Boss Hệ Mộc Chỉ Muốn Làm Cá Mặn Vườn Trường

Chương 14: Mua mua mua




Kiều Hi Âm cũng không chen vào nói ngay lập tức, mà thuận tiện quan sát những cây hoa khác trong tiệm hoa này.
Nếu ông chủ có thể bán ra được một cây ngọc lan tây biến dị cấp hai, nói không chừng còn có những thực vật khác biến dị nữa thì sao?
Kiều Hi Âm dùng tinh thần lực quét xung quanh tiệm hoa một vòng…đúng là cô đã phát hiện ra được một thực vật biến dị khác.
Đây là một giống cây quan đỉnh lan, bên cạnh còn có bảng giới thiệu và giá của nó, là 3000 tệ.
Cây trưởng thành bên cạnh có giá từ 8000 đến 12000 tệ, tùy theo kích thước và ngoại hình.
Kiều Hi Âm ngạc nhiên, loại hoa lan này thật sự rất đắt tiền, giá của nó có thể lên đến tận hàng trăm triệu.
Nhưng để Kiều Hi Âm mua một gốc cây non biến dị cấp 1 với giá 3000 tệ thì đúng là tiếc tiền, bình thường năng lượng của cây xanh khan hiếm nhưng nó có thể tích tiểu thành đại.
Kiều Hi Âm đi đến khu vực bán hạt giống.
Hạt giống so với cây non thì rẻ hơn rất nhiều!
Hai mắt Kiều Hi Âm sáng lên, lập tức cầm lấy giỏ mua sắm, chọn mấy túi hạt giống.
Hơn nữa những cái cô chọn còn có thể điều chế thành thuốc, hoặc có thể bán ra khi cây trưởng thành với giá cao.
Kết quả Kiều Hi Âm không thể không mua thêm một lô chậu hoa và giàn trồng hoa.
Nhiều chậu hoa như vậy, chờ đến khi hạt giống biến thành cây trưởng thành thì cũng đủ khiến cho một phòng khách hai phòng ngủ của cô trở nên xanh ngắt.
Kiều Hi Âm đã chọn mua xong những thứ cô cần, khi ra ngoài ông cụ vẫn đang cãi nhau với ông chủ tiệm hoa, hy vọng ông chủ có thể cho ông ấy một gốc cây lan khác.
Thật trùng hợp, cây ông cụ nhìn trúng đó là giống cây hoa lan biến dị cấp một đó.
Dù sao cây ngọc lan tây này ông cụ tốn tận 50.000 tệ và chỉ mới mua vào tháng trước, mới nuôi được hơn một tháng, mà bởi vì đứa cháu trai bảy tuổi dẫn bạn về nhà chơi, hơn nữa còn dẫn lên nơi trồng cây của ông cụ.
Cũng không biết vì sao hai tên nhóc này lại gây lộn với nhau, đứa bạn được dẫn tới chơi bị gãy một cái răng, nhưng vì tức giận nên đã đẩy chậu cây bảo bối của ông từ tầng năm xuống…
May là không có rơi trúng người đi đường!
Hai thằng nhãi này đánh thì đánh đi, nhưng cây lan của ông là vô tội mà!
Một chậu ngọc lan tây đẹp biết mấy, chớp mắt một cái đã không còn, ông cụ thật sự không cam lòng!
Gia đình của đứa trẻ làm rơi chậu hoa chỉ là điều kiện trung bình, 50.000 tệ là thu nhập cả năm của họ, hơn nữa cháu trai của ông cũng phải có trách nhiệm, ông cụ cũng không nhẫn tâm để người ta bồi thường.
Ông cũng biết cây lan này không thể cứu được, chỉ là ông muốn tìm ông chủ để than thở một chút, xem thử có một cây non nào khác để bù đắp hay không.
Ông chủ sợ ông cụ dây dưa mãi không ngừng, ảnh hưởng tới mua bán của ông ta, cắn môi nói: “Ông Lý à, ông là khách quen của tôi, tôi cũng không muốn ông tốn quá nhiều. Cây non này là giống cây quan đỉnh lan tốt nhất, tôi thật sự không nỡ cho ông, vậy đi tôi sẽ đưa cho ông cây non này với giá 2000 tệ, ông muốn mua thì mua, còn nữa cây ngọc lan tây này cứ để lại đi, tôi sẽ trồng thử, còn nước thì còn tát. Nếu không thể cứu được thì ông cũng không thể ăn vạ tôi đâu đấy!”
Ông cụ Lý biết đây đã giới hạn mà ông chủ tiệm hoa có thể chấp nhận được, ông cụ cũng không tiếp tục dây dưa nữa: “Vậy đi, tôi sẽ ôm cây quan đỉnh lan này đi, về sau nếu ông có thể cứu được cây ngọc lan tây thì nhớ bán cho tôi giá rẻ một chút nhé.”
Thật ra ông cụ Lý đã mang ngọc lan tây đi hỏi qua vài sư phụ trồng cây, nhưng ông đều chỉ nhận được câu là không cứu được.
Ông chủ tiệm hoa nói: “Được được được, nếu có thể cứu sống, tôi sẽ bán cho ông ít hơn 20% giá thị trường. Nhưng trong lòng ông cũng nên hiểu rõ, khả năng cứu được cây này gần như chỉ có 1%.”
Ông cụ Lý ôm một gốc cây quan đỉnh lan, vui vẻ hài lòng rời đi.
Đống chậu hoa Kiều Hi Âm mua đều được đổ đầy đất, sau đó cô nhờ nhân viên tiệm hoa chuyển ra xe bán tải.
Kiều Hi Âm nhìn cây ngọc lan tây nói: “Ông chủ, cây ngọc lan tây này, ông có thể bán cho con một cành không? Con sẽ trả 200 tệ.”
Căn bản rễ của cây ngọc lan tây này đều đã bị gãy gần hết, trên lá cây cũng toàn là vết xước, khả năng sống sót là rất thấp.
Ông chủ suy nghĩ rồi nói: “Cô bé, có vẻ con cũng biết cây ngọc lan tây này đã bị gì, nếu con muốn xem thử có thể cứu nó được hay không, thì ông ra giá 1000 tệ, ông sẽ đưa hết toàn bộ cho con, xem như là tiền bù cho cây quan đỉnh lan kia, ngay cả phí nhân công và mặt bằng cửa hàng cũng không tính, coi như ông xui xẻo vậy.”
Kiều Hi Âm:…Wow! Một gốc cây quan đỉnh lan cùng lắm chỉ tốn 1000 tệ, mà lúc nãy ông chủ bán tận 2000 tệ! Có phải là quá lời rồi không?
Nhưng đối với Kiều Hi Âm mà nói, một cây ngọc lan tây biến dị cấp hai, tốn 1000 tệ là rất đáng giá!
Phải biết là, năng lượng của thực vật biến dị cấp hai nhiều hơn gấp mười lần thực vật biến dị cấp một.
Kiều Hi Âm: “Được ạ, vậy ông chủ phải cho con thêm chậu mới, đất và dung dịch dưỡng cây.”
Ông chủ: “Rồi rồi, coi như là tạo quan hệ tốt với cô bé, về sau cần mua cây cỏ thì nhớ tới đây nhé!”
Kiều Hi Âm: “Được, không thành vấn đề!”
Lệ Phong Nam nhìn Kiều Hi Âm mua vài túi hạt giống, còn mua thêm 3o chậu hoa và giàn trồng hoa, đúng là không biết nên nói gì, nhưng không nghĩ tới, ngay cả một cây ngọc lan tây gãy rễ mà con bé cũng không tha!
Lệ Phong Nam: “Tiểu Âm à, 1000 tệ cũng không nhiều lắm, nhưng cũng không thể tiêu tiền loạn như vậy được, để tiền đó mua cánh gà cay chiên giòn, không tốt hơn sao?”
Kiều Hi Âm: “Ai da, em chỉ muốn làm một số thí nghiệm mà thôi, cây ngọc lan tây này là một tư liệu sống rất tốt, anh đừng quan tâm nhiều quá.”
Lệ Phong Nam bối rối: “Thí nghiệm sao, em muốn làm thí nghiệm gì thế?”
Kiều Hi Âm: “Về sau anh sẽ biết.”
Vì số lượng quá nhiều, nên không thể không thuê thêm xe chở, đi tận mấy chuyến mới có thể dọn xong hết.
Khi quay về chỗ ở, Kiều Hi Âm lại mang một đống cây cỏ lên trên.
Đa số đều là giá đỡ đứng, một cái chưa tới nửa mét vuông nhưng có thể đặt được tận sáu chậu hoa.
Hai cái ở ban công, hai cái ở phòng khách, phòng ngủ chính cũng có hai cái, các cây xương rồng và chậu cây lớn đều cũng đã sắp xếp xong.
Chỉ còn lại các chậu cây nhỏ, bởi vì nhỏ nên chỗ nào cũng có thể đặt được.
Lệ Phong Nam rất muốn nói, nếu Kiều Hi Âm để những cây quý như vậy trong phòng, thì chắc chắn nó sẽ không sống được…
Nhưng nghĩ lại đống cỏ cây hoa lá này cộng lại cũng bằng số tiền thuê nhà một tháng của cô ở tại nhà họ Tư, nên hắn cũng không nói thêm gì nữa.
Có không ít cô gái thích nuôi chó nuôi mèo nuôi thỏ, thậm chí là nuôi chuột…yêu thích này của Kiều Hi Âm vẫn rất bình thường.
Sau khi sắp xếp xong những chậu hoa cỏ này thì cũng đã đến trưa.
Hai người làm việc nguyên buổi sáng, không hẹn mà cùng nhau ngồi trên sopha, mỗi người một góc, giống như cá mặn chờ chết vậy.
Kiều Hi Âm: “Anh Nam à, anh xem thử, gà rim ở phía Tây thành phố…”
Lệ Phong Nam hiểu ý, lấy di động ra rồi mở APP giao hàng: “Để hôm khác chúng ta hẵng ăn, hôm nay cứ ăn cơm hộp trước vậy. Đầu tiên là một xô cánh gà của KFC nhé? Còn có pizza của X…
Kiều Hi Âm: “Có thể có thể! Anh đặt đơn đi!”
Sau khi ăn cơm trưa xong, vừa vặn đồ sinh hoạt Kiều Hi Âm đặt trên mạng cũng giao tới, còn có trái cây và rau củ.
Hiện tại cũng chỉ còn ga giường là chưa mua được, Kiều Hi Âm đối với thứ này thì khá là kén chọn, cô muốn đến cửa hàng để tự mình xem qua, phải thoải mái thì mới mua được.
Hai người ăn một ít trái cây, nghỉ ngơi một chút rồi mới ra cửa.
Có một trung tâm thương mại gần tiểu khu Vọng Giang Cẩm Viên.
Trong đó có một tiệm bán đồ dệt gia dụng nổi tiếng, Kiều Hi Âm đã chọn một chiếc chăn bông màu hồng nhạt hình trái tim, khi sờ có cảm giác rất mềm mại, cô rất thích nó.
Lệ Phong Nam lại cực kỳ ghét bỏ: “Hồng như vậy…chậc.”
Chị nhân viên hướng dẫn đứng bên cạnh nói: “Anh trai nhỏ, cậu thật là không hiểu chuyện, đồ dùng trên giường, đương nhiên là phải mua thứ mà bạn gái mình thích chứ!”
Kiều Hi Âm: “Người này không phải bạn trai của em!”
Lệ Phong Nam: “Đây là em gái của tôi.”
Chị gái nhân viên hướng dẫn xấu hổ cười nói: “Xin lỗi xin lỗi…”
Đây cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm ngắn ngủi, Kiều Hi Âm nhanh chóng chọn thêm hai bộ ga giường nữa, một cái màu hồng phấn và một cái màu xanh lam.
Tuổi 17, tâm hồn thiếu nữ không phải là rất bình thường sao!
Lệ Phong Nam đã đổi lại chiếc xe Porsche sang chảnh của hắn, chiếc xe được đậu ở bãi đỗ xe đối diện trung tâm thương mại.
Lệ Phong Nam cất đồ vào ghế sau, hỏi Kiều Hi Âm: “Nếu không thì em mua thêm vài bộ đồ nữa đi?”
Kiều Hi Âm: “Không cần đâu, quần áo hiện tại của em cũng đủ để mặc rồi, hơn nữa em đặt trên mạng cũng được.”
Lệ Phong Nam đi cùng cô mua ga giường thôi cũng đã khiến người khác hiểu lầm, nếu còn đi mua quần áo với cô…thì đúng là có chút không ổn rồi.
Lệ Phong Nam nghĩ đến cảnh tượng đó, cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Hắn ngượng ngùng nói: “Tiểu Âm à, em biết đó, tuy là anh trai của em chưa từng yêu đương, nhưng anh chỉ thích kiểu chân dài ngực bự mà thôi…khụ khụ, nói tóm lại chính là người đẹp gợi cảm, em hiểu không? Nói chung là em đừng nghĩ nhiều quá, anh thật sự xem em là em gái, không còn cách nào khác, ai bảo anh vừa đẹp trai vừa nhiều tiền chứ, đừng vì những lời nói tục tĩu trước đó, mà một ngày nào đó em lại đau lòng vì anh…Đến lúc đó lại ảnh hưởng đến tình cảm trong sáng của anh em chúng ta.”
Phía bên này, Lệ Phong Nam lải nhải liên tục, nói rất nhiều câu nhưng lại phát hiện Kiều Hi Âm chẳng thèm nghe hắn nói, dường như cô…đang thất thần, mất tập trung nhìn về phía đối diện.
Đây không phải là đường lớn, đường này chỉ rộng khoảng 7, 8 mét, đối diện là một tiệm cà phê, có không ít chỗ ngồi ngoài trời.
Có một người đàn ông mặc áo sơ mi đen và quần tây, trước mặt đặt một tách cà phê, ngồi trong góc khuất của tiệm, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía này…
Dường như là đang nhìn Kiều Hi Âm?
Với thị lực 5.2 của Lệ Phong Nam, hắn mơ hồ nhận ra được người đàn ông này khá quen mắt…
Sau một tuần chăm chỉ hấp thụ năng lượng hệ mộc của cây phát tài, năng lượng hệ mộc cấp một của cô đã tăng thêm 70%, vì có năng lượng hệ mộc tích tụ, nên thể lực của cô đã được cải thiện rất nhiều, thị lực cũng tốt hơn người bình thường một chút.
Cô cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm cô, dường như ánh mắt này càng lúc càng mãnh liệt…nên cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.
Không nghĩ tới, cô lại bắt gặp được ánh mắt của Tư Nghiêu.
Hai người cách nhau hơn mười mét, nhìn chằm chằm vào nhau.
Kiều Hi Âm né tránh ánh mắt, quay đầu nói với Lệ Phong Nam: “Anh Nam, chúng ta về thôi.”
Lệ Phong Nam nghi ngờ nhìn Kiều Hi Âm, hắn cũng không hỏi nhiều, mà chỉ trả lời ‘được’, rồi ngồi vào ghế lái.
Sau khi xe lái đi được một lúc, ngay lập tức đã quay trở về tiểu khu Vọng Giang Cẩm Viên, Lệ Phong Nam mới hỏi: “Người vừa rồi là Tư Nghiêu sao?”
Dường như Kiều Hi Âm vẫn còn đang thất thần, mấy giây sau mới trả lời: “À, phải.”
Ngay lập tức Lệ Phong Nam cảm thấy, vài phút trước hắn lo lắng Kiều Hi Âm thích hắn, chỉ là tự mình đa tình mà thôi.
Mặt đau thật, bị vả mặt thật là đau.
Hắn cắn răng hỏi: “Mấy ngày em ở khách sạn Ngàn Lệ, có gặp qua anh ta không?”
Nơi duy nhất để hai người có khả năng gặp nhau, chính là khách sạn Ngàn Lệ đó.
Kiều Hi Âm mơ màng nhìn qua Lệ Phong Nam: “Không đâu!”
Lệ Phong Nam: “Sao có thể không chứ? Vậy sao anh ta lại…dùng ánh mắt đó nhìn em thế?”
Giống như thợ săn đã xác định được con mồi của mình, ánh mắt vừa chăm chú vừa mãnh liệt!
Kiều Hi Âm: “Trùng hợp mà thôi, nói không chừng anh ta đang nhìn gì đó sau lưng chúng ta thì sao.”
Lệ Phong Nam chỉ có thể nói: “Dù sao, em vẫn nên cách xa anh ta một chút.”
Kiều Hi Âm: “Anh yên tâm đi, em biết bản thân mình nặng bao nhiêu ký, sẽ không chủ động trêu chọc những người không nên trêu chọc đâu.”
Nói thì nói như vậy, nhưng Kiều Hi Âm lại cảm thấy, lúc nãy  vô tình đụng mặt, không hề giống như là vô tình chút nào.
Hắn đang nhìn cô.
Có lẽ hắn cũng xuyên về từ mạt thế, còn nhận ra cô nữa.
Kiều Hi Âm không hề biết, rất nhanh bọn họ sẽ gặp nhau lần nữa, hơn nữa còn là trước cửa nhà mới của cô…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.