Boss Là Nữ Phụ

Chương 20: Thiên kim hào môn (20)




Chương 20 Thiên kim hào môn (20)
Đã hơn một năm rồi, cô bận rộn kiếm tiền nên rất ít khi tới trường, cũng không về ở lại phòng ký túc xá nữa, càng không có thời gian quan tâm tới hai người bạn cùng phòng kia.
Cô chỉ nhớ lần trước quay về đó lấy đồ thì nghe thấy An An đang gọi điện thoại với ai đó, giọng điệu cực kỳ ái muội, đồ đạc trên người cũng tăng cấp bậc một chút.
An An trừng mắt với Thời Sênh, đôi tay ôm chặt lấy người Lâm thiếu như tuyên bố chủ quyền.
“Không biết Hứa đại tiểu thư khi nào có thời gian rảnh, tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm.”
“Lâm thiếu…” An An không thể tin tưởng kêu lên một tiếng, cô ta vất vả lắm mới câu được con cá to này, kết quả đảo mắt cái anh ta đã đi mời Hứa Thừa Nguyệt ăn cơm. “Hứa Thừa Nguyệt, Lâm thiếu là bạn trai của tôi, gặp người liền quyến rũ, cô không thấy mình rất đáng xấu hổ à?”
Cô ta không dám tỏ thái độ với Lâm thiếu nên chỉ có thể trút giận lên đầu Thời Sênh.
Em gái này đầu óc bị bệnh à?
Thời Sênh giám định xong một lượt liền thu hồi tầm mắt: “Chờ ký hợp đồng xong rồi hãy đi ăn.”
Lâm thiếu còn chưa kịp phải ứng với lời nói của bạn gái mới của mình thì một chiếc Porsche đã dừng trước mặt Thời Sênh, lên xe, rời đi, tất cả chỉ trong vài giây.
Chờ chiếc xe hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, anh ta mới đẩy An An ra, quát lên: “Cô bị bệnh à? Dám nói chuyện như thế với cô ấy?”
Vừa rồi nếu làm cô ấy mất hứng thì hạng mục kia coi như tiêu luôn.
“Em nói gì chứ?” An An không ngờ Lâm thiếu lại quát nạt mình, sắc mặt biến đổi. “Có phải anh để ý cô ta rồi không?”
Lâm thiếu cười lạnh một tiếng: “Thật ra tôi cũng rất muốn theo đuổi cô ấy, nhưng căn bản là người ta ngứa mắt tôi. Cô biết cô ấy là ai không hả? Là thiên kim của tập đoàn Vân Thượng đấy, hiện giờ giá trị con người lên tới cảm trăm triệu,
nếu cô ấy mà coi trọng tôi đây thì tôi cũng nguyện cho không mình.”
Lâm thiếu không thèm để ý tới phản ứng của An An, lập tức rời đi, anh ta không muốn vì một người đàn bà mà đánh mất cả một dự án, nếu không ông già sẽ đánh chết anh ta mất.
An An cũng đã lăn lộn một quãng thời gian trong giới thượng lưu, vì thế cũng đã nghe qua Hứa đại tiểu thư của tập đoàn Vân Thượng. Nhưng cô ta chưa từng nghĩ rằng Hứa đại tiểu thư ấy lại là bạn cùng phòng với mình.
Hứa đại tiểu thư = Hứa Thừa Nguyệt?
Sao có thể chứ?
An An lên mạng tìm kiếm ba chữ Hứa Thừa Nguyệt liền nhảy ra vô số kết quả tìm kiếm, nhưng đều không có ảnh chụp, nhưng cũng chỉ cần từ những dòng chữ đó cũng có thể suy đoán ra Hứa đại tiểu thư chính là Hứa Thừa Nguyệt mà cô ta biết.
Ngẫm lại những gì mình đã từng nói, cô ta chỉ hận không thể đập đầu mà chết.
Người ta đường đường là thiên kim của tập đoàn Vân Thượng, còn cần người ta bao dưỡng sao? Rõ ràng là từ rất nhiều điểm có thể thấy cô ấy không phải người thường, tại sao cô ta lại không phát hiện ra chứ?
Đúng rồi… Tô Y Y, cô ta luôn không ngừng ám chỉ rằng Hứa Thừa Nguyệt là bị người ta bao dưỡng…
Nghĩ đến Tô Y Y, mặt An An trở nên xanh mét.

Trong thời gian ba năm, Thời Sênh làm cho giá trị con người mình bằng một phần mười của Sở Đường, lần này Sở Đường không hề thoái thác, trước sự chứng kiến của ông bà Hứa, cầu hôn với Thời Sênh.
Đính hôn, kết hôn, hết thảy đều rất thuận lợi.
Tình cảm của hai người cực kỳ ổn định. Sở Đường chưa từng có nữ nhân nào bên ngoài, dù tham dự buổi tiệc nào cũng hai người cùng tới cùng về. Sở Đường cực kỳ săn sóc cho Thời Sênh, tới mức làm người ta ghen tị muốn chết.
Nhưng chỉ có vài người thân cận biết, hai người này mỗi lần ở chung đều luôn sặc mùi thuốc súng, dừng như có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.
Ông bà Hứa lúc tuổi già hạnh phúc mỹ mãn, cảm giác tiếc nuối duy nhất chính là không có cháu ngoại.
Thời Sênh ở vị diện này chờ đến tận khi Sở Đường mất đi mới thành công rời khỏi, trở lại không gian hệ thống.
Khôi phục lại dáng vẻ tuổi trẻ mỹ mạo, Thời Sênh hét lên một tiếng vui vẻ, nhảy nhót một lúc mới an tĩnh lại được. Cô ngồi xếp bằng trước cuốn sách cao ngang người kia.
[Chúc mừng Ký Chủ trở về. Ký Chủ có cảm xúc gì không?] Thanh âm lạnh như băng của Hệ thống lập tức vang lên.
Cảm xúc? Cảm xúc gì chứ?
Thời Sênh nhìn màn hình, vẻ mặt mê mang.
[…]
Thời Sênh chống cằm, lập tức hỏi sang chuyện khác: “Nhiệm vụ ẩn dấu của tôi chắc là không hoàn thành đúng không?”
Sở Đường không yêu cô.
Cô có thể cảm giác được.
Sở Đường chưa bao giờ gần gũi cô, có lẽ Sở Đường coi cô là người thân nhưng trong đó tuyệt đối không có tình yêu nam nữ, muốn bao nhiêu thuần khiết liền có bấy nhiêu thuần khiết.
[Đúng thế, nhiệm vụ ẩn dấu vẫn chưa hoàn thành.]
Thời Sênh nhìn màn hình trước mặt bắt đầu biến hóa.
Họ tên: Thời Sênh
Giá trị làm người: -99000
Cấp nhiệm vụ: F
Cho điểm nhiệm vụ: 75
Tích lũy: 1000
Nhiệm vụ ẩn dấu: Chưa hoàn thành
[Nhiệm vụ ẩn dấu hoàn thành 60%, không tiến hành mạt sát nhưng khấu trừ 500 điểm tích phân coi như trừng phạt.]
Thanh âm của hệ thống vừa dứt, tích phân kia từ 1000 liền giảm còn 500.
Thời Sênh: “…”
[Kích hoạt hệ thống thương thành, có muốn mở ra hay không?]
Hệ thống thương thành? Ai yêu, thật sự có cái này nữa hả, mở mở mở!!!
Màn hình trước mặt Thời Sênh lập tức xuất hiện vô số vật phẩm.
Vật phẩm…
Mẹ nó, toàn là cái quỷ gì thế này?
Nhỏ từ củi, gạo, mắm, muối, búp bê Tây Dương, lớn có chiến hạm có dị năng, còn có giấy chứng nhận, mở khóa đủ kiểu… Muốn cái gì đều có thể mua cái đó.
Thời Sênh nhìn tới icon của cái chiến hạm, tích phân yêu cầu… số 0 quá nhiều, cô không đếm nổi.
Thời Sênh quyết đoán tắt thương thành đi, quá quý, không mua nổi.
[Ký Chủ, bởi vì trong nhiệm vụ xuất hiện BUG nên hiện tại cần phải kiểm tra rà soát cô một lần, cô không được chống cự lại.]
BUG… Nói thẳng ra chính là kỹ năng hack cùng với hai quả lựu đạn kia luôn đi, cái Hệ thống ngu ngốc này!
Cuối cùng hệ thống vẫn không quét ra được gì, số liệu ban đầu và số liệu hiện tại vẫn y như nhau, không có thông số nào biểu hiện ký chủ có khả năng hack máy tính cả.
Hệ thống mê mang, rõ ràng không đúng rồi…
[Có muốn tiến vào nhiệm vụ tiếp theo hay không?]
[Bắt đầu dịch chuyển…]
Này này, bà đây còn chưa trả lời mà?
Tuyệt đối là nó muốn trả thù cô rồi!

“Chát!” Thời Sênh vừa có tri giác thì trên mặt đã bị người ta giáng cho một cái tát, thân mình cô chao đảo rồi ngã luôn xuống đất.
“Này, ai cho cô ngồi xuống hả? Cô ngồi xuống làm gì? Cô đang là Lâm Đại Ngọc đó, nhìn xem cô vừa diễn cái gì đi?”
Thời Sênh bị một âm thanh phát qua loa cầm tay rống đến phát ngốc, quay quay đầu, lúc này mới nhận ra mình đang ở nơi nào.
Một gian nhà mang hương vị cổ trang, trước mặt còn có một mỹ nhân cổ điển, đương nhiên nếu mỹ nhân đừng nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ khinh thường như thế thì sẽ càng đẹp hơn.
Thời Sênh đảo mắt nhìn quanh, sự mờ mịt trong mắt dần dần biến mất.
Đóng phim, giới giải trí, minh tinh…
Mấy từ này nhanh chóng xuất hiện trong đầu Thời Sênh.
Cô hít sâu vào một hơi, đứng lên từ trên mặt đất, nhìn lướt qua cô gái đứng trước mặt mình, vừa rồi chính cô ta đã tát cô.
Sức lực lớn như thế, rõ ràng là cố ý.
Thời Sênh không biết thân thể này và người kia có ân oán gì, chỉ tạm thời áp cảm xúc xuống, nói với đạo diễn: “Xin lỗi đạo diễn, lần sau nhất định sẽ qua.”
Đạo diễn là một người đàn ông mập mạp, cơn tức còn chưa hết, nhưng vì Thời Sênh là một cô gái rter, lúc này lại còn xin lỗi rất thành ý, đạo diễn nghĩ mình là đàn ông, quát nạt cũng không hay, vì thế bực bội xua xua tay. “Nghỉ ngơi, chút nữa quay tiếp.”
Đạo diễn lên tiếng, tổ quay phim bắt đầu tản ra.
Mà cô gái vẫn luôn đứng trước mặt Thời Sênh chỉ hừ lạnh một tiếng, ngẩng cao đầu, xách theo làn váy dài phết đất, đi ra ngoài kiêu ngạo như một nữ vương.
Thời Sênh sờ sờ khuôn mặt hơi đau, ánh mắt nhìn chằm chằm theo bóng dáng cô ta không rời.
_Hết Quyển 1_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.