Boss Là Nữ Phụ

Chương 122: Học sinh cá biệt (3)




Chương 122HỌC SINH CÁ BIỆT (3)
Thời Sênh cũng không đi qua chào hỏi, tiếp tục quay về phòng.
Dù sao thì ở chỗ này cũng chẳng có bao nhiêu người thích cô cả, thái độ đối với cô tiểu thư này là có thể bỏ qua thì bỏ qua luôn.
Kỷ Tiểu Ngư luôn muốn hỏi cô gái xinh đẹp có là ai, thế nhưng biểu tình của Bắc Trạch rất khó ngửi, cô ta cũng không dám nói gì cả, làm xong bài tập liền bắt đầu đi làm việc của mình.
Buổi tối, không nhìn thấy Thời Sênh xuống ăn cơm, Kỷ Tiểu Ngư càng thấy kỳ quái hơn.
Cô lén lút kéo quản gia Hà hỏi: “Chú Hà, chiều nay cháu nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp trong vườn, cô ấy là ai thế ạ?”
“A, đó là tiểu thư của chúng ta, hôm nay vừa mới quay về.”
“Tiểu thư?” Kỷ Tiểu Ngư nghi hoặc, cô luôn cho rằng Bắc gia chỉ có một vị thiếu gia là Bắc Trạch, sao lại vẫn còn có một vị tiểu thư?
“Chuyện này cháu hỏi ít thôi.” Chú Hà nhìn Kỷ Tiểu Ngư một cái, ông ta là người ở lâu trong nhà này, rất nhiều chuyện ông ta đều biết cả.
Ông ta tuy rằng có chút đồng tình với Bắc Chỉ, thế nhưng chuyện của nhà chủ nhân không phải là chuyện mà bọn họ có thể hỏi được.
Kỷ Tiểu Ngư “A” một tiếng, nghe thấy Bắc Trạch đang gọi mình ở bên ngoài, liền vội vàng chạy ra.

Thời Sênh ăn cơm ở trong phòng của mình, luật sư Nghiêm đã chuẩn bị xong hết những thứ cho cô chuyển đến trường Alice rồi, cô thấy vô vị lôi từng thứ từng thứ một ra xem.
Váy ngắn Scotland, giày da đế thấp, áo khoác ngoài màu xanh, áo sơ mi màu trắng, nơ cài cổ…
Đúng là phong cách nữ sinh a!
Thời Sênh đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động mở cửa đóng cửa.
Phòng của cô là ở tầng 3, phòng của Bắc Trạch là ở tầng 4.
Cả tầng ba này có lẽ là không có người, khả năng duy nhất là Kỷ Tiểu Ngư.
Cô vừa mới muốn đến chỗ này, sát vách đột nhiên liền truyền đến tiếng ồn ào.
Biệt thự này chỉ có thư phòng và mấy phòng đất trồng trọt để giải trí là có cách âm.
Tiếng động luôn không ngừng lại, Thời Sênh bị tiếng ồn làm cho có chút bực bội.
Kỷ Tiểu Ngư này đang làm cái gì thế, gây ra động tĩnh lớn như thế, đập nhà à?
Thời Sênh đi dép lê ra khỏi cửa, giơ tay gõ gian phòng phát ra âm thanh, gõ ước chừng mấy phút bên trong mới mở ra, tiếng nhạc từ bên trong theo đó mà ra ngoài.
Kỷ Tiểu Ngư mặc một bộ đồ tập múa, thở hổn hà hổn hển, nhìn rõ người đang đứng bên ngoài, cô ta ngẩn ra một lát.
“Cô đang làm cái gì thế? Phá nhà à?” Thời Sênh rất không khách khí: “Cô không nghỉ ngơi nhưng tôi cần phải nghỉ ngơi.”
Kỷ Tiểu Ngư vội vàng chạy vào trong tắt nhạc đi, mặt đầy vẻ xin lỗi nói: “Xin lỗi tiểu thư, tôi quên mất là cô đang ở bên cạnh.”
Mẹ kiếp, đây rốt cuộc là nhà của ai hả!
“Làm sao thế?” Tiếng của Bắc Trạch từ bên ngoài thang gác truyền đến, tiếng nói có chút lạnh lùng, dường như là bị làm ồn.
“Là do lúc tôi tập múa làm ồn đến tiểu thư.” Kỷ Tiểu Ngư nhẹ giọng nói.
Bắc Trạch nhìn Thời Sênh một cái: “Cô ấy tập múa ở đây là do anh cho phép, nếu như em bị làm ồn thì có thể chuyển phòng…”
“… Cô ta là người giúp việc hay em là người giúp việc, anh còn dành chỗ cho cô ta?”
Bắc Trạch cau mày lại, giọng nâng cao mấy phần: “Em đừng có mà gây sự vô lý.”
Bản cô nương gây sự vô lý?
Bản cô nương mà gây sự vô lý thì đã sớm chặt mấy người ra rồi.
“Em nói sai chỗ nào à?” Thời Sênh nhìn lên Bắc Trạch.
Ánh mắt của cô tối đen như mực, vô cùng lạnh lẽo, ánh sáng vỡ tung trong đáy mắt cô, giống như kim cương lấp lánh.
Bắc Trạch có chút hoảng loạn.
“Xin lỗi tiểu thư, thiếu gia, hai người đừng cãi nhau nữa, là do tôi không đúng, tôi không tập nữa.” Kỷ Tiểu Ngư nhìn thấy hai người cãi tới mức muốn đánh nhau, vội vàng lên tiếng.
“Cô cứ tập đi, đừng quan tâm đến nó.”
Ánh mắt của Bắc Trạch và Thời Sênh giao nhau, hắn bước mấy bước qua, đẩy Kỷ Tiểu Ngư vào phòng “rầm” một tiếng đóng cửa lại, tiếp theo đó là tiếng nhạc vang lên, so với lúc trước còn to hơn chứ không có nhỏ đi tí nào.
Thời Sênh: “…”
Ông nội nhà anh!
Bản cô nương còn không trị được một đám mấy đứa nhãi ranh hay sao?
Mấy biệt thự kiểu như này đều có lưới điện cung cấp riêng, Thời Sênh sờ được công tắc nguồn điện tổng, pa pa mấy tiếng kéo hết công tắc điện xuống.
Biệt thự mới vừa rồi còn đèn đuốc sáng choang, trong chớp mắt rơi vào trong bóng tối, khôi phục lại sự yên tĩnh.
Để đề phòng có điện lại ngay, Thời Sênh còn lấy thiết kiếm ra cắt đứt luôn mấy đường dây chính.
Có đánh chết Bắc Trạch hắn cũng không ngờ được Thời Sênh biết làm loại chuyện này, hắn chỉ cho rằng là bởi vì đường điện bị trục trặc nên bảo quản gia đi xem xem.
Thế nhưng quản gia gọi điện lại nói đường dây điện bị hỏng rồi, trong chốc lát sẽ không thể sửa xong ngay được, nghi là do có người làm, bảo người giúp việc mau chóng đi điều tra biệt thự một lượt.
“Không có điện sao?” Kỷ Tiểu Ngư ngẩng đầu hỏi Bắc Trạch.
“Ừm…” Bắc Trạch cũng không biết đang nghĩ cái gì, đáp một tiếng rồi cũng không phản ứng gì nữa.
Kỷ Tiểu Ngư giống như không phát hiện ra điểm khác thường của Bắc Trạch: “Vậy tôi đi lấy mấy cây nến.”
Nến trong biệt thự không có nhiều, chỉ sót lại có vài cây, người giúp việc phải làm việc cho nên cũng chỉ còn thừa lại có hai cây, Kỷ Tiểu Ngư cầm lấy hai cây đi thắp hết lên.
Bắc Trạch đứng ở trước cửa sổ, không động đậy chút nào cả, cả người nhìn có chút không hợp lý.
“Này, anh làm sao thế?” Kỷ Tiểu Ngư cau mày đập vào sau lưng hắn ta: “Không phải là sợ bóng tối chứ?” Bắc Trạch không có chút phản ứng nào cả.
“Không phải là thật sự sợ bóng tối đó chứ?” Kỷ Tiểu Ngư nói thầm một tiếng, đang chuẩn bị đi đến trước mặt hắn ta thì Bắc Trạch đột nhiên xoay người đi đến trước cây nến, cầm theo một cây đi ra khỏi cửa.
“Anh đi đâu thế? Này, anh đi nhanh như thế, nến sắp tắt rồi kìa.” Kỷ Tiểu Ngư chân nam đá chân xiêu đuổi theo Bắc Trạch.
Ngọn lửa trong tay Bắc Trạch đã bị ép xuống rất thấp rồi, nhìn như lúc nào cũng có thể tắt ngay được.
Nghe thấy lời Kỷ Tiểu Ngư, hắn dừng lại, sau khi đợi ngọn lửa cháy lên lại liền lần nữa đi về phía trước.
Cuối cùng dừng ở trước cửa phòng Thời Sênh.
Hắn giơ tay muốn gõ cửa, dừng tay ở giữa không trung, rất lâu không hạ tay xuống, cuối cùng quay người nhìn Kỷ Tiểu Ngư:
“Gõ cửa đưa cây nến này cho cô ấy.” Bắc Trạch đưa cây nến cho Kỷ Tiểu Ngư sau đó quay người đi lên trên lầu.
“Chỉ biết ra lệnh cho tôi.” Kỷ Tiểu Ngư lẩm bẩm một tiếng, gõ gõ cửa, thế nhưng tới nửa ngày mà bên trong cũng không có phản ứng gì, cô ta lại gõ một lúc nữa, vẫn không có phản ứng gì như cũ.
Vào lúc cô ta đang do dự không biết là có nên mở cửa phòng đi vào hay không thì Bắc Trạch vừa mới rời đi ban nãy không biết là đã quay lại lúc nào, giơ tay vặn cửa đẩy vào.
Mượn ánh trăng có thể nhìn thấy đống lộn xộn trên giường, thế nhưng rõ ràng là không có người.
Kỷ Tiểu Ngư nhìn thấy Bắc Trạch đang nhìn khắp phòng một lượt, sau đó chạy ra khỏi phòng, vội vàng chạy xuống dưới tầng.
Chú Hà đang bảo người giúp việc đi kiểm tra biệt thự, Bắc Trạch đột nhiên chạy tới làm cho mấy người đều bị doạ cho nhảy dựng lên, còn cho rằng phía sau có người đang đuổi theo hắn. “Có nhìn thấy con bé đâu không?”
Chú Hà nghi hoặc: “Tiểu Ngư không phải ở cùng một chỗ với thiếu gia hay sao?” Vừa rồi Tiểu Ngư còn lấy nến đi, lẽ nào là bị du côn bắt đi mất rồi?
“Không phải là Kỷ Tiểu Ngư.”
Chú Hà lần này mới phản ứng lại: “Tiểu thư có lẽ là đang ở trong phòng, không nhìn thấy cô ấy đi xuống dưới này.”
“Nó không có ở đó.” Bắc Trạch vội vàng nói.
Không đợi chú Hà trả lời lại, hắn lại tiếp tục nói: “Nó sợ tối, phái người đi tìm mau lên.”
Chú Hà cũng nhớ ra chuyện tiểu thư nhà mình sợ tối, vội vàng dặn dò mọi người lập tức đi tìm trước.
Lo lắng nhất vẫn là sợ tiểu thư gặp phải người xấu.
Kỷ Tiểu Ngư cũng bị mọi người kéo đi, gia nhập vào đội quân tìm người.
Đáy lòng cô ta rất bất bình, mấy thiên kim đại tiểu thư này rất tuỳ hứng, nói mất tích liền mất tích, không biết là lúc này khiến cho rất nhiều người bị liên luỵ theo hay sao?
Nhà tư bản đại gian ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.