Bổn Tọa Vì Nam Chính Lo Nát Tâm

Chương 2: Nhân vật chính không có chút lòng cầu tiến nào




Dưới sự cứu hộ nghiêm chỉnh mang tính khoa học của bổn tọa, nhân vật chính dần dần có hô hấp… Phải nói miệng nhân vật chính ngọt quá đi, cảm giác thật mềm mại, bổn tọa bận bịu vội vã lót đường cho hắn đến cơm tối còn chưa kịp ăn, đang rất đói bụng đây này, còn tính nếm thêm một chút, đôi môi nhân vật chính lại giật nhẹ, nói hai chữ.
“Kẹo bông…”
Liên thiên gì thế?!
Lại còn… lại còn kẹo bông? Nhìn ngươi xinh đẹp như vậy, sao không lên trời luôn đi? Bổn tọa vừa mắng hắn vừa dựng lửa để nướng kẹo bông, ai bảo ta cũng muốn ăn chứ? Nhân vật chính ngửi thấy vị ngọt cũng lập tức mở mắt.
Bổn tọa đương nhiên không thể để cho tên ngu xuẩn này nhìn thấy mặt, vì vậy đeo mặt nạ chuyên dụng dành cho nhân vật phản diện, đáng tiếc khi Tiểu Hà trở lại nói màu đen đã hết hàng rồi, chỉ còn lại lụa mỏng hồng nhạt thôi. Bổn tọa cũng không phải người làm khó cấp dưới, đành chịu khó dùng. Mà lại phải nói tiếp, lúc Tiểu Hà lui xuống hình như ánh mắt nhìn bổn tọa hơi là lạ, như thể mong đợi chuyện gì vui vẻ lắm, không biết có phải đọc sách nhiều đến mức hỏng não hay không.
Bổn tọa còn đang nghĩ chuyện Tiểu Hà đọc sách, lại thấy nhân vật chính nhìn chằm chằm thẳng tắp về phía bổn tọa, kích động kéo tay bổn tọa hùng hùng hổ hổ dập đầu tạ ơn: “Vị tỷ tỷ này, cảm ơn ngươi đã cứu ta, cảm ơn nhiều, thật sự là vô cùng cảm ơn…”
“…”
Bổn tọa mặt không đổi nhìn nhân vật chính một chút, lồng ngực đập thình thịnh, chẳng lẽ lại vỗ cho một chưởng gãy luôn mấy chiếc xương sườn chứ lại. Mà hình như vầng sáng nhân vật chính đều dùng hết lên vẻ bề ngoài hay sao ấy, không chừa lại tí ti nào cho trí thông minh, khung xương này, vóc dáng này, khí chất này… Cạn lời.
Nhưng bổn tọa cũng biết, loại này chính là ngoài mặt đẹp trai bên trong lại là thỏ đế, chưa từng trải qua đánh đấm, cho nên bổn tọa không thể tức giận với hắn, bình tĩnh nói: “Không cần cảm ơn, ăn kẹo bông không?”
Tên ngốc này lập tức trả lời: “Ăn ăn ăn chứ, ta muốn cái nướng hồng kia.”
Bổn tọa trơ mắt mà nhìn hắn cầm chiếc nướng ngon nhất đi, nhịn một đống từ chửi rủa, thử thăm dò mở miệng: “Mà này, vị thiếu hiệp đây danh xưng là gì, vì sao lại ngã xuống nước?”
Thật ra bổn tọa biết rõ tên của hắn, hắn gọi là Đông Phương Khanh Ngạn, theo họ mẹ của hắn. Mẹ hắn là công chúa triều đại trước, sau khi sinh hắn thì không qua khỏi, cha hắn cũng chết trong thời diệt quốc, khi ấy hắn còn chưa tới năm tuổi.
Mà bổn tọa, chính là quốc sư tân triều, bởi vì thầm mến mẹ hắn mà âm thầm chuẩn bị một kế hoạch hoàn hảo trong tối. Khi ấy nhất thời nhẹ dạ để lại mối họa này, sau khi hắn trưởng thành lập tức tới tìm ta báo thù giết cha. Dựa theo tình tiết thường thấy, bổn tọa cuối cùng sẽ bị hắn đánh bại, còn bị lời nói chính nghĩa của hắn chinh phục, hoàn toàn tỉnh ngộ chảy xuống hai giọt nước mắt (cá sấu) hối hận, rồi sau đó xuống sân khấu.
Bổn tọa nhìn tên ngốc này, nghĩ thầm nhân vật chính lớn lên tuy rằng không dịu dàng được như mẹ hắn, nhưng đôi mắt câu hồn đào hoa thì lại vô cùng giống nàng, khuôn mặt cũng y chang cha hắn, dương quang suất khí…
“Tại hạ Đông Phương Khanh Ngạn, trước mắt đang định cưới một người vợ an phận sinh sống, bất cẩn lại bị vây trong cái sơn động này, aish, thật xui xẻo…”
“Cái gì cơ?” Bổn tọa có hơi hoang mang.
“Đông Phương Khanh Ngạn.”
“Nửa câu sau!” Bổn tọa đập nát tảng đá bên cạnh.
Vẻ mặt nhân vật chính kinh hãi đáp: “An phận sinh sống?”
Đừng nói ngươi căn bản không hề nghĩ tới báo thù đấy nhé? Thù giết cha ngươi không báo ngươi lại chạy đi cưới vợ cái gì? Còn có chút lòng câu tiến nào hay không thế?!
Bổn tọa luống ca luống cuống, không thèm để ý có nói hớ hay không nữa, sốt ruột khuyên nhủ: “Đừng mà, ngươi suy nghĩ một chút về tên quốc sư họ Cố kia đi, hắn chính là kẻ thù giết cha của ngươi đó!”
“Hắn mạnh quá, ta đánh không lại.” Nhân vật chính ngáp một cái, chút hứng thú cũng không có.
“Không có chuyện mạnh hay không, hắn rất dễ đánh mà, ngươi chỉ cần cố gắng thăng cấp là nhất định có thể đánh bại hắn rồi.” Bổn tọa sắp khóc tới nơi rồi, lôi hết tất cả ra để thuyết phục hắn mà nhân vật chính vẫn cứ biểu hiện không mấy hứng thú thế này đây.
Bổn tọa lại thân thiết truy hỏi: “Rốt cuộc là điểm nào khiến ngươi cảm thấy báo thù rất khó? Là mê cung quá khó đi sao? Hay là không đánh lại quái trong động? Hay trang bị quá khó dùng?”
Nhân vật chính lắc lắc đầu, qua loa nói, “Ta cảm nhận phương hướng không tốt, vào mê cung đến già cũng không tìm thấy đường.”
Thì ra là như vậy! Bổn tọa vội vàng lấy quyển vở nhỏ ra bắt đầu ghi, “Còn có điểm nào thấy khó khăn hay không?”
Nhân vật chính lại bắt đầu đưa ra ý kiến, “Quái nhỏ mê cung quá nhiều, đánh thấy phiền.”
“Được rồi được rồi.”
“Lối rẽ quá nhiều, điểm Save Game quá ít.”
“Được được được.”
“Ma nữ lớn lên quá xấu.”
“Sửa chút là được…”
…Từ từ, bổn tọa đột nhiên nhớ tới một chuyện, ta mới BOSS cơ mà?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.