Boss Là Nữ Phụ

Chương 203: A từ, hẹn gặp lại! (19)




"Nói ta là kẻ vong ân phụ nghĩa cũng được, là đứa con gái bất hiếu cũng được, dù sao thì ta cũng sẽ không trở về đây nữa, chuyện của các người không liên quan gì đến ta.” Thời Sênh không để tâm nhún vai.
“Người đâu, đưa đứa con gái ngỗ ngược này về phòng cho ta.” Ông Thẩm xanh mặt ra lệnh.
Nha đầu chết tiệt này hôm nay như bị trúng tà vậy, xem ra bình thường ông ta không quản giáo nghiêm ngặt, nha đầu này còn không biết ai mới là chủ gia đình này.
Mấy đệ tử Thẩm gia từ trong đám đông xông ra.
“Đại tiểu thư, đắc tội rồi.” Thẩm Cẩm khó xử nhìn Thời Sênh.
“Liều mạng sống chết thì có hay ho gì.” Thời Sênh như cười như không nhìn ông Thẩm, “Hôm nay là bữa tiệc quan trọng như vậy, ông chắc chắn là muốn mất hết thể diện sao?”
Mắt ông Thẩm như thể sắp phun lửa giận ra.
Ngươi vẫn còn nhớ hôm nay là bữa tiệc quan trọng cơ đấy?
Ngươi còn biết mất thể diện nữa sao?
“Dẫn đi.” Đợi xem ông ta xử lý đứa cón ngỗ ngược này thế nào.
Thẩm Cẩm nghe lời tiến đến bắt Thời Sênh, tay của hắn còn chưa chạm đến người, mu bàn tay bỗng nhiên đau nhói, vội thu tay lại thì nhìn thấy bàn tay đã sưng phù lên.
Trên tay thiếu nữ trước mặt không biết đã có thêm cây thiết kiếm từ lúc nào, khi hắn nhìn qua đó, lưỡi kiếm lạnh lẽo đang lao về phía hắn.
“Thẩm Dao Quang!” Ông Thẩm giận dữ hét lớn vang cả đại sảnh.
Thời Sênh vẫn không hề dừng tay lại, thiết kiếm lao đi với tốc độ không phải mắt thường có thể nhìn được.
Cơn gió quét qua phía sau Thời Sênh, cô khẽ nhíu mày, thiết kiếm bị lệch sang một bên, quét ngang sau người cô.
Người tập kích Thời Sênh là một đệ tử Thẩm gia, thiết kiếm quét qua, hắn liền ngã nhào xuống đất.
Có một người đã chết, mọi người bất ngờ, hôm nay lớn chuyện rồi đây.
Ông Thẩm tức giận thở hồng hộc, dặn dò thuộc hạ dẫn khách khứa đi.
Đám người này tuy muốn xem trò hay, nhưng rõ ràng không phải là do bọn họ quyết định, liền lần lượt rời khỏi đại sảnh.
Rất nhanh, sau đó chỉ còn lại Thời Sênh và người của Thẩm gia ở đại sảnh.
“Thẩm Dao Quang, Thẩm gia ta nuôi dưỡng ngươi bao năm nay, cho ngươi đồ ăn cái mặc, cho ngươi sống vẻ vang, ngươi lại báo đáp Thẩm gia ta thế này sao?” ông Thẩm trầm mặt, trong đôi mắt ông ta tràn ngập sự thất vọng và sát ý.
Một đích nữ không thể khống chế, không cần thì thôi.
“Ngoài cái này ra ông còn nói được gì khác nữa không?” Thời Sênh nghiêng đầu cười nhạt, nhưng nụ cười đó không đến đáy mắt, đôi mắt đen kịt giống như vũng nước đọng đen ngòm, chỉ khiến người ta cảm thấy âm u.
Giống hệt như ác ma trèo ra từ trong vực sâu u tối.
Ông Thẩm hốt hoảng, con người này có còn là con gái của ông ta nữa không?
Con gái ông ta sẽ không cười giống như ác ma thế này.
“Ngươi là ai? Ngươi làm gì Dao Quang nhà chúng ta rồi?”
ông Thẩm bỗng nhiên hét lớn, người bốn xung quanh đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Đây không phải là đại tiểu thư của họ sao?
Lẽ nào gia chủ bị chọc tức đến hồ đồ rồi?
“Ông cảm thấy ta là ai thì ta chính là người đó.” Thời Sênh bộ mặt không sợ chết tiếp tục khiêu khích.
Ông Thẩm suýt chút nữa thì thổ huyết, ông cảm thấy cô là ai thì chính là người đó, ông ta nào biết cô là ai chứ?
“Bắt con yêu nữ này lại cho ta, bắt nó lại.” Cho dù cô là ai, hôm nay ông ta đều sẽ không tha cho cô.
Đệ tử Thẩm gia ngơ ngác nhìn nhau.
“Còn đứng ngẩn ra đấy làm gì, bắt nó lại cho ta!”
Lúc này, đám đệ tử Thẩm gia mới nhất tề xông lên, định bắt Thời Sênh lại.
Đám người này đều là thế hệ trẻ, đâu phải là đối thủ của Thời Sênh, không bao lâu sau đã lần lượt ngã xuống, có kẻ thông minh còn giả chết nằm dưới đất, kẻ không thông minh thì liều mạng xông lên, tất nhiên chỉ có đường chết.
Ông Thẩm thấy Thời Sênh giết người không nương tay, đôi mắt bùng cháy hừng hực như muốn thiêu chết cô.
Ánh mắt ông ta khẽ ngưng lại, đột nhiên lao đến chỗ Bộ Kinh Vân đang đứng đằng xa.
“Thẩm Dao Quang, dừng tay, nếu không ta giết chết hắn.”
Thời Sênh liếc mắt nhìn qua, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
Ông Thẩm biết mình đã cược đúng rồi, tên nam nhân trắng trẻo này quả nhiên vô cùng quan trọng với cô.
Nhưng Thời Sênh không hề dừng tay, vung vung kiếm một cách đẹp mắt, hoa máu bắn lên, đám người đứng xung quanh lần lượt ngã xuống đất.
Không gian như bước vào một vĩ độ khác, tịch mịch vô thanh.
Thời Sênh động não một chút, đôi môi hồng khẽ mở, “Uy hiếp ta sao?”
“Ngươi không muốn hắn chết thì ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, nếu không ta sẽ giết chết hắn.” Con dao trong tay ông Thẩm áp lên cổ Bộ Kinh Vân.
“Được thôi, ông giết đi!” Thời Sênh đột nhiên thu kiếm, “Ông dám giết hắn không?”
“Chỉ là một tên nam nhân trắng trẻo, có gì không dám. Ta không tin ngươi thực sự không để ý đến hắn.” Cô dẫn theo một người không có tu vi bên người, có thể thấy hắn quan trọng với cô như thế nào, sao cô có thể không để ý đến chứ.
“Nam nhân trắng trẻo? Phụt!” Thời Sênh đột nhiên cười lớn, nụ cười đó vô cùng sinh động, trong đôi mắt cô tuy vẫn bình tĩnh như cũ nhưng đã không còn cảm giác âm u như trước nữa, “Bộ Kinh Vân, ngươi xem đi, bọn họ nói ngươi là nam nhân trắng trẻo được ta nuôi nè.”
“Hừ.” Hắn không cần cô nuôi, thân là nam tử hán đại trượng phu, tuyệt đối không được.
Bộ Kinh Vân kiêu ngạo quay đầu đi, vì thế trên cổ xuất hiện vết máu.
Thời Sênh liếc mắt, nhắc nhở ông Thẩm, “Ngươi còn không buông ra, Thẩm gia sẽ bị diệt vong đấy.”
“Một mình ngươi mà muốn tiêu diệt Thẩm gia ta sao?” Ông Thẩm cười lạnh, “Ngươi coi Thẩm gia ta là nơi nào chứ?”
“Ai nói ta chỉ có một mình chứ?” Thời Sênh dùng ánh mắt ngờ nghệch nhìn ông ta, “Vừa nãy ông không nghe thấy ta gọi hắn là gì sao?”
“Là gì?” Ông Thẩm nhất thời chưa phản ứng lại kịp.
Vừa nãy cô ta gọi cái gì?
Bộ… Bộ Kinh Vân?
Ông Thẩm biến đổi sắc mặt, cái tên Bộ Kinh Vân này khắp đại lục có ai không biết.
Ông ta nhìn lại nam tử yếu ớt đang bị mình khống chế, lại nhìn Thời Sênh cười xấu xa trước mặt.
Không đúng, không đúng.
Tại sao Bộ Kinh Vân lại trẻ thế này, hơn nữa không có chút tu vi nào?
Bộ Kinh Vân thành danh đã trăm năm nay, cho dù hắn lợi hại ra sao cũng không thể duy trì được dung nhan trẻ trung thế này, đây nhất định không phải là Bộ Kinh Vân.
Nữ nhân này đang gạt hắn.
“Đường đường là chủ nhân Thẩm gia lại đi dùng một nam nhân để uy hiếp một nữ lưu yếu đuối, chuyện này đủ để người bên ngoài chê cười suốt mấy năm trời luôn đó.”
Nữ lưu yếu đuối…
Dựa vào mức độ sát thương đó mà cô mà cũng dám lấy cái danh đó đặt lên người mình, đúng là vô liêm sỉ.
“Đừng phí lời, đặt vũ khí xuống.” Trong lòng ông Thẩm vẫn kiên trì nghĩ rằng nữ nhân này đang lừa gạt hắn, càng ghì chặt Bộ Kinh Vân hơn.
Bộ Kinh Vân ngửi thấy mùi máu, cánh mũi khẽ động, dạ dày có chút khó chịu.
Thời Sênh chau mày, nhoáng cái đã biến mất dạng, ông ông Thẩm hốt hoảng nhìn bốn xung quanh, trước mắt chỉ một màu đen, còn chưa nhìn rõ là gì, cánh tay đã thấy nhói đau, cổ tay bị môt thứ gì đó sắc nhọn đập vào, lồng ngực bị ai đó đạp cho một cướp, buộc phải thả Bộ Kinh Vân ra.
Bộ Kinh Vân được Thời Sênh kéo về bên cạnh, mùi máu của hắn hòa cùng mùi máu của những người ngã dưới đất khiến hắn buồn nôn.
Đúng vào lúc này, đột nhiên có người nhét vào miệng hắn một thứ đồ gì đó, thứ ấy man mát lành lạnh, còn mang theo vị ngọt và hương thơm, vừa vào đến miệng đã tan ra, làm nhạt đi mùi máu hắn vừa ngửi thấy.
Hắn ngẩng đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh, trên gương mặt trơn bóng còn mang theo cả sự lạnh lùng nói không thành lời, cô xé y phục, băng bó vết thương trên cổ hắn, cầm lại dòng máu tươi đang chảy.
Nữ nhân khẩu thị tâm phi này vừa nãy còn bày ra bộ mặt như không hề để tâm, rõ ràng cô rất quan tâm đến hắn mà?
Hừ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.