Boss Là Nữ Phụ

Chương 175: Chiến khắp sever không đối thủ (23)




Sau khi lên lớp, Thời Sênh cầm di động đọc tin tức trên diễn đàn, hôm qua Thần Ma Đại Lục tiến hành bảo trì, sau lần đổi mới này thì trận doanh chiến Thần – Ma sẽ được mở.
Nhưng trên diễn đàn lại đang có một tin nóng hổi khác.
Đó là có một acc nhỏ tạo một bài viết.
Tên của bài viết đó là: “818 Tang Du Vị Vãn và những chuyện xấu hổ đã làm năm xưa.”
Sau đó, chủ topic liệt kê vài sự kiện.
Ví như trước khi nổi tiếng, Tang Du Vị Vãn đã từng hợp tác với Ta Là Gian Thương, cô ta cung cấp đồ, Ta Là Gian Thương bán, coi Ta Là Gian Thương là trung gian.
Nhưng sau đó cô ta đã quen với người mua nên trực tiếp lờ Ta Là Gian Thương Đi, giao dịch thẳng với người chơi.
Đó là một hành vi rất bỉ ổi, coi như đã đoạt mất sinh ý của Ta Là Gian Thương.
Ví như lúc Tang Du Vị Vãn đi phó bản, chỉ cần Đại thần đi cùng thì cô ta sẽ nói là mình muốn cái gì, sau đó Đại Thần sẽ phân luôn cho cô ta cái đó.
Lại ví như, cô ta lấy đồ trên kho bang phái nhưng lại chưa từng nộp đồ vật khác lên kho.
Chủ topic liệt kê từng cái một.
Tang Du Vị Vãn nhanh chóng trở thành một Green Tea Bitch.
Mà chủ topic này cũng nói hơi quá, dù nữ chính có biến chất thì cũng không tới mức không biết xấu hổ thế này chứ?
“Ai da…” Thời Sênh cúi đầu, đột nhiên bị người ta đụng một cái, cô lui về sau mấy bước, còn chưa lên tiếng thì người đâm vào cô đã lên tiếng trước.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn về phía nữ sinh kia, là nữ sinh lần trước đi cùng Tang Du.
Phiền toái tới rồi!
Trong đầu Thời Sênh lập tức hiện lên mấy chữ này.
Nữ sinh đụng phải cô kia ngã xuống, một đống tài liệu rơi lung tung.
“Mạc Mạc, cậu không sao chứ?” Tang Du từ xa chạy tới, đỡ nữ sinh kia lên, “Đã bảo cậu đi đường phải chú ý chút, đây là ở trường học chứ nếu như ở trên đường thì có khi cậu bị xe đâm chết rồi ấy.”
Nữ sinh Mạc Mạc kia vuốt vuốt lại tóc, tức giận nói: “Tớ ôm nhiều đồ như thế, sao có thể nhìn đằng trước được, cô ta cũng không biết nhìn, còn đụng phải tớ.”
Thời Sênh: “…” Con mẹ nó cô đụng vào người ta trước mà giờ còn mắng người ta à?
Bản cô nương đây còn chưa điêu ngoa tùy hứng như thế đâu nhé!
Tang Du nhìn qua hướng Mạc Mạc chỉ, thấy khuôn mặt của Thời Sênh thì hơi kinh ngạc.
Là cô ấy!
Là nữ sinh lần trước cô ta đã gặp.
“Học muội, em đụng vào người ta, chẳng lẽ không xin lỗi một câu sao?” Tang Du nhẹ nhàng nhắc nhở.
Thời Sênh xoay xoay điện thoại di động trong tay, cười ác liệt: “Không muốn xin lỗi đấy.”
Đừng nói là cô không đụng phải, dù cô có đụng phải thì cô cũng sẽ không xin lỗi.
Mạc Mạc đánh giá Thời Sênh vài lần rồi mới nói với giọng đầy khinh thường: “Nhìn cô ăn mặc cũng gọn gàng đẹp đẽ, sao lại vô giáo dục thế hả?”
“Người nói người vô giáo dục đương nhiên là vô giáo dục.”
“Cô có ý gì hả?” Mạc Mạc trợn mắt giận dữ.
“Nói chị vô giáo dục đó!” Thời Sênh chớp mắt, biểu tình cực kỳ vô tội, đôi con ngươi trong trẻo lại tràn đầy ác ý không hề che giấu. “Xem ra học tỷ chẳng những không hề có giáo dục mà còn thất học nhỉ?”
Bên cạnh nữ chính lúc nào cũng có một cô bạn thân nóng nảy, Mạc Mạc bị Thời Sênh chọc giận liền mắng: “Hừ, hiện tại sinh viên mới đều kiêu ngạo thế này sao, cô là sinh viên khoa nào?”
“Tôi học khoa nào liên quan gì tới chị? Chị còn định đi mách lẻo như học sinh tiểu học đấy à?”
“Cô…” Cũng không biết có phải bị nói trúng hay không mà sắc mặt Mạc Mạc cực kỳ khó nhìn.
“Mạc Mạc, đừng nói nữa, chủ nhiệm còn đang chờ chúng ta đem đồ qua!” Tang Du đứng bên cạnh liền lên tiếng.
Thời Sênh liếc nhìn Tang Du một cái, đáy mắt lạnh lẽo như một cây đao đột nhiên xuyên thẳng vào trong lòng Tang Du, làm cho cô ta có một cảm giác cực kỳ khong thoải mái.
“Không được, dù thế nào thì hôm nay cô ta cũng phải xin lỗi tớ.” Mạc Mạc bướng bỉnh đáp.
“Tôi không xin lỗi đấy, cô còn định đánh tôi ư?” Biểu tình của Thời Sênh rất kiêu ngạo, ngữ khí cực kỳ gợi đòn.
Tang Du nhìn thiếu nữ trước mặt, đột nhiên có một loại ảo giác.
Cô ta nghĩ tới Thập Lý Sênh Ca trong trò chơi kia.
Cũng kiêu ngạo làm người ta chán ghét như thế.
“Tôi sẽ đánh cô…” Mạc Mạc xắn tay áo, bước lên hai bước, giơ tay hướng tới khuôn mặt của Thời Sênh định đánh một cái.
Thời Sênh nhanh chóng bước sang một bên, sau khi Mạc Mạc đánh trượt qua mặt cô, Thời Sênh liền vung tay vả một cái vào mặt Mạc Mạc.
“Chát”, một tiếng giòn giã vang lên, vô số sinh viên đang đi trên đường cùng nhìn về phía này.
Thời Sênh cũng không dùng nhiều lực lắm, thân thể này vốn dĩ rất yếu, chẳng qua là vì thanh âm vang rất to mà thôi, cùng lắm Mạc Mạc cảm thấy da mặt tê đi chứ cũng không đau lắm.
Nhưng bị đánh trước mặt nhiều người thế này, sau này mặt mũi cô ta biết để vào đâu?
“A, học trưởng Đông Phương.”
“Trời ạ, đúng là nam thần rồi, anh ấy quay lại trường rồi sao?”
“Hôm nay tân sinh viên làm lễ nhập học, học trưởng Đông Phương sẽ phát biểu đấy, cậu không biết à?”
“Sao không ai nói với tớ chuyện quan trọng này thế? May mà thấy nam thần ở đây, nếu không thì đã bỏ lỡ cơ hội gặp nam thần rồi. A, nam thần đẹp trai quá!”
Nữ sinh bốn phía dấy lên một trận bàn tán xôn xao.
Trong lòng Thời Sênh thầm phỉ nhổ một tiếng, biết ngay là cốt truyện sẽ phát triển thế này mà.
Nữ chính gặp nữ phụ, tất nhiên nam chính phải lên sàn rồi.
Thanh niên bước xuống từ cây cầu bắc qua hồ nhân tạo, ánh mắt như có như không nhìn về phía Tang Du đang đứng.
Hắn dừng bước một chút, sau đó nhấc chân đi về phía bên này, tới bên cạnh Thời Sênh.
“Học muội Sở.”
Thời Sênh chớp chớp mắt vô tội, nam chính biết nguyên chủ ư?
Đột nhiên qua đây chào hỏi cô là có ý gì?
Thời Sênh nỗ lực lục tìm trong trí nhớ của nguyên chủ, cuối cùng đào từ trong góc ra một chút điểm quan hệ.
Nhà họ Sở và nhà Đông Phương có quan hệ hợp tác làm ăn, thỉnh thoảng ông Sở sẽ đưa nguyên chủ tới tham dự các yến hội nhẹ nhàng, Đông Phương Ly gặp nguyên chủ ở yến hội cũng là bình thường.
Chỉ là…
Thứ này đột nhiên tới chào hỏi cô là vì nữ chính đúng không?
Ở thời điểm này, nam chính đã biết thân phận của nữ chính nên mới quay về trường học.
Nhưng nếu hắn tùy tiện bắt chuyện với nữ chính thì e là sẽ dọa nữ chính, vậy nên cô mới trở thành cái ván cầu cho hắn đi qua.
Mẹ!
Tưởng tượng như thế đột nhiên thấy thật khó chịu!
“Anh là?” Thời Sênh lấy ra vẻ mơ hồ cười.
Đông Phương Ly nhíu mày: “Học muội Sở không nhớ anh ư?”
Ngươi tưởng ngươi là vầng mặt trời nhỏ tỏa ánh sáng rực rỡ nên ai cũng phải biết ngươi chắc?
“Em phải nhớ rõ anh là ai ư?”
Đông Phương Ly nghẹn lời.
Hắn cũng chỉ gặp qua Sở Vân Tây một lần, mặc dù cũng đã lâu rồi nhưng trước giờ hắn không nghĩ có người sẽ không nhớ rõ hắn là ai.
Ánh mắt nhìn về phía Tang Du đang nhặt tư liệu của Mạc Mạc, Đông Phương Ly rất tự nhiên chuyển sang đề tài khác: “Em là học muội đưa tài liệu đúng không?”
Mạc Mạc ngơ ngác gật đầu.
“Anh cũng phải tới lễ đường, cùng nhau đi thôi.”
“A?” Người đẹp đứng ngay trước mắt, Mạc Mạc đâu còn để ý tới chuyện bị ăn tát nữa, trên mặt đỏ bừng, nói chuyện cũng lắp bắp: “Được… được ạ!”
“Học muội Sở có đi cùng không?”
“Không rảnh.” Bản công nương không thèm đi nhìn nam nữ chính tán nhau, chỉ sợ sức mạnh hồng hoang sẽ bộc phát bất cứ lúc nào, như tế rất không tốt.
#ác ý đến từ chó độc thân#
Đông Phương Ly cũng chỉ thuận miệng hỏi như thế, như vậy cũng sẽ không giống như là hắn đang cố tình, cho nên khi Thời Sênh từ chối, hắn cực kỳ vừa lòng.
Một em gái khóa dưới hiểu chuyện như thế, dù cô ấy không nhớ ra hắn là ai thì hắn cũng sẽ tha thứ cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.