Bởi Vì Em! Vĩnh Viễn Khắc Sâu Trong Tim Anh!

Chương 9:




Nhìn hình ảnh Anh Mẫn yên lặng ngủ say, làm cho lòng của tôi đau như bị ai xé, nhìn đồng hồ trên tay lúc này đã là 10:00 sáng.
Nhẹ nhàng xoa đôi má của em, vuốt ve trán, mí mắt, mũi, đôi môi mỏng manh, cuối cùng dừng lại ở chiếc eo thon nhỏ, tuy rằng đã rất quen thuộc với của em nhưng một lần cuối này tôi vẫn muốn khảm sâu hình bóng em vào trong tâm trí mình, muốn hình bóng em luôn đong đầy trái tim tôi.
Thoắt cái cũng đến ngày thứ ba, ba ngày này tôi dường như không hề chợp mắt, quầng mắt trở thành thâm tím, khuôn mặt cũng trở nên tiều tụy hốc hác, vì vậy mỗi khi rời khỏi nhà tôi thường phải trang điểm thật đậm, để cho em yên tâm….
Anh Mẫm mở mắt ra, nhìn tôi thật lâu cũng không hề di chuyển đi chỗ khác.
Tôi biết em yêu tôi nhiều thế nào, cho nên giây phút đầu tiên sau khi tỉnh lại đã muốn ghi tạc khuôn mặt tôi vào trong đầu của mình, để trong đôi mắt em tràn đầy hình ảnh của tôi.
“Em tình rồi sao?” Nhìn nhau thật lâu, tôi thật khó khăn mới có thể nói lời này ra khỏ miệng của mình, tôi xấu hỗ gãi gãi trên gáy mình.
“Ha ha, anh thật ngốc, chẳng lẽ vừa giờ em mở mắt ngủ sao?” Khóe miệng em nở ra một nụ cười, gạt bỏ đi hình bóng bi thương vừa rồi.
“Mân Vũ, em yêu anh, cả đời này anh cũng sẽ yêu em sao?”
“Sẽ, làm sao có thể không yêu đươc chứ?”
“Tại vì em, sau khi em rời đi, anh hãy quay về tìm Quang Mẫn đi”.
“Tại sao em....... Lúc này lại nói tới anh ấy?”
“Không phải anh nói yêu em sao? Vậy nghe lời của em đi, được không?”
“Được”. Tôi nắm chặt tay của em, Anh Mẫn như vậy, làm cho tôi cảm thấy lo lắng không yên.
“Này, cho anh này, về nhà hãy xem”. Anh Mẫn đưa cho tôi một chiếc đĩa CD, giờ phút này trong đôi mắt của em, nước mắt đã lượn quanh, rồi từng giọt từng giọt một rơi xuống, rơi cả vào lòng tôi, mặn chát.
“Lô Mân Vũ, Mân Vũ, Vũ......” Anh Mẫn từ sau khi nhập viện, đây là lần đầu tiên em khóc trước mặt tôi, xoa xoa tấm lưng gầy yếu của em, em trốn vào lòng tôi, gần như vậy tôi mới có thể chắc chắn rằng em đang ở bên tôi, chứng minh một điều em vẫn còn tồn tại, vẫn còn là của tôi. Mười phút trôi qua, tôi vẫn ôm em như vậy, cho tới lúc cảm nhận được hơi thở khỏ khăn của em, tôi còn tưởng do mình ôm quá chặt, nhẹ nhàng buông em ra, em vô lực dựa vào chiếc giường bệnh, giống như một con diều đứt dây, đôi mắt cũng dần mất đi tiêu điểm….
Tôi vô cùng sợ hãi, liền lay người của em: “Anh mẫn, Anh mẫn, Triệu Anh Mẫn!” Em vẫn im lặng khi tôi lắc lắc trên người, chỉ có cái đầu với mái tóc rũ xuống theo từng nhịp lắc của tôi, không, em sẽ không chết, chắc chắn sẽ không chết, em còn ba ngày nữa cơ mà!
“Bác sỹ, bác sỹ, bác sỹ đâu!” Tôi điên cuồng ấn vào nút báo khẩn cấp ở trên đầu giường bệnh, nước mắt không ngừng tuôn rơi, từng dòng, từng dòng, tí tách mà rơi xuống......
“Thật xin lỗi, bệnh nhân đã tử vong.......” Bác sỹ thu hồi ống nghe, do dự một lúc lại mở miệng nói: “Chính là..... Tại sao bây giờ cậu lại gọi chúng tôi tới đây?”
“Cái gì?” Tôi ngầng đầu, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, trong lời bác sỹ nói, tôi có thể nghe ra sự quỷ dị, khó hiểu, cũng giống như nụ cưới của em khi nãy......
“Cậu ta đã chết vào lúc 8:20 sáng nay. Cậu không biết sao? Ai..........” Bác sỹ thở dài, sau đó thu lại đồ đạc, cùng các y tá rời đi, chỉ để lại tôi đang vô cùng kinh ngạc nhìn Anh Mẫn.
“Làm sao có thể.......” Tôi nhìn chiếc đĩa CD trong lòng bàn tay mình, đây là em mới vừa đưa cho tôi. Tôi đưa tay chạm vào cơ thể em để tìm một chút hơi ấm, nhưng tiếc rằng, em chỉ còn là một khối lạnh như băng….
Mấy ngày trước khi hôn em, chúng tôi đã dự cảm được điều này, cho nên mấy ngày nay chúng tôi đều rất trân trọng, nâng niu từng giây phút được ở cạnh nhau. Thực xin lỗi, hôn, thật sự thành hôn đừng, cho nên chúng ta đều rất dự cảm nghiêm túc hôn môi. Thực xin lỗi, mấy ngày nay ở cạnh em, lại không để cho em ra đi được thoải mái, “Anh yêu em, hãy nhớ rõ anh yêu em….” Tôi cúi xuống, hôn đôi môi đã không còn độ ấm của em.
Hôn đôi môi, vành mắt, mũi, thái dương, và trên chiếc cằm gầy bé của em không bỏ sót bất cứ chỗ nào. Ôm chầm lấy cổ của Anh Mẫn đầy yêu thương, “Bảo bối, anh hôn em như vậy, không biết có thể truyền chút độ ấm qua cho em hay không, nhưng em hãy yên lòng an nghỉ, anh sẽ luôn yêu em như vậy. Bải bối, em đang cười phải không?”
Tôi sửa sang lại quần áo của em, khẽ hôn trên chiếc cổ trắng xanh đó, kiềm chế dòng nước mắt đang trào ra của mình, ghé vào tai em, tôi nhẹ nhàng nói: “Anh Mẫn, nhìn cho kỹ anh là Mẫn Vũ”.
“Anh yêu em, có biết hay không hả......”
Tôi đưa tay vuốt ve lên đôi mắt sưng húp vì khóc của em, đôi mắt ấy em vì tôi mà không khép lại.
Giây phút tôi đưa tay vì em mà khép lại đôi mắt em, tôi có thể cảm nhận được trong đôi mắt đó chảy xuống một giọt nước mắt, đó là giây phút cả đời này tôi cũng không thể nào quên được.
“Anh” vì em, “Mân” sẽ vĩnh viễn khắc ghi cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.