Boss Là Nữ Phụ

Chương 199: A từ, hẹn gặp lại! (15)




"Điện chủ, Điện chủ, người có sao không?” Đệ tử Cửu U Điện đỡ Bộ Kinh Vân và Thời Sênh dậy.
Bộ Kinh Vân mặt lạnh hừ một tiếng.
Hai người đờ ra, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Điện chủ bị sao vậy?
Thời Sênh cầm thanh thiết kiếm đứng dậy, ánh mắt chuyển sang vị trí Quân Hàn Lâm khi nãy, nơi đó trống không không một bóng người.
Thời Sênh xoa xoa lồng ngực vừa bị Bộ Kinh Vân đè lên, cẩn trọng suy nghĩ, Quân Hàn Lâm làm thế nào để trốn thoát?
Đúng rồi, chính là phượng hoàng.
Cùng với thần thú rồng của nữ chính, vô cùng xứng đôi.
Trước tiên không miêu tả thần thú của nam chính, sau này khi xuất hiện, thần thú phượng hoàng đó đã đủ hoành tráng lắm rồi.
Ánh sáng trắng khi nãy tuy cảm thấy rất mạnh nhưng không gây ra sát thương gì nghiêm trọng cho họ, vậy là do con phượng hoàng đó đang bị thương sao?
Phượng hoàng bị thương còn không bằng gà!
“Đệch, các ngươi làm gì đó?” Thời Sênh quay đầu liền nhìn thấy đám đệ tử Cửu U Điện định đưa Bộ Kinh Vân đi, lập tức hét lớn, “Thả hắn ra.”
“Nằm mơ, Điện chủ là của chúng ta.” Hai tên đệ tử bị phát hiện cũng không âm thầm lén lút nữa, mỗi người giữ một bên, đưa Bộ Kinh Vân chạy đi.
Thời Sênh tung người, dẫm lên cành cây, chặn trước mặt chúng, thiết kiếm đã chặn đường đi của chúng.
“Ta nói lại lần nữa, thả hắn ra.”
“Không thả! Đây là Điện chủ của chúng ta, tên yêu nữ nhà ngươi, chúng ta sẽ không để ngươi nhúng chàm Điện chủ đâu!”
Thời Sênh: “…..”
Yêu nữ là cái qué gì? Nhúng chàm cái gì? Bản cô nương đây là người như vậy sao?
“Được thôi, vậy thì các ngươi hãy bỏ mạng tại đây đi!”
Hai người mặt biến sắc, đồng thời bỏ Bộ Kinh Vân ra, lần lượt đi sang hai bên, “Điện chủ, chúng thần sẽ gọi Hộ pháp đến cứu người, người nhất định phải giữ gìn trinh tiết!”
Đệch! Đã nói sẽ không để bản cô nương đây nhúng chàm Điện chủ nhà các ngươi cơ mà? Xì, ta đây không thèm nhúng chàm hắn!
Sức mạnh hồng hoang của bản cô nương vẫn còn chưa sạc đầy, sao đã đi mất rồi? Vừa nãy các người ăn nói hùng hồn chỉ là nói cho hay thôi sao?
“Đây là người của ngươi sao?” Đến để gây cười thôi à?
“Hừ!” Nếu không có bản tôn, liệu chúng có đi không? Bản tôn không thèm nói cho ngươi biết!
Thời Sênh: “…” Cái đồ kiêu căng!

Ở một góc khuất trong học viện, bóng dáng Quân Hàn Lâm xuất hiện cùng với một luồng sáng trắng, toàn thân hắn nhếch nhác, khuôn mặt sưng đỏ, ánh mắt u ám.
“Thẩm Dao Quang!” Hắn nghiến răng nghiến lợi đọc tên Thẩm Dao Quang.
“Chủ nhân…” Âm thanh yếu ớt bỗng vang lên trong đầu Quân Hàn Lâm.
Ánh mắt hắn thay đổi, “Tiểu Thất, ngươi sao rồi?”
“Tiêu hao quá nhiều năng lượng, chủ nhân, có lẽ ta sắp rơi vào trạng thái ngủ say, không thể bảo vệ chủ nhân được nữa rồi.”
“Ngươi hãy tu dưỡng cho tốt.”
“Chủ nhân hãy cẩn thận.” Tiểu Thất nói xong thì không còn lên tiếng nữa.
Quân Hàn Lâm kéo quần áo nhàu nát, khuôn mặt đau rát, chỉ khẽ động liền cảm thấy vết cắt trên mặt.
Vừa nghĩ đến hung thủ gây ra vết thương này, trong lòng Quân Hàn Lâm lửa giận tích tụ, trong đầu không nhịn được thoáng qua hình bóng nam nhân phong hoa tuyệt đại kia.
Nam nhân đó là ai? Hắn có quan hệ gì với Thẩm Dao Quang?
Quân Hàn Lâm xử lý qua vết thương trên mặt nhưng vẫn không hoàn toàn xóa bỏ được mọi vết tích, vẫn còn thấy màu xanh tím, khi trở về, gặp mấy kẻ ác ý cho hắn biết Tần Lang Nguyệt đang bị trọng thương, hắn liền lảo đảo chạy về hướng Tần Lang Nguyệt.
Tần Lang Nguyệt đã được đắp thuốc, hơn nữa có đan dược do cô ta đích thân chế luyện, thương thế cũng không có gì đáng ngại, nhưng trước mặt Chung Thập Nhất, cô ta không thể thể hiện quá rõ ràng, đành nằm trên giường nghe Chung Thập Nhất nói.
“Thẩm Dao Quang đó thật không coi ai ra gì, lại dám câu kết với Cửu U Điện, còn đánh con trọng thương đến mức này, ta sẽ không tha cho nó.”
Ánh mắt Tần Lang Nguyệt thoáng qua một tia lạnh lẽo, chầm chậm mở miệng, “Nhưng cô ta có Thẩm gia chống đỡ.”
“Thẩm gia là cái thá gì.” Chung Thập Nhất hừ lạnh một tiếng, nói xong, có lẽ thấy bản thân quá kích động, hít sâu một hơi nói, “Con cũng xuất thân từ đại gia tộc, con nên hiểu rằng, trong những gia tộc như vậy không có tình thân, chỉ có con cờ và đồ bỏ đi.”
Ánh mắt Tần Lang Nguyệt dường như tối tăm hơn, cười khổ nói: “Tình thân, trái tim con người đứng trước lợi ích và tiền bạc đều không là gì cả.”
“Tần gia có mắt không tròng, rồi sẽ có ngày họ phải hối hận.” Chung Thập Nhất cho rằng Tần Lang Nguyệt đang nghĩ đến chuyện của Tần gia, liền an ủi cô ta.
“Nương tử, nương tử có sao không?” Quân Hàn Lâm bỗng nhiên chạy từ ngoài vào, đẩy Chung Thập Nhất ra ngồi xuống trước mặt Tần Lang Nguyệt, “Nương tử, nàng đau ở đâu, để ta thổi cho nàng, thổi một cái là hết đau ngay.”
Tần Lang Nguyệt nhìn Quân Hàn Lâm quần áo lôi thôi nhếch nhác, trên mặt còn có vết xanh tím, trong lòng bỗng thấy phiền muộn, tức giận nói: “Ta không sao.”
“Không sao là tốt, không sao là tốt.” Quân Hàn Lâm vỗ vỗ ngực.
“Ta muốn nghỉ ngơi.” Hôm nay Tần Lang Nguyệt thất bại, tâm trạng vốn không tốt, nhìn thấy Quân Hàn Lâm thấy rất khó chịu, tại sao cô ta lại phải chăm sóc một tên ngốc như chăm sóc con trai chứ?
“Thất hoàng tử, hôm nay Lang Nguyệt bị thương, người hãy để trò ấy nghỉ ngơi đi.” Chung Thập Nhất nói, thái độ không xấu nhưng cũng không tốt.
“Ồ.” Quân Hàn Lâm nhìn Tần Lang Nguyệt cười cười, “Vậy nương tử mau nghỉ ngơi đi, lát nữa ta sẽ đến thăm nàng.”
Tần Lang Nguyệt khẽ gật đầu.
Quân Hàn Lâm và Chung Thập Nhất cùng đi ra ngoài, Chung Thập Nhất muốn đi tìm viện trưởng, vừa ra ngoài đã tách khỏi Quân Hàn Lâm.
Quân Hàn Lâm đứng trong góc tối, sắc mặt băn khoăn nhìn về phía Tần Lang Nguyệt.
Đúng vào lúc hắn chuẩn bị quay người, một bóng người đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.
Giang Mộ?
Tại sao hắn lại ở đây?
Giang Mộ vào đó rất lâu còn chưa ra ngoài, ánh mắt Quân Hàn Lâm lóe sáng, đứng đó thêm một lát rồi rời đi.

Gần đây, học viện có rất nhiều lời đồn đại.
Toàn bộ đều xoay quanh hai người Thẩm Dao Quang và Tần Lang Nguyệt, những lời đồn về họ đủ để viết thành một cuốn tiểu thuyết dài hàng triệu chương.
Nhưng tầng lớp lãnh đạo cấp cao vẫn chưa phát ngôn gì, dư luận chỉ có thể đồn đại, không thể làm gì Thời Sênh. Tần Lang Nguyệt thì không giống thế, cho dù cô ta hiện đã là Linh vương bậc ba nhưng cũng có không ít người nhằm vào cô ta.
Mỗi khi như vậy, Giang Mộ lại xuất hiện, đánh cho mấy người đó một trận tơi bời.
Thế là đám người rảnh rỗi đó lại được dịp tung tin Tần Lang Nguyệt và Giang Mộ có gì đó mờ ám, nói Quân Hàn Lâm bị cắm sừng, có thể nói là hết đợt này đến đợt khác nổi lên.
Còn về Thời Sênh.
Ai dám nói xấu cô? Đánh!
Muốn tìm cô gây rắc rối? Đánh!
Dám chê cười cô? Đánh!
Chỉ cần dám nói gì về cô đều bị đánh cả, không có ngoại lệ.
Chứng kiến sự mạnh mẽ của Thời Sênh, không có ai dám khiêu khích quyền uy của cô nữa, tất cả đều chạy đi tìm viện trưởng nói lý.
Viện trưởng…
Nói lý gì chứ? Thẩm Dao Quang chính là heo chết không sợ nước nóng, nói gì cũng chặn họng người ta lại ngay được.
Phía Thẩm gia tuy không có động tĩnh gì, nhưng học viện dù có chứng cớ xác thực và ra tay với Thẩm Dao Quang thì Thẩm gia sẽ tiếp tục yên lặng ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.