Bởi Vì Em! Vĩnh Viễn Khắc Sâu Trong Tim Anh!

Chương 1:




“Quang!” Tôi bỗng nhiên bừng tỉnh trong giấc mộng, cảnh tượng trong mơ đột nhiên quay về trong đầu, da thịt của hắn rõ ràng như vậy, giơ đôi tay trống rỗng lên… chẳng lẽ hắn vẫn cứ không trở lại sao? Người biến mất giống như làn khói, sau đó luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi mỗi khi đêm về, đêm nào cũng thế khi bừng tỉnh dậy nước mắt cùng mồ hôi đã tràn đầy khuôn mặt.
Triệu Quang Mẫn, tên hỗn đản này! Anh đi đâu? Vì sao không nói lời nào đã bước đi? Vì sao chỉ để lại đồ vật duy nhất liên quan đến anh đó là hộp cà phê này? Vì sao tất cả những đồ vật quen thuộc của anh đều không còn ở đây nữa? Ừ! Vì sao đi rồi? Vì sao không trở lại? Anh nói yêu tôi, tất cả đều là giả sao? Tôi không tin! Ít nhất, anh hãy mang lòng tôi trả về vị trí cũ cho tôi, Quang….
“Leng keng!” Một hồi chuông vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ, tôi liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên đầu giường – 8:29AM. Gọi cửa sớm như vậy làm gì? Có để cho người khác nghỉ ngơi hay không đây? Thật đúng là…Chuông cửa không ngừng vang lên, tôi phẫn nộ vỗ đầu một cái, vô cùng bất đắc dĩ đứng lên mở cửa.
“Làm sao vậy? Sáng tinh mơ, anh… “ Trong phút chốc ánh mắt của tôi trừng lớn, phải…Là hắn! Ngoài cửa, hắn một tay kéo chiếc vali, khoác áo gió, khăn quàng cổ đầy màu sắc xấu hổ khi thấy ánh mắt mở to của tôi. Anh…Anh rốt cục đã trở lại! Cuối cùng cũng trở lại! Nước mắt bỗng chốc rơi khỏi đôi mi, em biết, Anh vẫn còn yêu em.
“Quang!” Tôi ôm chầm lấy chiếc eo của hắn, hắn gầy hơn trước, tại sao không đối xử tốt với bản thân mình chứ? Gầy như vậy, có biết tôi rất đau lòng hay không, để anh đi ra ngoài, người khác còn tưởng rằng tôi ngược đãi anh nữa, cầm tay hắn, tôi kéo hắn ngồi trên ghế sô pha. “Quang a! Anh đã trở lại! Anh làm cho em lo lắng gần chết có biết không, anh ra đi vật gì cũng không để lại, em sợ rằng anh đã xảy ra chuyện gì, ha ha! Thật tốt anh đã trở lại, Quang anh đã trở lại! Hôm nay thật là một ngày đáng để ăn mừng! Chúc mừng anh đã trở lại!”
Tôi nhanh chóng xắn tay áo, xách tất cả đồ đạc của anh vào nhà, một bên không ngừng nói thầm, “Anh à, anh không biết được sau khi anh đi rồi, phải rất vất vả em mới có thể tìm tới được quán cà phê mà anh vẫn hay mua, nhưng cũng rất may mắn, không lâu nữa chợ trung tâm sẽ mở chi nhánh, vừa vặn, về sau anh cũng không cần phải đi xa như thế!”
“Ách…” Tôi không để ý đến thái độ mất tự nhiên của anh khi bị nấc cụt, vẫn nói không ngừng nghỉ, “Mấy hộ gia đình ở lầu dưới người ta cũng chuyển đi hết rồi, bọn họ nói rằng bọn họ đã chịu đựng đủ khi sáng nào cũng phải nghe em hét tên Quang. Hì, em nói này, anh, cuối cùng em cũng mơ thấy anh, nhưng “ầm ĩ” một lúc cuối cùng cũng bừng tỉnh…Cái cảm giác đó thật sự rất khủng khiếp! Em…”
“Lô Mân Vũ…” Ở trên chiếc ghế sô pha quen thuộc, nhìn Quang Mẫn thật xa lạ, lúc này tôi mới chợt phát hiện mái tóc của anh đã biến thành màu vàng kim. “A, Anh nhuộm tóc? Màu vàng kim nhìn rất đẹp! Anh anh để màu nào nhìn cũng hợp nha”
“Tôi không phải Triệu Quang Mẫn!” dùng thái độ xa cách Quang Mẫn đứng lên.
“Hả? Anh nói lăng nhăng cái gì vậy? Trên đời này làm gì có hai người giống nhau như đúc vậy chứ! Anh, kỹ thuật nói giỡn của anh cũng quá kém rồi”. Nói xong tôi cầm một trái táo đưa lên cho anh.
“Tôi nói thật, tôi không phải Triệu Quang Mẫn, tôi tên là Anh Mẫn, tôi có thể chứng minh rằng mình chính là Anh Mẫn,…” Người thanh niên tự xưng là Anh Mẫn cúi đầu xuống ngại ngùng, đôi tay nắm góc áo vuốt nhè nhẹ không ngừng.
“Cái gì? Anh Mẫn…Anh xác định? Anh không phải là quên….” Trong đầu tôi lúc đó hiện ra không ít những tình tiết trên phim Hàn, nào là tai nạn xe, mất trí nhớ….
“Không, từ nhỏ đến lớn tôi đều tên là Anh Mẫn” Anh Mẫn ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt của anh đã ươn ướt…Khóc sao?
Tôi thật không hiểu được, người thanh niên này rõ ràng giống Quang Mẫn như đúc nhưng lại cố thuyết phục tôi phải kêu anh là Anh Mẫn. Nhưng nhìn lại, cậu thanh niên này tính cách hoàn toàn khác biệt với Quang Mẫn, cuối cùng không muốn nhưng vẫn phải tự mình thừa nhận anh đúng không phải Quang Mẫn…. “Vậy, cậu tới đây…”
“Tôi muốn ở chung với Mân Vũ”.
“Cái gì?” Tôi không thể ngờ được câu trả lời của Anh Mẫn trẻ con lại như thế.
“Tôi nói rằng tôi và anh sẽ sống chung. Có phòng khách không? Nếu mà không có, tôi cũng có thể ngủ chung một phòng với anh”. Ánh mắt của Anh Mẫn lóe lên, tự quyết định, nhưng do quá hồi hộp nên vẫn không giấu được những giọt nước mắt.
“Có phòng khách, nhưng cậu….Tại sao tới đây? Ai kêu cậu đến?”
“Một người đàn ông, tôi sẽ không nói ra, tóm lại tôi sẽ ở nhà anh”. Anh Mẫn tháo khăn quàng cổ xuống vắt lên một góc, “Tôi đáng sợ như vậy sao?”
“Nhưng mà….Quang Mẫn…” Tôi kêu thử một tiếng.
“Tôi nói, tên tôi là Anh Mẫn!” Người thanh niên đáng yêu trước mặt kích động ngẩng đầu, rơi nước mắt.
“Quang….Cậu….Làm sao khóc?” Tôi không thể nhìn người khác khóc được, nhất là nhìn Quang Mẫn khóc, cho nên giọng nói cũng nhẹ nhàng đi khá nhiều.
“Tôi không thèm khóc!” Anh Mẫn lộ ra tính cách trẻ con, kéo hành lý chạy rầm rập vào phòng, “Rầm” một tiếng, đóng cửa phòng lại.
Này Anh Mẫn là từ đâu đến? Vì sao lại giống Quang Mẫn như vậy? Quả thực, giống nhau như đúc, nhưng, tính cách lại hoàn toàn khác nhau…Thượng đế ơi, hắn rốt cuộc là ai? Tôi vỗ cái đầu đang muốn phát đau của mình ngã lên ghế, vẫn có chút không tin được, cái tên nhóc đáng yêu vừa rồi không phải là Quang Mẫn, tuy tính tình không giống, nhưng khuôn mặt cũng quá giống đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.