Boss Là Nữ Phụ

Chương 186: A từ, hẹn gặp lại! (2)




So với Tu Chân Giới, tu luyện linh lực ở đại lục Cửu Châu cũng không khác là bao, điều khác biệt là cách gọi và phân chia đẳng cấp.
Cấp thấp nhất là Linh Thị, trên có Linh Vương, Linh Hoàng, Linh Tôn, Linh Thánh, Linh Đế.
Mỗi cấp độ lớn lại chia thành bảy bậc nhỏ.
Thẩm Dao Quang còn nhỏ tuổi đã là Linh Vương bậc ba, có thể thấy có tố chất tốt thế nào. Phải biết rằng, người thường nếu không gặp được tạo hóa gì thì cả đời cũng chỉ có thể dừng lại ở Linh Vương, còn Thẩm Dao Quang mới có mười bốn tuổi, tiền đồ rộng mở thênh thang.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là không gặp phải nữ chính.
Nếu gặp phải nữ chính cũng chỉ đành ngậm ngùi thua cuộc, cho dù thiên phú có tốt đến đâu cũng không tốt bằng nữ chính được.
Thời Sênh kéo rèm lên, đám đông vây quanh bên ngoài khẽ hô lên.
Thời Sênh có chút khó hiểu, cơ thể này mới chỉ mười bốn tuổi, còn chưa dậy thì xong, có thể đẹp đến mức nào chứ? Đám người này muốn tăng thêm độ thù hận cho cô đây mà! Bình luận kém!
“Đại tiểu thư.” Có một tiểu thiếu niên môi đỏ răng trắng thành thục bước lên, “Nhiều người quá, tiểu thư có cần ta dẹp đường đi không?”
Thời Sênh nhìn thiếu niên ấy, Thẩm Cẩm, người của chi thứ, thiên phú cũng khá, bình thường luôn đi theo Thẩm Dao Quang, chuyên môn diễu võ giương oai.
Vừa mới tới đã muốn dẹp đường, thật biết cách kéo thêm điểm thù hận!
Thời Sênh còn chưa trả lời, Thẩm Cẩm đã coi như cô đồng ý, vẫy tay chỉ vào những người bên cạnh.
Các đệ tử Thẩm gia vây quanh cô lập tức tản ra, bắt đầu dẹp đường.
Quả nhiên, khi dẹp đến phía trước, bỗng nhiên bắt đầu tranh cãi inh ỏi.
Thời Sênh thuận theo con đường đã dẹp sẵn, mang theo tư thế sang chảnh đi qua đó.
“Xin lỗi cô ấy.”
“Xin lỗi? Đùa gì vậy chứ, ngươi biết bọn ta là ai không hả? Cô ta chỉ là một nha đầu quê mùa có đáng để chúng ta xin lỗi không?”
“Đúng vậy, không biết là đồ nhà quê chui ở đâu ra, ăn mặc quê như vậy thì thôi đi, tai còn không tốt, bọn ta ở đằng sau hét lớn bao lâu vậy rồi còn không nghe ra.”
“Nơi đây là học viện Cửu Châu, là nơi lũ quê mùa như các ngươi có thể đến sao?”
Một thiếu nữ có gương mặt dịu dàng đang nhìn chằm chằm vào đám đệ tử Thẩm gia hung hăng hống hách, có lẽ đây chính là nữ chính Tần Lang Nguyệt.
Phía sau cô ta còn có một thiếu nữ, trông có vẻ yếu đuối, đang kéo Tần Lang Nguyệt, lắc lắc đầu.
“Các ngươi có là ông trời cũng không được, ta nói lại lần cuối, mau xin lỗi cô ấy.” Thái độ Tần Lang Nguyệt rất cứng rắn. Ánh mắt nghiêm nghị, toàn thân tỏa ra một luồng sát khí lẫm liệt.
Quả không hổ là người từng làm sát thủ.
Người bốn xung quanh đều cảm thấy rõ luồng sát khí này, không khỏi thấy e ngại trong lòng, tất cả đều có ý rút lui.
Một lát sau, Thẩm Cẩm mới hoàn hồn lại, thần sắc giận dữ, “Nói chuyện tử tế với ngươi mà ngươi còn định được đằng chân lân đằng đầu hả? Mau xử lý cô ta cút sang một bên, đại tiểu thư còn đang đợi!”
Những người còn lại bị lời nói của Thẩm Cẩm làm cho sợ hãi, lập tức tiến lên xua đuổi Tần Lang Nguyệt.
Người đúng đầu tiên đột nhiên á một tiếng rồi quỳ xuống, tiếp sau đó là người thứ hai, người thứ ba.
Biến cố bất ngờ này khiến mọi người đều không thể ngờ tới.
“Xin lỗi.” Thanh âm Tần Lang Nguyệt vang lên mạnh mẽ, sống lưng thẳng tắp.
Thẩm Cẩm bắt đầu thấy có một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, lùi lại phía sau mấy bước.
Khí thế của nữ nhân này thật đáng sợ.
Thời Sênh đứng ở phía sau, không hề có ý muốn tiến lên phía trước.
Đám người này, sau khi nguyên chủ xảy ra chuyện, có tên nào lại không tránh ra xa, chỉ sợ có liên quan đến cô rồi gây nên họa chứ?
“Ngươi có biết ta là ai không?” Bởi vì hắn khá thân cận với Thẩm Dao Quang, bình thường những người khác gặp hắn ai nấy đều cung kính sợ sệt, cho nên lúc này Thẩm Cẩm lôi thân phận của hắn ra cũng chẳng có gì là lạ.
Chỉ có điều, nữ chính lại không biết chịu thua.
“Ta không cần biết ngươi là ai, đụng phải người khác thì phải xin lỗi.”
“Nằm mơ.” Thẩm Cẩm cắn răng, một đạo linh lực màu đỏ sẫm từ tay hắn phóng ra, bay thẳng về phía Tần Lang Nguyệt.
Linh Thị bậc bảy!
Tần Lang Nguyệt sầm mặt, giữ chắc lấy thiếu nữ phía sau cô ta rồi tránh sang bên cạnh, đạo linh lực của Thẩm Cẩm đánh vào trong nhóm người đứng đó, khiến họ một phen hỗn loạn.
Tần Lang Nguyệt đặt thiếu nữ xuống, cũng không biết từ đâu rút ra một con dao găm, thân hình nhanh chóng hướng về phía Thẩm Cẩm.
Thẩm Cẩm còn chưa kịp nhìn rõ động tác của đối phương đã bị cô ta khắc chế.
Khóe miệng Thời Sênh khẽ giật, cái tên thiểu năng này, không có bản lĩnh thì đừng có khiêu khích nữ chính người ta chứ.
Một trong ba nguyện vọng của nguyên chủ là lật đổ Thẩm gia, do đó, Thẩm Cẩm bị bắt, cô cũng sẽ không ra tay cứu giúp.
Cuối cùng, Thẩm Cẩm bị buộc phải xin lỗi thiếu nữ đứng sau nữ chính.
Thời Sênh đã quay trở lại xe ngựa, Thẩm Cẩm nén giận quay lại, đứng bên ngoài xe ngựa, hắn đang không thể hiểu nổi tại sao hôm nay tiểu thư lại không xuất hiện cứu bọn hắn.
Trước đây, nếu có kẻ nào dám làm vậy, đại tiểu thư đã sớm xuất đầu lộ diện rồi…
Nếu đại tiểu thư ra tay, nữ nhân đó còn dám kiêu căng hống hách như vậy sao?
“Hôm nay đại tiểu thư sao vậy?” Thẩm Cẩm khẽ liếc nhìn xe ngựa, thấp giọng hỏi người bên cạnh.
“Ta không biết, vừa nãy tiểu thư ra xem một lát rồi quay về xe ngồi…”
“Có vẻ tâm trạng đại tiểu thư không được tốt lắm thì phải?” Thẩm Cẩm còn chưa chịu thôi, tiếp tục hỏi.
Người đó lắc đầu, “Không có, ta còn thấy tiểu thư cười mà.”
Thẩm Cẩm mờ mịt nhìn lên xe ngựa, lại nhìn theo hướng Tần Lang Nguyệt vừa đi, nặng nề hừ mạnh một tiếng.

Học viện Cửu Châu là học viện duy nhất của đại lục, những người đến báo danh tất nhiên nhiều vô số kể, có tài năng, có tiền, có quyền đều được nhận hết.
Do đó, thời gian báo danh phải kéo dài năm sáu ngày.
Tần Lang Nguyệt là một trong những người xếp hàng ở phía trước. Không có Thời Sênh làm chỗ dựa, Thẩm Cẩm không dám đi lên khiêu khích.
Chỉ đành xếp hàng phía sau Tần Lang Nguyệt.
Thời Sênh không cần báo danh, Thẩm Dao Quang mới mười hai tuổi đã được học viện Cửu Châu nhận rồi.
Cô vừa làm quen với hệ thống tu luyện mới, vừa chú ý đến tình hình bên ngoài.
Đến khi kiểm tra nữ chính, Thời Sênh vén rèm, vắt rèm cửa sổ xe lên, nhìn theo hướng Tần Lang Nguyệt.
Theo cốt truyện, lúc này Tần Lang Nguyệt đã có thực lực của Linh Vương bậc hai, nhưng cô ta cố ý ép thực lực xuống Linh Thị.
Nếu không có biến cố đánh bại Thẩm Dao Quang thì cô ta vẫn được danh là che giấu được thực lực.
Trong khi người người đều biết Thẩm Dao Quang là Linh Vương bậc ba, cô ta lại ép thực lực xuống Linh Thị khiến không ít người đánh giá cao hơn về cô ta.
Nhưng lần này, Thời Sênh không động thủ, cho dù cô ta có ép thực lực xuống thành Linh Thị thì cũng không ai đánh giá cô ta cao hơn.
Sau đó, sự thật đã chứng minh, nữ chính rất thông minh, không có ai cho cô ta khoe khoang, cô ta cũng không ép thực lực xuống làm gì.
“Linh Vương bậc một, trời, cô ta là Linh Vương bậc một, chẳng trách vừa nãy dễ dàng khắc chế được cái tên Thẩm…”
Những lời tiếp theo người đó không nói ra tiếp, nhưng Thẩm Cẩm vẫn tối sầm mặt lại.
“Đại tiểu thư, có cần điều tra xem cô ta có lai lịch ra sao không?” Thẩm Cẩm hỏi Thời Sênh.
Hắn không có quyền lợi dụng sức mạnh gia tộc để đi điều tra một người, nhưng đại tiểu thư thì có.
“Ngươi muốn biết thì trực tiếp ra đó hỏi cô ta được rồi.” Thời Sênh ngờ vực nhìn hắn, “Sau này đừng có lấy danh nghĩa của ta ra gây chuyện, nếu còn có lần sau, đừng trách ta không khách khí.”
Thẩm Cẩm ngẩn người nhìn Thời Sênh.
Thời Sênh nặng nề thả rèm xuống, dặn dò người ở bên ngoài, xe ngựa liền quay đầu, chầm chậm đi ra khỏi dòng người.
Thẩm Cẩm hồi lâu còn chưa hoàn hồn lại.
Đại tiểu thư làm sao vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.