gắng thì đã chết từ lâu, những người ở lại được tất nhiên đều là có thực lực, có thủ đoạn cả.
Nhưng cũng không phải là đi khắp nơi đều gặp, số Linh Tôn ở thành Tứ Phương đếm đi đếm lại cũng chỉ có khoảng mười người.
“Dám hỏi vị đại ca này, vì nguyên nhân gì thành chủ lại quyết định đóng cửa thành?” Tần Lang Nguyệt đứng khá gần, lúc này không có người ồn ào, thanh âm của cô ta càng cao chót vót.
“Đúng vậy, không cho chúng ta vào thì ngươi cũng phải nói ra lý do chứ?”
Người đàn ông to lớn nghiêm mặt, “Chúng ta chỉ hành sự theo những gì thành chủ căn dặn, vì nguyên nhân gì ta đâu có biết.”
“Vậy ngươi gọi thành chủ ra đây, chỉ một thành chủ nhỏ nhoi như hắn lại muốn đẩy bao nhiêu người ra ngoài, hắn có biết như vậy đắc tội bao nhiêu người không?”
Ông ta nghiêm mặt nhìn người đó, đến cả bọn ta còn không được gặp thành chủ, các ngươi đòi gặp thành chủ sao, nằm mơ!
“Đắc tội bao nhiêu người, nói thử ta nghe coi?” Một thanh âm trong trẻo chen vào.
Mấy người kích động đó dường như còn chưa phát hiện ra người trả lời đã thay đổi rồi, lớn giọng nói tiếp: “Không nói đến chúng ta, thế lực các đại gia tộc trên đại lục, thậm chí là hoàng thất…”
Người đó còn chưa nói xong, có người trong đám đông hét lớn, cắt ngang lời hắn.
“Thẩm Dao Quang!”
Thẩm Dao Quang.
Không cần bất kỳ ai nói thêm, chỉ cần ba chữ đã có thể khiến ánh mắt của tất cả mọi người đang có mặt ở đó dừng lại trên người thiếu nữ không biết đã đứng đằng sau tự lúc nào.
Cô mặc một chiếc váy dài màu tím, ăn mặc hoàn toàn không giống như những cô nương khác ở đại lục, nhìn có vẻ như thuận tiện khi đánh nhau, nhưng kiểu dáng vẫn cô cùng hoa lệ, phần eo có tua rủ xuống, chiếc váy thiết kế rất phóng khoáng, gió nhẹ khẽ thổi là góc váy bay bay rất thích mắt.
Thiếu nữ dung mạo đẹp đẽ, da trắng như ngọc, khóe miệng cong cong, dường như đang cười, lại giống như đang châm chọc khinh miệt.
Đó chính là người đã hủy hoại Thẩm gia chỉ trong một đêm, nổ chết quả nửa số người Thẩm gia, Thẩm Dao Quang.
Tần Lang Nguyệt đánh giá Thời Sênh một lượt, dường như cô không hề hấn gì.
Hình như tu vi còn tăng lên nữa.
“Thẩm Dao Quang, tại sao ngươi lại ở đây?” Cô làm nổ cả Thẩm gia, bây giờ trên đại lục có gia tộc nào lại không khinh miệt và coi thường cô, vậy mà cô lại xuất hiện ở đây.
“Ta ở đâu thì liên quan qué gì đến ngươi?” Thời Sênh trừng mắt.
Tần Lang Nguyệt tối sầm mặt, Giang Mộ trực tiếp giải phóng sát khí, chuẩn bị tư thế giết chết Thời Sênh.
“Đuổi hết chúng ra ngoài cho ta, kẻ nào lọt được vào thành cũng phải tìm ra rồi ném ra ngoài.” Thời Sênh coi thường sát khí của Giang Mộ, quay đầu dặn dò mấy người đàn ông to lớn vạm vỡ.
Người đàn ông còn đang trong trạng thái mơ hồ, ông ta được gặp thành chủ rồi.
Còn biết tên của thành chủ nữa…
Thẩm Dao Quang, tên của thành chủ sao mà hay đến thế?
Nghe thấy lời của Thời Sênh, ông ta mới hoàn hồn lại, “Vâng thưa thành chủ, thuộc hạ nhất định sẽ làm tốt.”
Thành chủ không những có thực lực mà còn xinh đẹp như vậy, sau này ai lấy được thành chủ đó là phúc phận lớn đến nhường nào.
Người đàn ông vẫn còn đang sùng bái mù quáng từ tận đáy lòng.
“Cái gì? Cô ta là thành chủ?” Trong đám đông có người hét lớn, “Các ngươi có biết cô ta là ai không? Cô ta là kẻ đồ sát cả gia tộc mình, các người còn dám coi cô ta là thành chủ?”
“Quy tắc của thành Tứ Phương, kẻ thắng làm vua.” Thanh âm cao vút của người đàn ông cao lớn kia truyền đến tai tất cả mọi người.
Người của thành Tứ Phương này, có ai tay chưa từng nhuốm máu, giết hết toàn bộ gia tộc có là gì đáng sợ?
Rất nhiều đệ tử chưa bao giờ ra ngoài lịch luyện còn chưa biết, nhưng những người biết chuyện cũng chỉ biết rằng người của thành Tứ Phương không dễ dây vào, từng điều luật ở đây cũng không có mấy người hiểu được.
Ông ta đã nói vậy, mọi người cũng không còn cách nào phản bác.
Nhưng hiện nay, đối tượng bị người người trên đại lục ghét bỏ lại dám nhốt họ ở ngoài thành.
Nghĩ thế nào cũng thấy mất mặt.
Thế là có người âm thầm muốn động thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.