Boss Là Nữ Phụ

Chương 110: Đế quốc xác sống (24)




Ởphía đường chân trời, một mảnh đen kìn kịt đang tiến về khu an toàn với tốc độ cực nhanh.
Chỉ trong nháy mắt đã có thể thấy thứ đang chuyển động đó là gì.
Xác sống!
Xác sống đông nghìn nghịt.
Toàn bộ khu an toàn đều vang lên tiếng còi cảnh báo chói tai.
Mấy người đang định mở cổng cho Thời Sênh, thấy cảnh tượng này thì sao còn dám mở nữa, trực tiếp đóng luôn cả mấy cánh cửa sắt thứ hai, thứ ba vào.
Hàng người đang xếp hàng để tiến vào khu an toàn thấy vậy thì bắt đầu gõ cửa ầm ĩ, nhân viên công tác không kịp chạy vào đã bị mọi người tóm lấy, muốn lấy họ ra để uy hiếp nhưng rõ ràng là người bên trong không thể vì mấy nhân viên đó mà mở cổng được.
Không những thế, vài cảnh cửa ở đằng sau cũng tự động đóng lại, Thời Sênh bị kẹt giữa cánh cổng thứ ba và thứ tư.
Khoảng cách giữa hai cửa cũng không xa lắm, cách nhau chỉ vài mét, nơi này vẫn còn có vài người chưa kịp tiến vào trong khu an toàn bị kẹt lại.
Nhưng những người này cũng không kích động như đám người bên ngoài kia, dù sao ở trong này vẫn khá an toàn.
Đám người Thường Tân cũng bị ngăn ở trong cánh cửa thứ tư, hắn mau chóng bị gọi đi, chỉ để lại vài người trông giữ Thời Sênh.
Thời Sênh bước ra từ trong xe, đứng ở trên nóc xe nhìn ra bên ngoài.
Đây là xác sống vây thành sao?
Không đúng lắm, trong cốt truyện, xác sống vây thành không xuất hiện sớm như thế.
Lúc này, xác sống vẫn đang ở trong giai đoạn chưa phát triển trí lực, bọn họ còn chưa tiến hóa tới mức có thể chỉ huy xác sống vây thành. Chờ đến lúc bọn họ có thể làm điều đó thì cũng đã là hơn một năm sau mạt thế rồi.
Vậy đám xác sống kia từ đâu chui ra?
Cổng sắt rất cao, Thời Sênh từ trên nóc xe nhảy lên cửa sắt, tay chân linh hoạt trèo lên tường thành.
Đám người trông chừng cô thì hô loạn lên, có người còn hô to ngăn cô lại.
Nhưng ai cũng đang bận rộn, tốc độ của Thời Sênh lại rất nhanh nên chỉ lắc mình mấy cái đã biến mất khỏi tầm nhìn của họ.
Từ trên tường thành nhìn xuống thì càng thấy cảnh tượng ngoài kia chấn động hơn.
Giống như mây đen áp thành, người người hãi hùng khiếp vía. Người sống sót bên dưới rống lên một tiếng tê tâm liệt phế, bỗng nhiên làm cho lòng người thấy bi thương.
Rõ ràng bọn họ đã trải qua muôn vàn khó khăn, vất vả lắm mới tới được khu an toàn, cuối cùng lại bị nhốt bên ngoài.
“Chúng dừng lại rồi.”
“Kỳ quái, chúng đang làm gì thế?”
Người trên tường thành vốn đang rất lo lắng, nhưng thấy tình trạng xác sống đột nhiên dừng lại, còn tách ra hẳn một đường đi làm cho bọn họ cảm thấy rất khó hiểu.
Từ trong đại quân xác sống tách ra một con đường lớn, sau đó có xác sống hệ kim rải đầy ánh sáng vàng lấp lánh trên con đường đó, con đường kéo dài thẳng về phía tường thành.
Lần hành động này của xác sống làm cho người trên tường thành lại khẩn trương hơn, nhưng tổng chỉ huy bên kia không có hành động gì nên họ cũng không dám công kích.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn con đường ánh sáng dừng lại ở một nơi nào đó dưới chân tường thành.
Mà nơi đó, đúng là nơi Thời Sênh đang đứng bên trên.
Vừa rồi cô chỉ nghi ngờ, bây giờ thì chắc chắn luôn.
Là tên nhóc vua xác sống trốn nhà ra đi kia.
Chỉ có hắn mới có năng lực ra lệnh cho nhiều xác sống như thế, cũng chỉ có hắn mới kéo được nhiều xác sống tới đây như thế mà không tấn công gì.
“Đây là muốn làm gì? Xác sống bên kia cũng không tấn công, có vẻ như bọn chúng được ai đó chỉ huy ấy.” Người bên này nhỏ giọng nói thầm, nhưng người nghe được lời này trong lòng lại nhảy dựng lên.
Có người chỉ huy…
Dị năng giả không ngừng mạnh lên, xác sống cũng không ngừng mạnh lên.
Hơn nữa, nếu so một dị năng giả với một xác sống cùng cấp thì xác sống lại lợi hại hơn.
Trước khi biến thành xác sống, bọn họ đều là con người, xác sống cấp cao chỉ huy cấp thấp hơn là điều hoàn toàn dễ hiểu.
Con đường màu vàng chạy tới chân tường thành xong, hai hàng xác sống ăn mặc sạch sẽ bước ra đứng trên con đường đó, như là đang xếp hàng nghênh đón người khác.
Có lẽ vì hành vi của xác sống quá quái dị nên người trong an toàn khu không biết phải làm gì, chỉ có thể trợn mắt nhìn hai hàng xác sống đó đi tới dưới chân tường thành.
Có vài dị năng giả chưa kịp chạy vào trong khu an toàn lập tức công kích nhưng chúng cũng không đánh trả, xác sống này ngã xuống lại có xác sống khác tiến lên xếp hàng thay thế.
Chúng như đang tiếp khác, đứng ở hai bên lối đi, đầu cúi xuống, không hề có một hành động tấn công nào, an tĩnh như điêu khắc.
Toàn bộ không gian đều tĩnh lặng không một tiếng động.

Thời Sênh không biết Thiên Lê ở đâu, cô không thấy hắn.
Nhưng cô rất thích trận thế tiếp đón này, cũng rất phô trương, rất chấn động.
Thời Sênh chống cằm, có chút buồn rầu nhìn xuống dưới, cô nên đi xuống như thế nào để có phong cách nhất đây?
Cô cũng không có dị năng gì trâu bò cả, cũng không thể mọc cánh bay xuống.
“Nam.” Một tiếng nói mát lạnh vang lên bên tai Thời Sênh.
Thiếu niên mặc một bộ đồ sạch sẽ, áo trắng quần đen, chân đi giày thể thao, tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt trắng nõn mang theo nụ cười ngây thơ, hồn nhiên, con ngươi trong sáng như hồ nước không một gợn sóng.
Thời Sênh bị vẻ thanh thuần của thiếu niên làm cho mù mắt tới nơi rồi, đây thật sự sẽ là vua xác sống tương lai à?
Sao cô lại có cảm giác là một tinh linh vậy?
Nhất định là sai sót ở đâu rồi.
Vua xác sống phải là kẻ điên cuồng, tàn khốc, máu me mới đúng chứ?
Thời Sênh chớp mắt vài cái, thiếu niên trước mặt chẳng có gì thay đổi, vẫn là cái vẻ vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu như thế.
“Nam… tôi tới… đón em.” Vua xác sống đại nhân há miệng, ý cười trong đáy mắt như muốn tràn cả ra ngoài.
“Anh có thể nói? Khôi phục ký ức rồi?” Thời Sênh thò tay véo véo mặt Thiên Lê, thật mềm mại, như sờ lên tơ lụa vậy.
Thiên Lê để mặc Thời Sênh véo mặt mình, nụ cười trên mặt không hề giảm bớt.
“Đi nhé… không vui.”
“Hả?” Thời Sênh nghiêng đầu.
Thiên Lê cau mày suy tư trong chốc lát, sau mới chậm rãi phun ra mấy chữ: “Nơi này… không tốt.”
Hắn nói rất chậm, như là đánh vần từng chữ từng chữ một. Nhưng giọng của hắn rất êm tai, nghe réo rắt như tiếng nước suối chảy làm người ta cảm thấy rất thoải mái, cũng không cảm thấy quái dị khi hắn nói chậm như vậy.
Ý hắn nói là hắn không thích nơi này, bảo nàng đi cùng hắn.
Thời Sênh vốn dĩ cũng muốn rời khỏi đây, tất nhiên không có ý kiến gì.
Thiên Lê cười hồn nhiên, ôm Thời Sênh thuấn di xuống con đường ánh sáng màu vàng, người trên tường thành nhìn thấy có người đột nhiên xuất hiện trên đường thì cực kỳ kinh hãi.
Cô đi ở trên đường, đám xác sống kia cũng không tấn công, ngược lại chờ cô đi qua còn chậm rãi bám ở phía sau, bảo vệ cô đi về phía đại quân xác sống ở phía xa.
“Bọn họ là ai? Sao xác sống lại không tấn công họ?”
“Là Cố Nam.” Thường Tân nhận ra người đầu tiên, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.
“Cố Nam? Cô ta xuống dưới từ lúc nào vậy? Đám xác sống kia không phải do cô ta gọi tới đấy chứ?”
Cố Nam, cái tên này không xa lạ với một ít cán bộ cấp cao, là đội trưởng binh đoàn Không-Phục-Tới-Chiến, chỉ trong thời gian một tháng đã đưa binh đoàn của mình đứng ở vị trí thứ hai chỉ sau Cơn Lốc.
Quan trọng nhất chính là chuyện ở huyện D, trừ mấy người Tống Thập, đội của cô là đội duy nhất còn sống sót quay về.
Mà vừa rồi, cô gái này đã lấy ra một loại bom kỳ quái, làm cho khu an toàn gà bay chó sủa, giờ cô lại ở cùng với đám xác sống luôn.
“Giết cô ta, không thể để cô ta sống sót rời đi.”
Khu trưởng khu an toàn ra lệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.